Edit & beta: Rya
Trên quảng trường liên tục có sinh viên nông học đặt ra các câu hỏi, La Phiên Tuyết căn cứ từ sự miêu tả cùng với bức ảnh mà họ cung cấp, giải đáp từng vấn đề một. Đây chính là bản lĩnh của nghiên cứu viên Căn cứ trung ương, nắm giữ rất nhiều tri thức bệnh lý về nông học.
Triệu Ly Nông khoanh tay đứng trong góc ở hàng trước, yên tĩnh nghe cuộc trao đổi ở trên dưới bục, đại khái cô đã biết được trình độ hiện giờ củaCăn cứ nông học số chín.
Kiến thức căn bản kém hơn so với sinh viên khoa nông học chính quy, chỉ có thể xử lý các chứng bệnh cơ bản thông thường của cây trồng, hơi phức tạp một chút thì không giải quyết được, hơn nữa đặc điểm của thực vật dị biến căn bản không thể nào nghiên cứu tiếp.
Tư liệu nông nghiệp trong thế giới này mặc dù vẫn chưa hủy hết hoàn toàn, nhưng có lẽ nó cũng không nằm trong tay của những người bình thường.
“Này.” Hà Nguyệt Sinh va vào người Triệu Ly Nông: “Cậu có biết nghiên cứu viên trả lời một vấn đề được trả bao nhiêu điểm hay không?”
Triệu Ly Nông: “Bao nhiêu?”
Hà Nguyệt Sinh giơ hai tay ngón trỏ dán vào nhau: “Chỉ một câu hỏi, nhận được mười vạn điểm.”
Triệu Ly Nông trầm mặc không nói, thật ra đối với các vấn đề đã được hỏi trong quảng trường ngày hôm nay, cô cũng có thể giải đáp, đồng thời còn có thể giải thích cặn kẽ hơn, thậm chí nói đến cả nguyên nhân vấn đề hình thành.
Nhưng cô không thể nói. Đánh giá tình hình trước mắt của thế giới này, khi những người bình thường vừa xuất hiện, phản ứng đầu tiên của Viện nghiên cứu trung ương là tuyệt đối sẽ đưa người đi điều tra rõ ràng – cô không chịu nổi việc bị điều tra.
“Một bài giảng của La Phiên Tuyết này tùy tiện cũng đáng giá hàng triệu điểm.” Hà Nguyệt Sinh lắc đầu cảm thán: “Nhưng mà Viện nghiên cứu trung ương bên kia từ trước đến giờ quản lý chặt chẽ vô cùng, La Phiên Tuyết sau khi trở về tám phần mười sẽ có chút phiền phức.”
“Nếu như có nhiều nghiên cứu viên giống như La Phiên Tuyết thì tốt rồi.” Đồng Đồng từ đáy lòng đang cảm thán.
Thế giới này, tri thức nông học đã bị lũng đoạn và chỉ nằm trong tay của một ít người, nghiên cứu viên giống như La Phiên Tuyết quá ít, hầu như không có.
Chu Thiên Lý tuy là viện trưởng của Căn cứ nông học số chín, nhưng ông xuất thân là cán bộ chăn nuôi, những vấn đề liên quan đến thu hoạch trồng trọt cũng không lý giải được.
“Sẽ có nhiều thôi.” Triệu Ly Nông nghiêm túc nói.
Lớp giải đáp các nghi vấn kéo dài từ chín giờ sáng đến mười hai giờ rưỡi trưa mới kết thúc, sinh viên nông học ở căn cứ còn đang hứng thú vẫn phải tản đi.
…
“Lần này rất cám ơn nghiên cứu viên La.” Chu Thiên Lý đưa qua một chai nước.
La Phiên Tuyết nói suốt buổi đến trưa quả thật có chút khát nước, cô ta nhận lấy chai nước suối uống gần nửa chai, vén mái tóc rối sang tai: “Nếu quá trình trồng trọt của mọi người có thể diễn ra thuận lợi, đối với tất cả càng có lợi, còn viện nghiên cứu bên kia…”
Cô ta nhớ tới những tiền bối kia ở viện nghiên cứu không khỏi lắc lắc đầu, biểu hiện kiên định: “Ngược lại lớp này tôi cũng đã giảng xong, cùng lắm chỉ bị mắng cho một trận.”
Đoàn người cũng không dừng lại, trực tiếp đi đến phòng thí nghiệm trong tòa lầu. La Phiên Tuyết muốn lấy kết quả thí nghiệm để tiến hành phân tích, còn thủ vệ quân thì ở xung quanh bảo vệ.
Người thanh niên lưng đeo đường đao đứng ở cửa phòng thí nghiệm cửa, đột nhiên lên tiếng: “Những tân sinh viên ở căn cứ năm nay có người của gia tộc nào vào học?”
Chu Thiên Lý sửng sốt, nhìn về phía Diệp Trường Minh, không nghĩ anh sẽ mở miệng nói chuyện, ngay cả La Phiên Tuyết đứng đối diện lấy kết quả thí nghiệm cũng theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua.
Chỉ chốc lát sau, Chu Thiên Lý như là nhớ tới cái gì: “Quả thật có, năm nay Nghiêm gia có đến một người, là ở lớp nông học ban A.”
Tất cả tư liệu nông học cơ bản ở Căn cứ trung ương đều nằm trong tay ba gia tộc La, Đan, Nghiêm, con cái ở các gia tộc này sẽ bắt đầu từ vị trí cán bộ trồng trọt tại căn cứ, về sau khi đủ bản lĩnh sẽ phát triển thành nghiên cứu viên của Căn cứ trung ương.
Trong ba gia tộc này rất ít người đến Căn cứ nông học số chín.
Diệp Trường Minh nhắm mắt lại, nhớ đến người anh nhìn thấy trong quảng trường, lần trước cô cũng nhận biết được loài thực vật dị biến cấp C, hôm nay ở dưới bục đối với những câu hỏi kia có vẻ như cũng không thấy xa lạ gì. Nếu như là người của Nghiêm gia, thì cũng không tính là xa lạ gì.
“Sao thế?” La Phiên Tuyết đặt mẫu thí nghiệm vào lại trong rương, đi tới hỏi “Tân sinh viên có vấn đề gì sao?”
“Chỉ muốn xác nhận một chuyện.” Người thanh niên vẻ mặt lãnh đạm, bàn tay với những khớp xương rõ ràng đưa tay kéo khăn che mặt lên, sau đó anh ra hiệu với thủ vệ quân bên trong phòng thí nghiệm, những đội viên nhanh chóng tập hợp lại.
…
Khi máy bay trực thăng rời khỏi tòa nhà, sinh viên nông học của Căn cứ số chín đang dùng cơm ở căn tin.
…
Một tháng sau.
“Cậu đang làm gì thế?” Triệu Ly Nông mang theo một thùng nước, nhìn về phía Hà Nguyệt Sinh đang bất động không nhúc nhích, ngạc nhiên hỏi.
Hà Nguyệt Sinh nhìn chằm chằm một loạt quần rau xà lách cạnh hàng rào lưới sắt, một lúc lâu mới chậm rãi hỏi: “Cậu… Không cảm thấy bọn chúng có chút đáng sợ à?”
Lúc trước khi rau xà lách còn chưa mọc ra, lưới sắt chỉ có một loạt kiểu quần rách, tuy rằng đột nhiên nhìn qua thì nhìn rất giống người, có chút đáng sợ, nhưng Hà Nguyệt Sinh chậm rãi cũng thấy quen.
Nhưng mà hiện tại toàn bộ rau xà lách đã mọc ra rễ, mỗi ngày Hà Nguyệt Sinh đều phải nhìn thấy hàng quần này, bỗng thấy nổi da gà.
Tuy rằng cậu biết là trước đó đã lấy quần jean khoét lỗ bỏ hạt giống rau xà lách vào, nhưng hiện tại tình hình này khiến người ta sinh ra ảo giác, những bẹ rau xà lách đang mọc ra kia cực kỳ giống thực vật dị biến xuyên thủng thân thể con người, gây hoảng sợ đối với những người mắc chứng sợ hãi.
“Không sao đâu.” Triệu Ly Nông đặt thùng nước xuống, bắt đầu tưới nước cho cây cà chua: “Cậu đừng nhìn chằm chằm nó là được.”
Hà Nguyệt Sinh hít một hơi thật sâu, quay đầu chỉ vào một hàng quần jean đang được dựng thẳng bên cạnh có chút sụp đổ nói: “Đâu đâu cũng có! Căn bản không thể tránh được!”
Triệu Ly Nông ngẩng đầu vô tội nói: “Bọn họ muốn học theo, tôi không thể cản được.”
Việc này phải nói từ hai mươi ngày trước.
Triệu Ly Nông ở dưới hàng rào thép gai ba cái quần jean, đem toàn bộ giống rau xà lách đều gieo xuống, vốn mảnh đất này của cô ở chỗ tối, lại gần khu đất hoang, phần lớn sinh viên nông học đều sẽ không tự chủ động tới gần.
Nhưng ngày đó giáo sư Khang An Như có tới kiểm tra tình hình sinh viên trồng trọt, nhìn thấy đống quần rau xà lách của Triệu Ly Nông trồng, cô ta thuận miệng nói trước lớp một câu, nói ý tưởng này rất hay, lại thuận tiện nói cho sinh viên biết rằng loại giống này thích hợp trồng trong những chiếc quần như thế này.
Khi lớp học dã ngoại kết thúc, trên bờ ruộng nơi nơi từ từ xuất hiện các loại quần jean, có người cải biến để quần jean nằm ngang trên đất, càng ngày càng có nhiều người học theo Triệu Ly Nông, tìm lấy giá gỗ treo quần jean ở phía trên, lại mua thêm hạt giống vào trồng.
Hiện tại lớp nông học ban C có thể nói là khắp nơi đều phơi quần, vô cùng “Đồ sộ”!
Hà Nguyệt Sinh sợ nhất là nhìn đám “quần hành tây”, một đống củ hành dày đặc mọc ra từ những cái lỗ san sát nhau, cái cảnh tượng này… hiện tại mỗi lần cậu tới nông trường đều phải chuẩn bị tinh thần rất lâu.
À, đúng rồi.
Tuần trước có người từ Căn cứ trung ương đến đây tuần tra, nhìn thấy một loạt quần đất cũng cũng sợ hết hồn, đến lúc đội tuần tra rời đi chưa quá hai ngày, tin đồn từ Căn cứ trung ương đã lan truyền khắp nơi.
Bắt đầu chỉ đồn Căn cứ nông học số chín dùng quần làm chậu, về sau câu chuyện càng lúc càng thái quá, đã biến thành Căn cứ nông học số chín dùng người chết làm phân trồng rau, còn có cái gì mà Căn cứ nông học số chín đang nghiên cứu sự tồn tại của cơ thể người và thực vật dị biến, một số người bị dọa sợ mất vía.
— Truyền thuyết kinh dị về Căn cứ nông học số chín đã ra đời.
“Quên đi, dù sao rau của chúng ta cũng sắp thu hoạch rồi.” Hà Nguyệt Sinh thở dài.
Triệu Ly Nông tưới nước xong thì đứng dậy, cà chua của cô trồng có tỉ lệ mầm rất tốt, mười hạt giống đã nảy mầm chín hạt, hiện tại đã ra lá, cao khoảng chừng bàn tay thẳng đứng.
Gần đây thời tiết rất tốt, nhiệt độ và nước vừa phải, thực vật sinh trưởng khá, nhưng sau này cà chua có gì biến đổi thì phải được bón phân.
Triệu Ly Nông quay đầu nhìn đám quần rau xà lách, dự định hái rau trước để bán lấy điểm.
…
Lại qua thêm mấy ngày nữa, Triệu Ly Nông nhận thấy rau xà lách lớn lên không quá nhỏ nhưng chưa bị già, lá rau cũng mềm mới bắt đầu hái xuống, chứa đầy cả thùng nước.
Hà Nguyệt Sinh cũng hái được không ít, cậu cúi đầu nhìn rau do mình trồng được, lại liếc sang thùng rau xà lách xanh mượt của Triệu Ly Nông một cái, vô cùng nghi hoặc: “Rau xà lách của cậu tươi hơn rau xà của tôi thì phải?”
Hai người cơ bản đều cùng nhau chăm sóc những đám rau xà lách này.
Trước đó cậu đã hỏi qua giáo sư cách phòng sâu bệnh cho rau xà lách, rõ ràng là đã phun thuốc nhưng những lá ở phía ngoài vẫn có vết sâu ăn.
Trên thực tế, hầu hết các sinh viên nông học đều phải chi điểm của mình để bắt đầu trồng trọt, bọn họ phải mua các loại thuốc và phân bón, khi thu hoạch cây bị bệnh chết thì phải mua hạt giống một lần nữa, tốn một khoản không nhỏ.
Thu hoạch cây trồng để bán cũng chỉ thu điểm về, thậm chí không cần kiếm lời. Nếu muốn ở Căn cứ nông học số chín kiếm tiền, căn bản chỉ có thể làm công cho sinh viên năm ba hoặc năm tư.
“Có lẽ đất trồng rau xà lách của cậu ẩm hơn so với tôi.” Triệu Ly Nông nói: “Có mấy đêm tôi phải ra đây bắt sâu cho rau xà lách đấy.”
Thật ra còn thuận tiện bắt sâu trên rau xà lách của cậu, nhưng do Hà Nguyệt Sinh không có khống chế được lượng nước tưới, còn phun thêm thuốc trừ sâu, thổ nhưỡng quá mức ướt át, càng dễ dàng có sâu. Cũng may rau xà lách dễ trồng, không có nhiều sâu bệnh, vẫn thu hoạch được. Nhưng những điều này cô không nói ra cặn kẽ, sợ sẽ bị hoài nghi.
Sau khi dự lớp giải đáp nghi vấn ở quảng trường từ tháng trước, Triệu Ly Nông bắt đầu trở nên cẩn thận hơn.
Hà Nguyệt Sinh hiển nhiên đối với một chuyện càng sợ hãi hơn: “Buổi tối mà cậu còn chạy đến nông trường, không muốn sống sao?”
“Xe buýt ra khỏi thành vận hành suốt 24 giờ, căn cứ cũng không có quy định cấm đi lại.”
Triệu Ly Nông biết thực vật dị biến ở thế giới này có thể giết chết người, nhưng vẫn không chịu được phải đi ra ngoài quan sát. Không chỉ đi xem mảnh đất của cô và đám quần rau xà lách kia, Triệu Ly Nông còn đi sang khu vực của mấy lớp khác.
Hà Nguyệt Sinh hạ thấp giọng: “Thế nhưng tôi nghe nói thực vật dị biến vào buổi tối tỉ lệ sẽ cao hơn, rất nguy hiểm đó!”
“Tôi vẫn còn sống đây.” Triệu Ly Nông xách một thùng rau xà lách, nói sang chuyện khác: “Chúng ta đi tới thị trường giao dịch như thế nào?”
Thị trường giao dịch ở phía bắc khu căn cứ, là nơi dành cho các sinh viên nông học tiến hành giao dịch, nhưng do quy định của căn cứ, sinh viên nông học mang theo cây trồng không thể đi xe buýt.
Những sinh viên có điều kiện kinh tế tốt đều đã tự mua xe bán tải.
“Tôi đã hỏi mượn được một chiếc xe ba bánh.” Hà Nguyệt Sinh móc ra một chiếc chìa khóa quơ quơ: “Ngoại trừ có chút nguy hiểm đến tính mạng thì không có vấn đề gì cả.”
Phần trước của xe bán tải có gắn khung kính bảo hộ, phần tải phía sau thì trống không, một khi thực vật dị biến vừa xuất hiện, căn bản không có nơi nào để trốn.
Chỉ là khi Triệu Ly Nông nhìn thấy chiếc xe bán tải đậu phía ngoài phòng công cụ, trong mắt cô lại xuất hiện ý cười về những hoài niệm lúc trước.
Trước đây cô thường cùng với những người của giáo sư lái xe như thế này chạy đến cánh đồng, đồng ruộng nhiều đường nhỏ, ô tô lái vào rất khó khăn, chất đồ cũng không tiện, xe ba bánh là lựa chọn tốt nhất.
Khi đó sư tỷ hoặc là sư huynh ngồi ở phía trước lái xe máy, cô thì ngồi ở phía sau, đội mũ rơm, trên chân còn mang ủng đi mưa lấm lem bùn đất, theo xe từng đợt xóc nảy, so với những người nông dân khi đó cũng không có gì khác nhau.
Có người đi ngang qua còn chỉ vào bọn họ, nói với đứa con nhỏ: “Sau này phải học tập thật tốt, không thì sẽ phải làm ruộng giống như họ đấy.”
Ai có thể biết rằng trong đó là toàn những người học cao học, thạc sĩ tiến sĩ.
“Được.” Triệu Ly Nông nhấc theo thùng nước, trực tiếp lên phía sau xe.
“Sao cậu không ngồi ở trước?” Hà Nguyệt Sinh chỉ ghế ở phía trước xe: “Chỗ này có thể ngồi hai người.”
“Tôi ở phía sau quan sát, có gì dị thường sẽ báo với cậu.” Triệu Ly Nông nói.
Hà Nguyệt Sinh gật gật đầu, biểu thị đồng ý, sau đó đút chìa khoá vào và ngồi lên.
Một lúc lâu sau, xe ba bánh vẫn dừng tại chỗ không nhúc nhích.
Triệu Ly Nông quay đầu lại, kinh ngạc hỏi: “Sao cậu chưa chạy?”
Hà Nguyệt Sinh trầm mặc một lát: “… Hình như tôi không biết lái xe.”
Triệu Ly Nông: “…”
Cô nhảy xuống xe: “Cậu xuống đi, tôi lái.”
“Cậu lái được không?” Hà Nguyệt Sinh có chút hoài nghi.
Triệu Ly Nông không nhiều lời, chỉ vỗ vỗ khung xe ra hiệu bảo cậu xuống. Hà Nguyệt Sinh nhảy xuống xe, chạy đến xe sau ngồi xổm xuống, hai tay vịn vào khung xe phía trước.
Triệu Ly Nông ngồi trên xe, nổ máy và gài số, sau đó vặn tay lái, trong nháy mắt xe lao đi.
“Chết tiệt, cậu thật đúng là biết lái!” Hà Nguyệt Sinh suýt chút ngã ra phía sau, cũng may hai tay cậu đang nắm chặt khung xe phía trước.
“Nhìn ở đằng sau.” Triệu Ly Nông nhắc nhở.
“Được rồi.” Hà Nguyệt Sinh xoay người trực tiếp ngồi xuống, trước mặt bày hai thùng rau xà lách.
Một chiếc xe mô tô ba bánh màu đỏ ở đang chạy trên đường ruộng, gió thổi qua mang theo mùi hương hỗn hợp của cỏ xanh và bùn đất, rất trong lành và dễ chịu.
Ánh mắt Triệu Ly Nông nhìn ở phía xa, chỉ chốc lát thôi cô có cảm giác như mình đã trở lại thế giới cũ, còn ở vùng ngoại ô để nghiên cứu, mỗi ngày đều phải lo lắng về số liệu thí nghiệm.
————————
Xen vào phiếu tên sách, Tác giả có lời muốn nói:
Nhiều năm sau đó, các căn cứ khác đều lưu truyền một câu chuyện kinh dị liên quan đến Căn cứ nông học số chín.
Có người nói quá trình phát triển của Căn cứ nông học số chín là dùng máu của người sống để trồng trọt đạt được thành tựu to lớn, lúc này mới vượt qua Viện nghiên cứu trung ương.
Những người lãnh đạo của Căn cứ số chín lười phải đính chính tin đồn: Mệt mỏi, cứ như vậy đi.