Đúng vào lúc này, Cao Thuận cũng đã mang nguyệt trượng của Hoàng đế đến. Đây là cây nguyệt trượng của bậc Đế vương, dài bốn thước, giống yển nguyệt, lấp lánh ánh vàng, phần đầu của nguyệt trượng còn có ngà voi được điêu khắc, quý báu đến tột cùng, đây là bảo vật mà Thánh Thượng đã ban tặng, biết bao nhiêu người cầu mà chẳng có.
Cao Thuận mỉm cười, nói: “Thẩm nhị cô nương, mời nhận nguyệt trượng.”
Vẻ mặt Thẩm Gia trở nên nghiêm túc, nàng vươn tay ra, chỉ là ngay sau đó, Thẩm Gia lại la lên: “Ôi nặng quá đi mất! Ồ, sao mà nặng như thế được nhỉ? Ta có thể đổi cây khác không?”
Mọi người: “……”
Gương mặt Thẩm Như Hải đổi từ đen sang đỏ vì tức giận: “Câm mồm!”
Thẩm Gia chỉ còn cách cố gắng cầm cây nguyệt trượng nặng trịch kia lên ngựa, khi đi ngang qua Từ Ứng Thu, hắn cảm động đến độ khóc lóc thảm thiết, cầm lấy tay áo của Thẩm Gia, nói: “Cô nương à, đa tạ đa tạ ngươi... Cô nương đã cứu ta một mạng đó, rốt cuộc cô nương ở phủ nào? Tại hạ nhất định sẽ phái người đến đáp lễ thật hậu hĩnh để tỏ lòng biết ơn!”
Thẩm Gia rút ống tay áo: “Không có gì, không có gì. Chỉ là thuận tiện thôi mà.”
Nàng không cần tiền của người ta, dù sao thì tiền bạc là thứ mà Thẩm gia nàng không thiếu nhất, vốn nàng lên sân thay Từ Ứng Thu cũng là vì có mục đích riêng.
Thẩm gia ngồi lên ngựa của Từ Ứng Thu, trìu mến nhìn về phía Trần Quát: “Trần công tử, huynh yên tâm, ta sẽ không để huynh thua đâu.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play