Mọi thứ diễn ra suôn sẻ cho đến giữa buổi trưa, cô vẫn đang lay hoay phụ giúp Mễ Thiên Hàm phục hồi nội dung trong tờ giấy đó. Riêng chỉ có Mặc Phong tiếp tục đi vòng vòng ở phòng khách, liên tục nhìn về hướng chiếc gương treo ở bức tường.
Anh ta sau khi quan sát mọi thứ tỉ mỉ từng chi tiết một, vẫn giữ quan điểm rằng khả năng 2 nạn nhân còn lại chỉ có thể được giam ở đâu đó trong căn nhà này. Nhưng gần nửa buổi sáng lục tung mọi thứ, không tìm thấy chút nào dấu vết. Nếu như họ còn sống thì tại sao không tạo tiếng động gì đó để người bên ngoài nghe thấy, biết họ bị giam ở đâu.
“Tâm linh!”
Mặc Phong luôn lầm bầm hai chữ này ở trong miệng, bất chợt anh ta nhíu mày lại. Cẩn thận nhìn thêm một lần nữa thật kỹ vào kệ thờ nằm đối diện tấm gương soi treo tường ở bên phải. Di ảnh chắc là của Trương Phương, dù đã biết mặt của ông ta khi nhìn trong hồ sơ lý lịch. Nhưng tấm này có lẽ chụp trước khi vào tù thụ án, gương mặt trông vẫn còn rất trẻ.
“Kì lạ!”
Anh ta bước đến gần bàn thờ, di ảnh lại được để nghiêng qua một hướng khác chứ không đặt thẳng vào phía lư hương cắm nhang. Điều này không hợp tình, dù có cẩu thả thế nào cũng không thể để quên chi tiết này được.
Số lượng bụi ở trên mặt khung và dưới gốc chân đứng cũng không đúng, thông thường bụi sẽ rất xuống bên dưới chân đứng nhiều hơn. Bây giờ thì ngược lại, rõ nhất là gốc bên tay trái gần như không có bụi nào dính vào. Để nhìn sơ qua chắc chắn không thể thấy được, Mặc Phong cũng nhờ vào phản chiếu của ánh nắng từ bên ngoài cửa sổ mới để ý đến.
“Thì ra là vậy!”
Anh ta đưa bàn tay trái của mình lên ướm thử khoảng cách vào phía gốc trái, đúng là rất trùng khớp. Đây là dấu vết do bàn tay con người để lại, cũng đoán biết kẻ nào thuận tay trái rồi. Mặc Phong nhếch môi cười, cuối cùng cũng tìm ra.
Tiếng “Cạch, cạch” theo từng nhịp tay Mặc Phong đang xoay di ảnh trở về lại phía đối diện lư hương ở giữa bàn thờ. Nghe thấy giống tiếng sắp mở cơ quan ngầm, anh ta đứng giữ khoảng cách nhất định với bàn thờ.
Đợi gần 10 giây bàn thờ chẳng thấy có sự di chuyển, đang lúc không hiểu thì phía sau lưng lại có tiếng động. Chính xác là hướng của chiếc gương soi toàn thân treo trên tường đột nhiên như một cánh cửa nhỏ của chiếc tủ đồ dần dần mở ra.
“Ưm…ưm”
Đây là tiếng của hai người phụ nữ hình như cùng nhau phát ra một lượt, chắc lo sợ hung thủ lại đến. Sau đó cả hai lại im lặng, Mặc Phong vội vàng đi đến ngó ánh nhìn vào bên trong.
Trách sao được người bên ngoài không thể nghe thấy tiếng động gì, vì không gian phía trong rất hẹp. Giống chỉ bằng diện tích của một nửa căn phòng ngủ bình thường. Lại còn rất nhiều tấm dán cách âm dày, xung quanh lại là vùng nông thôn hẻo lánh. Căn nhà cũng khoá cửa phía ngoài, nhốt nạn nhân ở đây thì có thể nói là thần không biết quỷ không hay.
Mặc Phong nhìn thấy hai người phụ nữ đang ngồi nép vao nhau run rẩy, nhắm thật chặt đôi mắt ứa lệ đợi số phận tiếp theo của mình. Tay chân điều bị cột lại, trong miệng cả hai còn đang ngậm chặt khăn bông màu trắng rất dày.
“Tiểu Hàm!”
Anh ta lên tiếng gọi lớn, cùng lúc đó cũng đi vào bên trong giải cứu cho hai nạn nhân. Mễ Thiên Hàm cũng vào bên trong, để Tịnh Nhi một mình ở ngoài sau xe tiếp tục công việc. Do cô cũng có hiểu biết nhất định, nên cậu ta cũng phần nào yên tâm.
Chạy vào thì vẻ mặt trở nên ngơ ngác tột độ, nhìn thấy Mặc Phong đang cởi trói cho nạn nhân. Cũng không hiểu nhiều nữa mà giúp anh ta một tay, dìu nạn nhân ra khỏi căn phòng kính.
Tuy đã được thả ra nhưng có vẻ tâm lý vẫn chưa thể ổn định ngay được, hai người họ run rẩy mà thở gấp liên tục. Gương mặt trắng bệt và đôi môi nút nẻ, quần áo cũng xộc xệch. Mễ Thiên Hàm dù không phải chuyên môn chữa bệnh, thì cậu ta cũng là một bác sĩ có hiểu biết nhất định về sơ cứu.
Mặc Phong yên tâm giao hai người họ cho cậu ta kiểm tra tình trạng sức khoẻ một hồi. Dùng điện thoại của Mễ Thiên Hàm bấm gọi cho xe cấp cứu, xong mới liên hệ cho phía cảnh sát lập tức cử người đến xử lý.
Nghe thấy tin tức hai nạn nhân đã được tìm thấy, tất nhiên chú Trịnh rất kích động. Tỏ vẻ sẽ lập tức ra lệnh cho 1 tiểu đội tìm kiếm gần đó đến tiếp nhận hiện trường ngay. Đồng thời cũng thông báo cho Mặc Phong một tin tức.
“Chúng tôi dựa theo suy đoán của tiên sinh, tìm kiếm phạm vi khu vực 1km. Phát hiện ra có một ngôi nhà bị bỏ hoang…!”
Mặc Phong lạnh lùng cắt ngang lời chú Trịnh đang nói, vào thẳng vấn đề hỏi.
“Phát hiện gì không?”
Chú Trịnh vẫn đang rất kích động, không để ý đến thái độ đó của anh mà tiếp tục lên tiếng.
“Đội đã dùng cảnh khuyển đánh hơi, phát hiện ra một bộ hài cốt được chôn đằng sau ngôi nhà hoang. Dựa theo sự phát triển của xương, có lẽ nạn nhân vẫn chưa đủ 18 tuổi!”
Mặc Phong khẽ gật đầu, xem ra những gì suy đoán của anh từ đầu cho đến cuối điều rất khả quan.
“Lập tức điều tra thân phận nạn nhân, xác định có phải nạn nhân tên Quách Thiên Hồng hay không?”
Chú Trịnh vẫn chưa hiểu rõ nguyên nhân vì sao, tên Quách Thiên Hồng tất nhiên chú đã nghe qua đoạn ghi âm Mặc Phong đưa cho cảnh sát. Nhưng toàn bộ diễn biến thì hoàn toàn không biết, chỉ có điều nếu có ích cho việc phá án. Tất nhiên chú sẽ không nghi ngờ, dù sao mọi thứ anh ta yêu cầu điều cho kết quả rất chính xác.
“Chúng tôi đã giao cho bên pháp y Lâm Diệp khám nghiệm nguyên nhân tử vong, sau đó sẽ yêu cầu pháp chứng kiểm tra mẫu ADN.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT