Hắn lại lên khoang thuyền, nhìn thấy Thẩm Gia ôm lấy Mộc Lan, tựa trên vai nàng mà khóc nức nở, hắn không khỏi muốn cười thầm.
Năm đó khi nàng còn chưa được gả đi, mỗi khi Thẩm Như Hải bị nàng làm cho tức giận luôn dùng đến gia pháp, nàng đều nằm lăn lộn dưới đất khóc la om sòm, miệng thì kêu nào là “nương”, nào là “cữu cữu”, nhưng đều là kêu la to tiếng nước mắt thì ít, ra sức gào thét, lại không nhìn thấy giọt nước mắt nào, không ngờ kỹ năng giả khóc này của nàng bây giờ lại trở nên tốt như vậy.
Hoài Ngọc ho một tiếng rồi đi tới chỗ Trần Quát.
Hắn vẫn đang nhìn chằm chằm vào mặt nước, sắc mặt tái nhợt, thậm chí cũng không cầm ô, ướt sũng dưới mưa hết sức chật vật.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT