Đều là người nghèo khổ, trên đường đón dâu núi sạt lở làm mất mạng người, Sầm gia cũng đâu muốn thế, nên bồi thường, khom lưng cúi đầu chịu đánh chịu mắng, một mực nhượng bộ, nhẫn nhịn, làm thế, mà nhà thợ rèn lại muốn là cả đời Sầm gia không có ngày nào tốt lành, hễ là có một ngày hai ngày ngày lành, lại đến làm khổ, làm mệt, bắt cả đời họ phải ở dưới đáy bùn không thoát được.
Khi Sầm Việt vừa xuyên qua, trong nhà chỉ kém lột ba gian nhà lợp mái bùn, làm thợ rèn gia thống khoái vui vẻ cao hứng phấn khởi.
Nương thợ rèn kêu khóc, ý tứ bảy lượng rưỡi có là gì, ngươi không phải có năm mươi lượng bạc sao, lại bồi thêm mấy lượng thì kể chi? Kể chi!
“Mai Hương đỡ A Phi ra, trở về trấn trên, cáo trạng lên quan.” Sầm Việt nghe lời đó thì sắc mặt lạnh tanh: “Để đại nhân phán, là bà bồi thường tiền cho nhà ta, bà vào lao ngục, hay là ta bồi mạng cho nhà bà.”
“Đi thôi.”
Mai Hương đỡ tam thiếu gia ra, Ngưu sư phó đã chuẩn bị xe xong, mọi người vừa thấy Sầm Việt nói không phải nói dối, mấy con trai con dâu thợ rèn đều sợ, thật sự phải gặp quan rồi, đả thương cử nhân, phải vào lao ngục.
“Nương, người mau đừng nói nữa!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT