Có lẽ màn đêm khiến người ta buông lỏng cảnh giác, có lẽ khi thân mình chìm vào trong bóng tối, người ta càng dễ dàng nói ra những suy nghĩ trong lòng hơn. Đây là lần đầu tiên Thẩm Gia bộc bạch tâm tình như vậy với một người mà người này lại là Hoài Ngọc.
Trong bóng tối, nàng không nhìn rõ biểu cảm của Hoài Ngọc cho nên nàng mới có thể kể lại chuyện thơ ấu của nàng mà không chút đắn đo.
Cũng may, Hoài Ngọc cũng là một người lắng nghe đủ tư cách.
“Còn ngươi thì sao?” Nàng xoay người lại, đặt lòng bàn tay ở dưới má hỏi Hoài Ngọc: “Tại sao ngươi lại không có tên tự?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT