Cảnh xuân rực rỡ, trong vườn bách hoa nở rộ, hương thơm ngào ngạt.

Thẩm Gia bị cấm túc ở trong phủ, mỗi ngày không làm gì ngoài việc ăn và ngủ, cả ngày ăn không ngồi rồi. Một buổi chiều, khi thức dậy sau một giấc ngủ say, nàng bất chợt nghĩ ra một ý nghĩ, một ý nghĩ hết sức to gan!

Nếu Hoài Ngọc có thể làm anh hùng cứu mỹ nhân thì tại sao nàng lại không thể? Đương nhiên, nàng là "mỹ nhân" kia mà Trần Quát sẽ là anh hùng tới cứu nàng nha.

Vẫn còn dư âm của sự việc xảy ra ở chùa Bạch vân ngày hôm đó, đến nay Thẩm Gia vẫn còn chìm đắm trong khoảnh khắc ngắn ngủi khi nàng ngã vào vòng tay của Trần Quát, thực sự rất tuyệt vời!

Nếu có thêm một vài lần nữa thì chắc chắn Trần Quát sẽ yêu nàng!

Thẩm Gia nói làm liền làm, lập tức viết một phong thư cho Hoài Ngọc, nhờ Mộc Lan đưa đến phủ Phù Phong Vương.

Không ngờ phong thư này vừa gửi đi đã biến mất, qua liên tiếp năm sáu ngày sau cũng không thấy hồi âm.

-

Càn Thanh cung.

Long Tiên Hương bên trong lư hương Bác Sơn lẳng lặng phun sương, Thánh Thượng xoa xoa cái cổ đau nhức, ngẩng đàu lên từ chồng tấu chương cao như núi.

Ông là nhi tử của Mục Tông, là đệ đệ của Phù Phong Vương đã quá cố, niên hiệu hiện tại là Diên Hòa, là Diên Hòa Đế.

Năm đó tiên đế có ý định để con trưởng kế thừa đại nghiệp, nhưng tính tình Phù Phong Vương trời sinh không thích bị gò bó, lại chạy một mạch đến biên cảnh mở đầu cuộc chiến với người Thát Tử. Ông không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gánh vác gánh nặng giang sơn thay huynh trưởng của mình.

Ngồi trên long ỷ hơn hai mươi năm, Diên Hòa Đế cũng không bao giờ dám lười biếng, ông thức khuya dậy sớm, giống như một cỗ máy móc không biết mệt mỏi. Các bộ sớ vốn đã được các hạ thần của nội các soạn thảo, ông chỉ cần chọn ra những cái quan trọng để đọc, còn những cái còn lại thì sẽ giao cho Tư Lễ Giám phê duyệt. Nhưng ông lại tự làm tất cả mọi việc, hầu hết chúng đều được ông đích thân xem xét, có khi ông cảm thấy quá mỏi mệt sẽ nhờ thái giám chấp bút đọc cho ông nghe, sau đó ông chỉ cần ban ý chỉ.

Phụ thân của ông là Mục Tông, những năm cuối đời lại trầm mê phương thuốc đan dược, đã phớt lờ công việc triều chính hơn hai mươi năm nay, nhưng kể từ khi ông lên ngôi cho đến nay vẫn chưa rời khỏi triều đình dù chỉ một ngày.

Cũng vì ông quá chăm chỉ trong việc triều chính, thoạt nhìn Diên Hòa Đế trông già hơn nhiều so với số tuổi thực tế của ông, bây giờ ông chỉ hơn bốn mươi tuổi mà hai bên tóc mai đã tràn đầy tóc bạc.

Tầm mắt của ông xuyên qua đống tấu chương chồng chất, đánh giá người đang đứng trước ngự án, xung quanh mắt tuy đã có nếp nhăn nhưng cũng không làm giảm đi khí chất đế vương trên người của ông.

“Ngươi nói xem, tiểu tử Thượng Quan gia lại chọc ngươi thế nào?”

Hoài Ngọc đã đứng gần hai canh giờ, chân cẳng tê dại nhưng hắn vẫn không nói một lời, mím chặt môi.

Diên Hòa Đế nhìn hắn cảm thấy có chút muốn cười: “Thế nào? Thậm chí không thèm nói chuyện với thúc phụ hay sao?”

Ánh mắt Hoài Ngọc u ám, rốt cuộc hắn cũng mở miệng: “Đáng đời bọn hắn.”

“Bọn hắn” trong lời của hắn chắc hẳn là đám người do thế tử Thượng Quan Tập của Võ Thanh Hầu cầm đầu, họ của đương kim Hoàng Hậu là Thượng Quan, Thượng Quan Tập là nhi tử của huynh trưởng bà, cũng chính là chất tử thân cận của bà, cũng là đệ nhất ăn chơi trác táng trong kinh thành.

Tục ngữ nói một núi không thể có hai hổ, Hoài Ngọc cùng với đám người này từ trước đến nay đã không ưa nhau, bình thường khi bắt gặp nhau trên đường thường chửi bới mắng nhiếc nhau, cũng đã trải qua vài trận đánh hội đồng, hai bên đều có thắng có bại.

Lần này Thượng Quan Tập là người ra tay trước, Hoài Ngọc chỉ dạy cho hắn một bài học nho nhỏ thôi.

Hắn cùng với hai huynh đệ dừng ngay tại một tửu lâu ven đường mà Thượng Quan Tập nhất định phải đi qua, bên cạnh đã chuẩn bị sẵn hai cái thùng, khi Thượng Quan Tập vênh váo đi ngang qua, hắn đổ nước phân tung tóe xuống, đầu Thượng Quan Tiểu Hầu lập tức ướt đẫm. Cảnh tượng náo nhiệt đến nỗi Hoài Ngọc cười suốt hai ngày.

Diên Hòa Đế nghĩ đến đây, trầm mặt răn dạy Hoài Ngọc: “Càng sống càng lùi, bất chấp sử dụng đủ loại thủ đoạn của tiểu nhân! Đổ đầy phân lên đầu người ta? Mệt cho ngươi nghĩ ra được chiêu này!”

Ông nói chưa dứt lời, lời ông nói lại khiến cho Hoài Ngọc nhớ việc xui xẻo ngày đó của thượng quan kia, khóe miệng hắn không nhịn được nữa, ngay lập tức cười lớn.

“Cười? Ngươi còn dám cười?” Diên Hòa Đế cầm một cái chặn giấy màu ngọc trắng ném qua.

Thân thủ Hoài Ngọc nhanh nhẹn, một phát liền bắt được, hắn đặt cái chặn giấy trở lại bàn của hoàng thượng, cà lơ phất phơ nói: “Bệ hạ, người không nên tức giận, kêu ta tới chỉ vì chuyện này sao?”

Diên Hòa Đế trừng mắt nhìn hắn: “Không muốn trẫm tức giận, vậy ngươi nên làm ít chuyện khiến ta tức giận lại! Ngày mai đi đến Võ Thanh Hầu phủ, chịu đòn nhận tội với người ta!”

Hoài Ngọc suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Được.”

Loại chuyện chịu đòn nhận tội này hắn đã trải qua ít nhất trăm lần rồi, trong lòng cũng không có áp lực gì, thậm chí có thể nói vài lời châm chọc với Thượng Quan Tập khi đi đến Võ Thanh Hầu phủ, dù sao hắn cũng không bị tổn thất gì.

Hắn lại chợt nghe hoàng thúc hỏi: “Ngươi cùng cô nương Thẩm gia là có chuyện gì xảy ra vậy?”

Hoài Ngọc lười nhác hỏi lại: “Cô nương nào ạ? Nhà ông ấy có tận hai cô nương.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Mặt rồng của Diên Hòa Đế giận dữ, vừa định phát hỏa, dư quang nhìn thấy phía sau thái giám lặng lẽ ra hiệu "hai" với ông, chỉ có thể đè nén cơn tức giận trong lồng ngực, nói: “Nhị cô nương nhà hắn ta ấy, có phải ngươi đã để ý đến nàng ta không?"

“Ai cơ?” Hoài Ngọc suýt nữa hoài nghi mình nghe lầm, giấc mơ kỳ quái cách đây không lâu lại lần nữa hiện lên trong đầu hắn, mặt hắn đỏ bừng, suýt chút nữa là nhảy dựng lên.

“Sao có thể như thế được chứ ạ? Cho dù nữ nhân trên đời này đều chết sạch, con cũng sẽ không bao giờ coi trọng Thẩm Gia!”

Diên Hòa Đế nhìn thấy hắn hoảng sợ: “Chướng mắt thì chướng mắt, ngươi kích động như vậy làm cái gì?”

Hoài Ngọc đỏ mặt tía tai: “Con làm gì kích động cơ chứ?”

“Hiện tại ngươi rất là kích động đấy.”

“…”

Diên Hòa Đế lại hỏi: “Nếu ngươi cảm thấy chướng mắt cô nương Thẩm gia, vậy thì ngươi xem trọng cô nương nhà nào? Nói hoàng thúc phụ nghe một chút.”

Ánh mắt Hoài Ngọc nhìn ông một cách kỳ quái nói: “Ngài hỏi thăm chuyện này để làm gì?”

Diên Hòa Đế nghẹn lại: “Ngươi cũng đã lớn rồi, đã đến tuổi tính đến chuyện hứa hôn.”

Hoài Ngọc không kiên nhẫn mà xua xua tay: “Để sau hẵn nói đi ạ.”

Diên Hòa Đế biết giờ phút này hắn cũng không nghe lọt cái này, chỉ đành xua tay thả hắn đi, chẳng qua Hoài Ngọc vừa ra đến trước cửa ông lại nhàn nhạt nhắc nhở một câu: “Nhớ đi đến Bắc Trấn Phủ Tư một chuyến.” #𝖙y𝖙novel.com

Hoài Ngọc bước tới ngưỡng cửa liền dừng lại một chút, xoa xoa mũi.

“Con biết rồi.”

Sau khi hắn rời đi, Diên Hòa Đế dựa vào long ỷ buông tiếng thở dài.

Thái giám ở phía sau tiến lên mát xa huyệt Thái Dương cho ông, Diên Hòa Đế nhắm mắt dưỡng thần: “Cao Thuận, ngươi nói xem đến tột cùng là Ngọc nhi có để ý đến vị cô nương Thẩm gia kia hay không?"

Vẻ mặt Cao Thuận đầy ý cười: “Nô tài không dám tự suy đoán tâm tư của chủ tử , chẳng qua… Theo phản ứng vừa rồi của tiểu vương gia, cho dù là vô ý thì tám phần cũng là có quen biết với Thẩm nhị cô nương, lời đồn chưa chắc là tin đồn vô căn cứ.”

“Thật sao?” Diên Hòa Đế đột nhiên mở hai mắt ra, trong mắt tràn đầy vui mừng.

Hoài Ngọc là hài tử mồ côi của huynh trưởng ông, từ nhỏ đã được ông mang về từ Tây Bắc, ông đã tự mình dạy dỗ nuôi nấng hắn, trong lòng ông đã xem Hoài Ngọc như một nửa hài tử của mình, bởi vậy cũng phá lệ để tâm đến việc hôn sự của hắn.

“Không biết nữ nhi của Thẩm Như Hải có phẩm hạnh như thế nào……” Diên Hòa Đế lẩm bẩm nói.

Cao Thuận nghe vậy liền nói: “Không bằng nô tài nhờ người ở Đông Xưởng đi điều tra một chút?”

Diên Hòa Đế trầm tư một lát, xua tay nói: “Cái này không vội, trước hết ngươi đi tra một chút về người của Thượng Quan gia, tuy tính tình Ngọc nhi không tốt nhưng cũng không phải là loại người chủ động gây chuyện thị phi, đi tra một chút rốt cuộc giữa bọn chúng đã xảy ra chuyện gì.”

Cao Thuận nhanh chóng đáp lời.

-

Sau khi Hoài Ngọc lãnh đủ năm mươi quân côn ở Bắc Trấn Phủ Tư, hắn khập khiễng quay trở về vương phủ.

Tuy rằng có thái giám theo dõi ngay ở bên cạnh nhưng người động thủ đều là huynh đệ nhà hắn, những quân côn mà bọn họ đánh đều có phương pháp riêng của họ. Nhìn thì thấy hắn bị đánh có vẻ rất nặng nhưng thực chất chỉ chạm đến da thịt chứ không làm tổn hại đến xương cốt, dùng thuốc bột kim sang tự chế, nằm trên giường dưỡng thương vài ngày là sẽ tốt ngay.

Nhưng dù sao hắn cũng bị đánh đến mức bong một lớp da, Hoài Ngọc vẫn đau đến mức nhe răng trợn mắt.

Sáng sớm Thẩm Gia đã đến vương phủ ngồi chờ, uống hết một ấm trà mới thấy Hoài Ngọc cả người đầy máu trở về, trong phút chốc nàng vô cùng ngạc nhiên.

“Ngươi bị làm sao vậy?”

“Ăn trượng hình.”

Hoài Ngọc nhìn thấy nàng cũng không cảm thấy có gì ngạc nhiên, từ lâu hắn đã quen với việc Thẩm Gia tùy ý ra vào vương phủ của hắn. Mẫu thân và phụ thân của hắn đều đã mất, cũng không có thị thiếp thông phòng, trong phủ ngoài hắn ra cũng chỉ có một ít hạ nhân, sự xuất hiện của Thẩm Gia cũng khiến cho Phù Phong Vương phủ quạnh quẽ tăng thêm vài phần nhân khí.

Hoài Ngọc đỡ eo ngồi xuống ghế, trên ghế không có đệm lót, hắn chỉ mới áp cái mông bị thương xuống ghế một chút đã cảm thấy dường như đang bị ai đó lấy hàng trăm mũi kim đâm vào mông của hắn.

Hoài Ngọc đau đến mức suýt nữa nhảy dựng lên nhưng vì có Thẩm Gia ở đây nên hắn chỉ có thể cố gắng nhịn xuống, nghẹn đến mức xanh cả mặt. Hắn nhấc chiếc ấm trên bàn lên thì phát hiện nó trống rỗng, ngay lập tức nổi giận.

 

“Trà đâu? Người chết hết rồi à? Không thấy Vương gia ta đây đang khát hay sao?”

“Đến, đến đây…” Hạ tổng quản của vương phủ xoa mồ hôi đầy đầu tiến vào, đem ấm trà mang đi xuống pha trà.

Hắn vốn đang đứng đợi ở ngay bên ngoài nhưng khi thấy chủ tử đang nói chuyện cùng với Thẩm nhị cô nương, thông thường người ngoài như bọn họ không được có mặt ở đây cho nên vừa rồi hắn mới không dám đi vào quấy rầy hai người, chờ đến khi được gọi mới dám đi vào.

===

TN Team: Cmt thật nhiều ủng hộ tụi tui nhó!!

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play