Nhìn diện mạo vị lão cử nhân đang ngất xỉu, Sầm Việt đoán chừng đã ngoài bảy mươi. Tề Thiếu Phi cứu tỉnh ông ta, nhưng thần trí ông ta vẫn chưa tỉnh táo, lẩm bẩm nói, lúc khóc lúc cười, khi thì nói mình có lỗi với cha mẹ, khi lại nói mình đỗ rồi, đỗ rồi, thi đỗ cử nhân.
Chắc là đang nhớ lại cảnh tượng lúc trước đỗ cử nhân.
Tề Thiếu Phi một tay nhẹ nhàng nâng đầu đối phương, ấn hai cái vào huyệt đạo sau gáy, từ từ giúp ông ta bình tĩnh lại. Trạng thái điên cuồng của lão cử nhân dần dịu xuống, chỉ còn khóe mắt đẫm lệ, e là đã chìm đắm trong hồi ức, khó mà tỉnh táo lại được.
"Đa tạ vị huynh đài này, ông ấy là đồng hương của ta." Một người trong đám đông xem náo nhiệt thở dài, đỡ lấy lão nhân dưới đất, gọi: "Hoàng huynh, huynh tỉnh lại đi, lần này trượt rồi, lần sau thi lại là được."
Vị họ Hoàng kia khóc như đứa trẻ: "Không thi nữa, không thi nữa..."
"Ta đã tuổi lục tuần rồi, thôi vậy, về quê dạy học cho rồi, an ủi vong linh cha mẹ trên trời, về thôi, về thôi."
"Ta đỡ huynh." Người đồng hương đỡ lão Hoàng, không ngừng thở dài.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play