Số bạc để dành mà Sầm Việt đưa cho Mai Hương là ba mươi lượng. Thời buổi này, bạc rất có giá trị, lưu hành mười mấy năm vẫn như một, hiếm khi bị mất giá.
Ba mươi lượng bạc, ở đâu cũng có thể mua ruộng cất nhà, tệ lắm thì ở phủ thành mua một căn nhà nhỏ cũng tạm đủ, dùng để phòng khi cấp bách hay khi túng quẫn đều không tồi.
Sầm Việt ôm Viên Nguyệt đứng trước cửa, đoàn xe ngựa lăn bánh khởi hành. Xe ngựa của Tề Thiếu Phi đi cuối cùng, hắn thò đầu ra ngoài. Viên Nguyệt trong lòng cha, tròn xoe mắt nhìn phụ thân, rồi lại quay sang nhìn cha.
Nó không hiểu sao phụ thân lại ngồi trên xe.
Viên Nguyệt sốt ruột, í ới kêu “gâu gâu”.
Sầm Việt vốn có chút buồn vì phải chia ly, nghe tiếng con kêu, liền bật cười, nói: "Con có phải Tiểu Hắc đâu mà cứ sốt ruột lại kêu “gâu gâu” thế?"
Viên Nguyệt vung tay, chỉ vào xe ngựa cho cha xem, ý là tại sao phụ thân lại ở trên xe, đầu nhỏ chứa đầy dấu chấm hỏi. Sầm Việt xoa đầu con, nói: "Phụ thân phải đi xa, cha ở nhà với con."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT