Mới vừa trở lại Nghê Tuyết Các, Thẩm Gia đã bị nhũ mẫu Giả thị kéo vào trong lòng sau đó khóc lớn.
“Cái tên khốn kiếp đó, nhân lúc ta không có trong phủ, cha con bọn họ không biết xấu hổ mà hợp tác làm hại tiểu thư. Phụ thân tiểu thư bất công lại coi trọng con của thứ nữ hơn đích nữ của mình. Tiểu thư của ta, nếu không phải mẫu thân con qua đời sớm, sao con có thể để con phải chịu tủi thân như vậy được. Đi, chúng ta trở về Kim Lăng đi, để cữu cữu con chống lưng cho con…”
Mẫu thân của Thẫm Gia mất sớm, từ nhỏ nàng được Giả thị nuôi dưỡng, ăn mặc ngủ nghỉ đều được chăm sóc chu đáo, bị đau đầu nhức óc cũng là bà ở bên cạnh thức trắng đêm chăm sóc cho nàng.
Ngoại trừ bà ngoại và cữu cữu, người mà Thẩm Gia thân thiết nhất chính là vị lão nhân này, ngửi thấy mùi bồ kết quen thuộc trên người nhũ mẫu, trong lòng nàng nhất thời trở nên bi thương, không nhịn được mà khóc lớn.
Một già một trẻ ôm nhau khóc rất lâu, sau khi Mộc Lan khuyên can thì mới ngừng lại.
Giả thị tự mình vắt khăn giúp Thẩm Gia lau mặt và tay sau đó đưa nàng về phòng nghỉ ngơi.
Thẩm Gia khóc đến mệt, đầu vừa dính vào gối liền ngủ mất.
Mộc Lan thổi tắt từng ngọn đèn trong phòng, chỉ chừa lại một ngọn đèn ở đầu giường, đây là thói quen vào ban đêm của Thẩm Gia, ban đêm nàng không thấy rõ đồ nhưng lại hay khát nước, cho nên sau khi ngủ phải để lại một ngọn đèn.
Giả thị ém chăn lại cho Thẩm Gia, cùng Mộc Lan nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, sau đó cẩn thận đóng cửa phòng lại.
Đêm nay đến phiên tiểu nha hoàn Đỗ Nhược gác đêm nhưng nàng lại dựa vào góc tường ngủ gật, vừa hay bị Giả thị bắt gặp liền xách lỗ tai nàng đứng lên.
“Tiểu nha đầu! Ta bảo ngươi gác đêm cứ không bảo ngươi tới ngủ, nhanh chóng lấy lại tinh thần cho ta, ban đêm tiểu thư hay khát nước, ngươi phải hầu hạ cho chu đáo biết chưa?”
Hai ngón tay bà như kìm sắt, nhéo một cái làm tai của Đỗ Nhược đỏ lên ngay lập tức.
Đỗ nhược che lại lỗ tai, vội vàng nhỏ giọng xin tha. Mộc Lan đứng bên cạnh cũng xin giúp, Giả thị hừ một cái rồi mới bỏ qua cho nàng.
Giả thị yêu cầu Mộc Lan thuật lại một cách chi tiết sự việc xảy ra vào ban ngày, sau khi nghe đến chuyện Thẩm Như mặc y phục đươc may từ vải chỉ vàng tham dự yến tiệc liền dừng bước chân lại hung hăng nhổ nước bọt #𝖙y𝖙novel.com
“Phi! Quả nhiên giống với mẫu thân của nàng ta, hạ tiện như nhau. Thích trộm đồ của người khác, không nhìn lại xem thứ như vải chỉ vàng mà nàng ta cũng có thể mặc sao? Tiểu thư làm rất đúng.”
Mộc Lan mím môi rồi nói tiếp.
Nghe Thẩm Như Hải muốn dùng gia pháp, Giả thị vừa lo vừa giận: “Cái tên tặc nhân này, hổ dữ không ăn thịt con, vậy mà hắn lại dám hạ thủ, ta sẽ đem chuyện này báo lại cho cữu gia mới được.”
Mộc Lan vội nói: “Tiểu thư không sao, cuối cùng lão gia vẫn không xuống tay, đại tiểu thư cũng ở một bên khuyên can.”
Giả thị hừ lớn: “Đó là đương nhiên, nàng ta muốn bày ra bộ dạng hiền lương rộng lượng cho lão gia xem, tuổi còn nhỏ mà lại xảo trá như vậy, quả nhiên là con do tiểu thiếp nuôi dưỡng.”
Bà liếc nhìn Mộc Lan một cái: “Ngươi đừng để nàng ta lừa gạt, ngươi phải nhớ, ngươi là người bên cạnh tiểu thư.”
Mộc Lan vội vàng nói bản thân sẽ không bị đánh lừa. Giả thị lại ân cần dạy bảo một phen, bảo nàng hầu hạ cho Thẩm Gia thật tốt.
Mộc Lan trước mặt hiện tại là nha hoàn thân cận của Thẩm Gia, quản lý mười mấy tiểu nha hoàn, nàng khác với các nha hoàn khác, không phải người của Thẩm phủ mà là người mà cữu cữu Thẩm Gia lựa chọn mua từ Tô Châu đến, từ nhỏ đã lớn lên cùng với Thẩm Gia, quan hệ vô cùng thân thiết.
Mộc Lan cung kính nghe theo đáp vâng, lúc này Giả thị mới trở về phòng nghỉ ngơi.
Sau khi Giả thị rời đi, Mộc Lan mới thở phào, vừa quay đầu đã nhìn thấy Đỗ Nhược lại dựa vào tường ngủ gật, không khỏi có chút buồn cười, nàng liền tiến lên đẩy nàng ấy dậy.
Mắt Đỗ Nhược vẫn còn đang nhắm nhưng lại cuống quýt che lại hai tai: “Ma ma ta sai rồi, đừng nhéo tai ta…”
Sau khi mở mắt nhìn thấy Mộc Lan, nàng ấy nhất thời trở nên sửng sốt.
Mộc Lan nói: “Muội trở về ngủ đi, đêm nay ta thay muội canh.”
Đỗ nhược xoa xoa hai mắt: “Tỷ tỷ, tỷ không buồn ngủ sao?”
“Muội mau trở về đi ngủ đi.”
Dù sao Đỗ nhược vẫn còn nhỏ, nghe Mộc Lan nói như vậy liền đứng dậy trở về phòng đi ngủ.
Mộc Lan đẩy cửa bước vào phòng, quả nhiên liền nhìn thấy Thẩm Gia đã đá chăn ra, nàng liền tiến về phía trước giúp Thẩm Gia dịch chăn lại đàng hoàng, sau đó lại đút cho nàng nửa chén trà nhỏ.
Lúc nàng đang khom người, đột nhiên nghe thấy Thẩm Gia đang lẩm bẩm nói mớ một câu gì đó, tự hồ giống như đang gọi mẫu thân.
Mộc Lan dịu dàng xoa đầu nàng.
*
Mùng ba tháng ba, lễ Thượng Tị.
Vào ngày này, trong kinh, những nữ tử chưa xuất giá đều phải đi chùa miếu dâng hương, cầu nguyện ngày sau có thể gả cho lang quân như ý, còn ai đã định hôn thì có thể tùy ý cùng hôn phu đi du ngoạn, bồi dưỡng tình cảm thật tốt trước ngày thành hôn, cầu mong có được cuộc sống hôn nhân mỹ mãn hoà thuận sau này.
Đương nhiên, vì suy nghĩ đến thanh danh của nhà gái, nhất định phải có phụ nhân lớn tuổi cùng đi chung.
Sáng sớm, Trần Quát đã đi đến Thẩm Viên.
Hắn là tiến sĩ vào năm Diên Hòa thứ 22, là tiến sĩ đầu tiên cũng là người đạt đệ nhất trong kỳ thi đình, thường được gọi là Trạng Nguyên.
Thẩm Như Hải cũng chính là quan chủ khảo trong năm này, theo như quy củ của sĩ tử, ông ấy chính là chủ tọa của tất cả tiến sĩ trúng tuyển năm đó, Trần Quát sẽ trở thành đệ tử của ông ấy.
Năm đó, Thẩm Như Hải có ấn tượng khắc sâu đối với biểu hiện nhạy bén, tài tình của Trần Quát cho nên sau khi yết bảng vừa kết thúc, ông liền chọn Trần Quát làm con rể, định hôn ước với trưởng nữ của mình. ( truyện trên app T𝕪T )
Sau khi đăng khoa cuộc thi đình, Trần Quát được Hàn lâm Viện phong tặng danh hiệu biên soạn lục phẩm, ở lại viện để nghiên cứu kinh điển và lịch sử, đi theo nhóm đại học sĩ biên soạn thực lục, tu sử.
Sau khi thi đỗ ba năm, hắn lại chuyển đến Hàn Lâm Viện để học tập, tuy chức quan này phẩm cấp không cao nhưng lại là cận thần với thiên tử, có nhiều cơ hội lộ mặt trước mặt hoàng đế, tương lai luôn có cơ hội để thăng chức.
Hàn Lâm Viện tuy rằng là nha môn của đất nước nhưng cùng các sĩ tử giao du lui tới có lợi cho việc bồi dưỡng danh tiếng trong chính trị của Trần Quát, giúp việc tạo dựng các mối quan hệ trong tương lai ngày càng dễ dàng hơn.
Triều đại nhà Tấn, phụ thần nội các cơ hồ đều được sắc phong từ đại học sĩ, mà đại học sĩ lại phải có xuất thân từ Hàn Lâm Viện, cho nên quốc triều mới có câu “Không phải tiến sĩ không vào hàn lâm, không phải hàn lâm không vào Nội Các”, Hàn Lâm Viện luôn được coi là nơi “Trữ tướng” của đất nước, có thể nói, con đường làm quan sau này của Trần Quát nhất định sẽ một bước lên mây, có thể nói là một thời anh tài, tiền đồ vô hạn.
Trong kinh ai cũng nói ánh mắt Thẩm các lão sắc bén, ra tay như chớp, liếc mắt một cái liền nhìn trúng Trạng Nguyên lang cho trưởng nữ của ông. Cũng có người nói, ông ấy bồi dưỡng Trần Quát trở thành người nối nghiệp sau này của ông.
Mặc kệ người khác nói như thế nào, mối quan hệ thầy trò này quả thực là không tệ, hai người đang nói chuyện tin tức quan trọng về tình hình chính trị đường thời những ngày gần đây, Thẩm Như yên lặng đi theo phía sau.
Ra đến ngoài phủ, dưới thềm đá trước cửa có một chiếc xe ngựa song dây cương đã đợi sẵn ở trước.
Thẩm Như Hải liếc mắt nhìn về trưởng nữ phía sau, nói với Trần Quát: “Duẫn nam à, A Như liền giao cho ngươi.”
Trần Quát vội vàng chắp tay đáp lại: “Ân sư yên tâm.”
Thẩm Như Hải ừ một tiếng, rất vừa lòng đối với sự trầm ổn và thận trọng của hắn.
Thẩm Như thi lễ với phụ thân, xoay người bước lên xe ngựa. Trần Quát tiến lên đỡ một phen, Thẩm Như nghiêng đầu nhìn hắn một cái, nhỏ giọng nói câu “Đa tạ”, sau đó chui vào xe ngựa.
Hai người không trực tiếp tiếp xúc tay chân nhưng mà mùi hương trong tay áo của giai nhân phảng phất gần chóp mũi, Trần Quát đứng yên tại chỗ, tâm thần rung động, không tự chủ chà xát đầu ngón tay.
Hắn đang xuất thần thì bị một tiếng quát của Thẩm Như Hải cắt ngang.
Thẩm Như Hải nhìn người trước mắt liền cảm thấy đau đầu một phen: “Ngươi tới làm gì?”
Thẩm Gia mặc một bộ váy áo vàng nhạt, đơn giản mỏng manh, đi đến tựa như một bông hoa nghênh đón mùa xuân, thu hút ánh nhìn. Đối với việc phụ thân hỏi chuyện, nàng không chút để ý mà trả lời: “Đi dâng hương.”
Thẩm Như Hải tức giận: “Ngươi dâng hương gì?”
“Ai cũng có thể dâng, vì sao ta lại không thể dâng?”
Thẩm Gia lười nói những lời vô nghĩa với ông ta, nàng trực tiếp vòng qua ông ta đi ra ngoài, gặp phải Trần Quát, khuôn mặt xinh đẹp không nhịn được đỏ lên, giọng nói êm ái: “Trần công tử.”
“Nhị tiểu thư.” Trần Quát mỉm cười gật đầu, hôm nay hắn mặc một thân áo suông xanh đen, quả nhiên là phong thần tuấn lãng.
Thẩm Gia trộm nhìn mấy cái, trong lòng như có nai con chạy loạn.
Một tay nàng vuốt bên ngực đang không ngừng nhảy lên thình thịch, vén váy dẫm lên ghế ngựa, cũng không vội đi lên mà tay trái lại dừng giữa không trung, dù bận vẫn ung dung mà chờ ở đó.
Trần Quát sửng sốt, một lúc lâu sau mới hiểu rõ ý tứ của nàng liền tiến lên đỡ nàng.
Thẩm Gia cũng không như Thẩm Như, nàng trực tiếp đưa tay để vào trong lòng bàn tay của hắn.
Bàn tay nhỏ ấm áp, thịt mum múp niết ở trong tay có xúc cảm rất tốt, Trần Quát sau một hồi ngẩn ngơ, buông tay của Thẩm Gia ra như điện giật, bên tai nhanh chóng đỏ một mảng lớn.
Thẩm Gia sớm đã mượn lực của hắn bước lên xe ngựa, thấy phản ứng này của hắn nàng không khỏi cười trộm.
“Đa tạ Trần công tử.”
“Không… Không cần cảm tạ.”
Mộc Lan liếc nhìn Trần Quát đang mặt đỏ như mây một cái rồi cũng lên xe ngựa theo, nàng vén lên màn kiệu, Thẩm Gia khom người chui vào xe ngựa.