Sau khi cảm giác mới mẻ qua mất thì đường đi này chỉ còn sót lại cảm giác xóc nảy và nhàm chán.
Màn xe được mở bung ra, Sầm Việt không thích cảm giác che kín mít, nhất là bây giờ, trời càng lúc càng nóng, treo mành lên có thể thuận tiện ngắm nhìn phong cảnh trên đường đi, còn có thể đón chút gió thổi vào bên trong, đương nhiên cũng có bụi đất thổi vào. Nhưng mà cũng không có quá nhiều bụi đất.
Ngưu sư phó ngồi xe đã quen rồi, dù sao trước giờ đi đâu cũng dùng xe ngựa đi, có khi ông ta cũng leo vào trong buồng xe ngồi, nhưng được một chút là đi mất, sau đó lại lên ngồi một chút.
Sầm Việt ngồi trong xe ngựa cả một buổi sáng, mông đau đến mức sắp nở thành tám cánh hoa rồi, sau đó y nhìn qua phía Ngưu sư phó, cảm thấy có hơi hâm mộ ông ta.
Vẫn là người lớn thì có nhiều kinh nghiệm.
Tới buổi trưa, rốt cuộc Vương chưởng quầy cũng kêu ngừng, nói là tìm nơi để ăn cơm. Trước không có thôn làng, sau không có quán ăn, nay chỉ có thể tìm một chỗ ven đường để nghỉ ngơi một chút, rồi ăn chút lương khô lót dã mà thôi.
“Tam thiếu gia và tam tề quân cũng bị liên lụy, cũng không còn cách nào, chỉ có thể ăn qua loa một chút để lót dạ mà thôi, buổi sáng chúng ta tranh thủ đi nhanh một chút, tối đến sẽ tìm một thôn xin nghỉ một đêm.” Vương chưởng quầy nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT