Sầm Việt trước khi đi cũng không yên tâm, luôn sợ Đỗ Lục tới gây chuyện - bởi vì bọn họ đều đi rồi. Vì vậy, Tề Thịnh đã bảo đại nhi tử ở lại “trông nhà”, còn nói, ai dám làm loạn thì đánh ra ngoài, trước khi trở về, cửa cứ đóng chặt, không cho ai vào hoặc ra ngoài, ngoại trừ việc mua sắm hàng ngày.
Bây giờ đã không có gì phải lo lắng nữa.
Quan tài trước tiên được khiêng ra khỏi cửa trấn, sau khi quan tài được đưa lên xe ngựa, thì không cần ai khiêng nữa, trên đường đi thổi kèn đánh trống thẳng đến Đào Nguyên Hương, quan tài nặng nên đi khá chậm, lúc này thời tiết tuy lạnh một chút, nhưng thi thể đã bỏ ở đó bảy tám ngày, nên cũng có mùi thối.
Mọi người đều tê dại vừa đi vừa nghĩ, bởi vì đi bộ chậm, có quan tài cũng khó mượn sân nông gia, nên họ ngủ bên ngoài trời một đêm, hôm sau lại đi thêm một ngày nữa, đến buổi chiều tối, cuối cùng họ đã đến Đào Nguyên Hương.
Mấy ngày nay, Sầm Việt tiếp đãi khách khứa, túc trực bên linh cữu, cảm giác đều tê liệt, tuy nhiên, hành trình đưa quan tài mới thật sự là tê liệt, bừa bộn và bẩn thỉu, nhưng mà ai cũng giống nhau.
Tề Thiếu Phi ở bên cạnh Việt Việt, Sầm Việt nói mình bẩn, Tề Thiếu Phi rầu rĩ nói: “A Phi cũng bẩn.” Sau đó hai người ngồi cạnh nhau, không ai nói chuyện, nghỉ ngơi cho thoải mái đầu óc. 
Sau khi đến nơi lại bận rộn, nhưng cũng may đó cũng là bước cuối cùng của lễ an táng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play