Hoa đào nở rộ, hoa rơi rực rỡ sắc màu.

Trong tay Trần Quát cầm một cây trâm bạc, giọng nói ấp áp nói với Thẩm Như: “Mấy ngày trước khi ta cùng bằng hữu đi dạo xem thư pháp vô tình nhìn thấy cây trâm bạc này, ta thấy bình thường trâm cài tóc của nàng có chút cũ cho nên ta đã mua, muốn tặng nó cho nàng, tuy chỉ là đồ thông thường nhưng mong nàng không ghét bỏ nó.”

Dứt lời, hắn đưa cây trâm bạc trong tay cho nàng.

Thẩm Như vẫn không nhận lấy, nàng giơ tay xoa xoa cây trâm cài trên búi tóc.

Hằng ngày nàng ăn mặc giản dị, khi búi tóc trừ dùng một ít hoa lụa để tô điểm ra thì cũng không dùng thêm đồ trang sức nào cả, cây trâm hoa hồng đơn giản này là món trang sức quý giá đẹp đẽ nhất mà nàng sở hữu, hầu như ngày nào nàng cũng cài nó cho nên màu sắc của cây trâm bây giờ cũng đã có chút ảm đạm hơn trước.

Cây trâm bạc Trần Quát đưa cho nàng cũng không phải là quá cao quý, nhưng nhìn qua lại thấy cây trâm này được người có tay nghề cao chế tác, cây trâm được chạm khắc hình lá hoa sen, hắn đảm nhiệm chức vụ ở Hàn Lâm Viện, bổng lộc ít ỏi nên chỉ mua cây trâm này thôi cũng đủ để thể hiện trọn vẹn tâm ý của hắn.

 

Thẩm Như đẩy cây trâm về, dịu dàng nói: “Trần công tử, huynh không cần như thế.”

Trần Quát cho rằng nàng đang lo lắng về giá trị của cây trâm này, liền khuyên nhủ: “Nhận lấy đi, nó không đáng giá bao nhiêu…”

Thẩm Như lại mở miệng ngắt lời hắn: “Sau khi trở về ta sẽ nói với phụ thân, cầu xin ông hủy mối hôn sự này.”

Lời Trần Quát bỗng nghẹn lại trong cổ họng.

“Vì… Vì sao?” Phải mấy một lúc lâu hắn mới có thể hỏi tiếp.

Thẩm Như hơi cúi đầu nói: “Chuyện tình ở phủ Trung Cần bá chắc huynh cũng biết.”

Mặc dù ngày hôm đó Trần Quát không có mặt trong số những vị khách nhưng chuyện này đã truyền đi khắp thành, không có lý do gì mà hắn không biết về nó.

“Hiện giờ khuê dự của ta đã bị hoen ố tổn hại, không xứng với công tử, cho nên ta mong rằng…”

Lời nàng còn chưa nói xong lại bị Trần Quát cắt ngang: “Ta không quan tâm!”

Thẩm Như sửng sốt, ánh mắt Trần Quát kiên quyết nhìn nàng: “Thẩm cô nương, tại hạ tuyệt đối không phải loại người tin vào miệng lưỡi thị phi của người đời, Thẩm cô nương là người băng thanh ngọc khiết, không thể bị vấy bẩn bằng một vài lời đồn, nàng yên tâm, hôn ước của chúng ta sẽ không bị hủy bỏ!”

Hắn càng nói càng kích động, rất muốn kéo tay Thẩm Như để bày tỏ ý nguyện của mình nhưng mà Lý thị đứng ở một bên nhìn chằm chằm, hắn không dám vượt qua giới hạn, chỉ có thể cố gắng nhét trâm bạc vào lòng bàn tay của Thẩm Như.

Thẩm Như từ chối mấy lần, chống đẩy qua lại, cây trâm kia liền rơi xuống cỏ.

Trần Quát giật mình, khom người nhặt lấy.

Thẩm Như ngơ ngác, nàng đang do dự muốn nói cái gì đó, từ xa Thẩm Gia đi tới, nàng cũng nhìn thấy cây trâm trên mặt đất.

“A, đây là cây trâm của ai thế? Là của Trần công tử sao?”

Ánh mắt nàng chớp chớp, chờ mong nhìn Trần Quát, hiển nhiên là hy vọng hắn đưa cây trâm bạc này cho nàng.

Quanh năm suốt tháng Thẩm Gia đặt mua vô số trâm cài và trang sức, nhiều đến mức ngay cả rương đồ cũng không nhét vào vừa, đổi lại bình thường, cây trâm bạc này căn bản không hề lọt vào mắt nàng, nhưng bởi vì nó là của Trần Quát cho nên nàng mới phá lệ kỳ vọng có được nó.

Trần Quát chỉ thất thần cười cười với nàng sau đó thu hồi cây trâm lại vào trong tay áo.

Thẩm Như biết Thẩm Gia nhất định sẽ không chịu ngồi yên, chỉ sợ là nàng đã đi dạo xong ngôi chùa cổ kính yên tĩnh này rồi nên liền hỏi nàng: “Muốn quay về sao?”

Thẩm Gia lắc đầu, nói: “Ở phía sau chùa Bạch Vân này có một mảnh rừng, ngươi cùng ta đi xem đi.”

“Ta?” Thẩm Như thụ sủng nhược kinh, Thẩm Gia luôn không muốn cùng nàng kết giao qua lại chứ đừng nói đến là cùng nhau du ngoạn.

“Được.” Nàng liền đồng ý mà không suy nghĩ gì thêm.

Theo bản năng Trần Quát đi theo sau, Thẩm Gia lại như có mắt ở phía sau, quay đầu lại cười hỏi: “Trần công tử, huynh đi theo chúng ta làm cái gì?”

Trần Quát nói: “Sau núi cỏ cây dày rậm, thường có độc trùng, mãnh thú hay lui tới, ta đi theo hai người để tránh gặp phải…”

Thẩm Gia ngắt lời hắn hỏi: “Sợ ta làm lạc mất vị hôn thê của huynh à?”

Mặt Trần Quát đỏ lên: “Không… Không phải…”

Thẩm Gia nhoẻn miệng cười: “Yên tâm đi, sẽ không có nguy hiểm gì đâu.”

Đương nhiên, “Nguy hiểm” vẫn phải có, nhưng nếu hắn theo ở phía sau, làm sao có thể diễn vở kịch anh hùng cứu mỹ nhân của tiểu sát tinh kia.

Thẩm Gia cố nén chán ghét, nắm lấy cánh tay của Thẩm Như.

“Đi thôi, tỷ tỷ.”

Một tiếng “Tỷ tỷ” này, Thẩm Như nghe được trong lòng nổi lên gợn sóng, từ nhỏ đến lớn, số lần Thẩm Gia kêu nàng là “Tỷ tỷ” có thể đếm trên đầu ngón tay, đại đa số thời điểm đều là xuất phát từ Thẩm Như Hải cưỡng bách.

Một bên Lý thị cùng Linh Lung muốn đuổi theo lại bị một ánh mắt của Thẩm Gia ngăn lại: “Các ngươi cũng đừng đi theo.”

Lý thị khó xử nói: “Chuyện này là không thể được đâu ạ, nhị tiểu thư……”

Thẩm Gia nhíu mày: “Có cái gì mà không được, ta còn có thể lạc mất nàng ấy sao?”

Thẩm Như cũng quay đầu lại trấn an: “Không sao đâu, chúng ta đi một lát liền quay lại ngay.”

Tiểu thư nhà mình quá dễ bắt nạt, trong lòng Lý thị khổ mà không nói nên lời rồi lại thêm uy áp của Thẩm Gia cho nên bà cũng không dám đuổi theo.

Thẩm Gia cũng không mang theo Mộc Lan, tỷ muội hai người đi vào cửa sau của núi thì bị một đạo đồng đang quét rác ngăn lại.

Đạo đồng nói với các nàng rừng ở ngọn núi này là tài sản riêng của chùa, bình thường dùng để trồng rau, trên núi tuy rằng không có độc trùng mãnh thú gì nhưng trước đó không lâu có một con chó điên cuồng chạy vào bên trong, gặp người liền cắn, chùa đã liên tiếp phái người đi vào đều không bắt được nó, vì tránh cho khách hành hương vô tội bị thương, hiện tại đã phong tỏa không mở ra cho bên ngoài đi vào.

Sau khi Thẩm Như nghe xong liền nói với Thẩm Gia: “Một khi đã như vậy, tiểu muội, chúng ta vẫn nên quay về thôi.”

Thẩm Gia nhướng mày hỏi: “Sao nào, ngươi không dám à?”

Dứt lời nàng không màng đạo đồng ngăn trở, đi thẳng vào sau núi.

Thẩm Như cả kinh, lo lắng nàng xảy ra chuyện nên liền chạy nhanh theo.

Một canh giờ sau.

Thẩm Gia dừng bước chân trước một cái gò đất, móc ra bản đồ da dê bên trong tay áo nhìn nhìn.

Cái nơi quỷ quái này là đang ở đâu thế?

Rõ ràng nàng đã nghe theo chỉ dẫn của Hoài Ngọc, đi theo con đường mòn phía tây, sao lại càng đi càng trật? Tên Tiểu Sát Tinh đáng chết này, không phải là hắn tùy tiện vẽ một cái bản đồ để lừa nàng đấy chứ?

Thẩm Gia vừa mệt lại tức, trong lòng đã nguyền rủa Hoài Ngọc ngàn lần.

Thẩm Như ở phía sau gọi nàng, nàng nhét bản đồ lại vào trong tay áo, xoay người tức giận nói: “Làm sao vậy?”

Đi đường núi nửa ngày, Thẩm Như sớm đã thở hồng hộc, dựa vào một thân cây bên đường nói: “Tiểu muội… Trời sắp tối rồi, trước mắt chúng ta nên quay về.”

Thẩm Gia cũng không tốt hơn nàng được bao nhiêu, thể lực sớm đã bị bào mòn, nàng lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán, ngẩng đầu thấy mặt trời đang lặn ở phía tây, những con chim mệt mỏi quay về rừng, quả thật trời đã tối.

Từ nhỏ Thẩm Gia đi theo cữu cữu buôn bán vào nam ra bắc, ban đêm khi tìm không thấy khách điếm để ngủ trọ lại cũng ở rừng núi hoang vắng ăn ngủ ngoài trời vài lần, nàng biết trên núi trời tối rất nhanh, ban đêm nàng lại không thể thấy rõ thứ gì, chỉ sợ đến khi quay về sẽ thật sự gặp nguy hiểm.

Được rồi, chuyện này cũng không thể trách nàng mà.

Nàng đã tận tình tận nghĩa, là do Hoài Ngọc không thể nắm bắt cơ hội.

“Đi thôi.” Nàng đang định cùng Thẩm Như lên đường về nhà thì đột nhiên động tác cứng đờ, cảm giác sợ hãi dâng từ lòng bàn chân chạy thẳng lên đỉnh đầu.

Thẩm Như không rõ nguyên do, sau này theo tầm mắt của nàng vừa nhìn, cũng cứng đờ.

Cách đó không xa, trong bụi cỏ, một con chó dữ màu đen khóe miệng chảy nước miếng, mắt màu xanh lục, nhìn chằm chằm hai nàng như hổ rình mồi.

“…”

“Thất thần làm cái gì? Chạy mau!”

Thẩm Gia là người phản ứng đầu tiên, xoay người bỏ chạy.

Thẩm Như như bừng tỉnh từ trong mộng, hoang mang rối loạn mà cùng nàng chạy chỗ vào sâu bên trong rừng rậm.

-

“A hắt xì——”

Hoài Ngọc ngồi xổm trong bụi cỏ, hắt xì một cái, hắn xoa xoa mũi, nghĩ thầm đây là cái thứ mấy hôm nay. ( truyện trên app T𝕪T )

Tô Đại Dũng ở bên cạnh cũng chà xát ngón tay, lại nghiền chết một muỗi hút no máu, rốt cuộc hắn cũng nhịn không được mà hỏi: “Lão đại, chúng ta còn phải ngồi xổm ở đây bao lâu nữa vậy?”

Lời vừa nói ra, những người còn lại cũng sôi nổi oán than theo.

Đoàn lính Cẩm Y Vệ dày dạn này bình thường đi theo Hoài Ngọc cơm ngon rượu say, không có việc gì thì đánh vài tên lưu manh, giữ gìn trật tự trong thành, đã quen với việc hoành hành ngang ngược, nhưng thật ra họ chưa bao giờ chịu qua loại khổ sở như thế này. #𝖙y𝖙novel.com

Hoài Ngọc cũng cảm thấy rất khó chịu, một tay xua lũ muỗi trước mắt, nghĩ thầm hắn làm sao mà biết được chứ?

Có quỷ mới biết Thẩm Gia đã chạy đi đâu, trái chờ không tới, phải chờ cũng không thấy, thấy trời đã gần tối, nữ nhân ngu xuẩn này không phải là lại lạc đường chứ?

Hoài Ngọc cũng thật là phục nàng, đứng lên từ trong bụi cỏ, dặn dò các huynh đệ : “Im lăng ngồi xổm một chút đi, ta đi xem tình hình.”

Mọi người vô lực lên tiếng, tiếp tục chịu khổ mai phục.

Hoài Ngọc đi theo con đường nhỏ khoảng hai dặm, cuối cùng cũng nhìn thấy vài dấu chân, nhìn kích thước thì có lẽ là giày của các cô nương.

Hắn một đường đi theo dấu giày điều tra, cuối cùng dừng lại trước một cây thông lùn, nhiều cành cây bị bẻ gãy, trên đó còn có những mảnh vải rách.

Sao Thẩm Gia không đi một con đường dễ đi hơn, ngược lại lại đi về phía trong bụi cỏ? Xa hơn nữa, chính là chỗ sâu bên trong rừng, ngay cả Hoài Ngọc cũng chưa đi vào.

Hoài Ngọc cầm mảnh vải màu vàng như suy tư gì đó.

Bỗng nhiên, vành tai hắn giật giật, nghe được một tiếng kêu cứu yếu ớt mỏng manh.

“Cứu… Cứu mạng…”

Ánh mắt Hoài Ngọc đột nhiên trở nên nhạy bén, nếu có người khác nhìn thấy thì chỉ sợ sẽ chấn động, vị này là vị công tử sống trong nhung lụa, đệ nhất ăn chơi trác táng ở kinh thành, vào lúc này cả người thế nhưng bộc phát ra một loại khí tràng khó tả, phảng phất cả thân của hắn được cha của hắn, chiến thần kinh bách chiến, bám vào người.

Hắn cầm mảnh vải, nhanh chóng đuổi theo phương hướng âm thanh truyền đến.

===

Tên truyện: NHẶT NHẦM THOẠI BẢN LẬU, TA BẮT ĐƯỢC PHU QUÂN

Tác giả: Thịnh Vãn Phong

Editor: TN Team

Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại , HE , Tình cảm , Ngọt sủng , Song khiết 🕊️ , Duyên trời tác hợp , 1v1 , Thị giác nữ chủ

Giới thiệu:

Trong lòng các tiểu thư khuê các nhà quyền quý trong kinh thành đều có cùng một ánh trăng sáng. 

Đích trưởng tử của Tạ gia, Tạ Uẩn, tuấn mỹ vô trù, vô cùng tự phụ.

Nhưng Tang Yểu không thích hắn, nguyên nhân là có một lần nàng vô ý trẹo chân ở bên cạnh hắn, người này rõ ràng chỉ duỗi tay một cái là có thể đỡ lấy nàng vậy mà lại bất động thanh sắc né sang bên cạnh một chút, trơ mắt xem Tang Yểu té ngã, làm nàng mất mặt trước vô số người.

Tang Yểu: ╰ ( ‵□′ ) ╯

Việc này Tang Yểu ghi nhớ đã lâu, mỗi khi Tạ Uẩn đi qua nàng, nàng đều phải giận dỗi hừ một tiếng, nhưng trước nay Tạ Uẩn cũng chẳng liếc nhìn nàng một cái nào. 

Tang Yểu: Càng tức giận hơn ( Δ? )!

Mãi cho đến khi Tang Yểu vô tình nhặt được sổ tay của Tạ Uẩn, mở ra đã thấy ——

Bên trong không chỉ được ghi chép kỹ càng tỉ mỉ tình yêu của Tạ Uẩn đối với nàng mà còn có không ít hương tình diễm sử do hai người bọn họ đóng vai chính, càng kỳ quái hơn chính là còn có thư tình Tạ Uẩn viết cho nàng, vô cùng khoa trương, vô cùng lớn mật! 

Tang Yểu thẹn quá hóa giận, nàng bang một tiếng, khép sổ tay lại, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.

Từ đây, ánh mắt khi nàng nhìn Tạ Uẩn trở nên khác lạ.

Quả nhiên mỗi một người ưu tú đều có phiền não riêng, Tạ Uẩn nhìn như không gì làm không được, kỳ thật cũng chỉ là một người yêu mà không có được, thậm chí còn không dám nói cùng nàng một câu, mỗi ngày chỉ có thể đáng thương chìm trong mộng ảo mà thôi.

Từ trước đến nay Tang Yểu vẫn luôn mềm lòng, ngẫu nhiên đại phát từ bi chủ động nói chuyện cùng Tạ Uẩn.

Tạ Uẩn vẫn cứ lãnh đạm như thường.

Tang Yểu: Thẹn thùng thôi.

Sau này trong gia tộc có biến, Tang Yểu bất đắc dĩ phải cầu kiến Tạ Uẩn.

Với Tạ Uẩn mà nói, đây cùng lắm cũng chỉ là lần gặp mặt cho có lệ mà thôi. 

Sắc mặt hắn lạnh lùng, nhàn nhạt mở miệng: “Cô nương mời đi về, kết cục việc này đã định.”

Nàng biết ngay tên cẩu nam nhân này sẽ không dễ dàng đáp ứng nàng mà.

Tang Yểu không nói hai lời tiến lên hôn hắn một ngụm, “Đừng giả vờ nữa, thế này là được rồi chứ.”

……

Không gian tĩnh lặng, hai người bốn mắt nhìn nhau

Chuyện này không bao lâu thì thành danh, Tạ Uẩn từ trước đến nay thong dong bình tĩnh rốt cuộc bắt đầu nhìn thẳng vào vị thiếu nữ gan to bằng trời này.

*

Gã sai vặt bên người Tạ Uẩn trộm viết thoại bản đẩy thuyền cp Tang Yểu cùng Tạ Uẩn, một ngày nào đó hắn phát hiện thoại bản cẩm kỵ do mình tỉ mỉ sáng tác đột nhiên biến mất! 

Sau này, tuy rằng thoại bản tử không thấy, nhưng cp hắn vẫn luôn mong ngóng kia lại thành thật rồi?!?

Thật lâu sau nữa.

Thoại bản biến mất đã lâu lại xuất hiện trong tay phu nhân nhà hắn, phu nhân chỉ vào thoại bản nói cho hắn biết,“Đừng nhìn tên nam nhân cũ kỹ kia mà xem thường, kỳ thật nội tâm chàng ấy cũng rất cuồng dã đấy.”

1v1 sc he

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play