Đó là một bức tường trắng bóc, bên trên có một bài văn chương viết bằng mực đen, có chỗ loang lỗ nhìn không rõ, lại bị tủ che một góc, Sầm Việt không thấy rõ, Tề Thiếu Phi vội cầm đèn dầu rọi cho y xem.
“Cảm ơn.” Sầm Việt cầm đèn dầu dí sát vào rồi nhìn thử. Chi, hồ, dã,… mấy chữ đứt quãng, chữ nào nhìn không rõ thì y sẽ lướt qua, chữ không quen cũng thế.
Tề Thiếu Phi ngẫm lại, chỉ vào đó, nói: “Việt Việt, đây là “Đố”!”
Sầm Việt quay đầu lại, ngạc nhiên hỏi: “Ngươi nhận ra sao? Có ý nghĩa gì?”
Tề Thiếu Phi gật gật đầu, rồi lại lắc lắc đầu.
Ý là hắn nhớ chữ lại không biết nó có nghĩa là gì.
Sầm Việt cũng đã xem xong, hơn một trăm chữ, phía cuối đề tên: Bình tiên sinh.
Trên đó đại ý nói ông ấy dạy một học sinh nhỏ tuổi nhưng thông minh, có thiên phú, tự cảm thấy xấu hổ, châm biếm mình là kẻ đố kị, tự thấy hổ thẹn, nói chỉ cần vài năm nữa, nhà họ Tề sẽ không cần đến ông ấy, mà ông ấy lại không biết nên đi đâu.
Sầm Việt đoán Bình tiên sinh hẳn là tiên sinh trước kia dạy A Phi.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT