Lúc này Tịnh Nhi cũng đã đến bên dưới chung cư. Thanh toán tiền taxi xong cô từ từ bước vào, nhìn vào tin nhắn trong điện thoại.

“Số phòng 102 tầng 10 chưng cư toà nhà 704!”

Sẵn tiện đang cầm điện thoại, cô bấm vào số của Mặc Phong, nghe tiếng chuông reo nhưng không có ai nghe máy. Tịnh Nhi cứ như vậy liên tục gọi lại 4 lần, vẫn là kết quả như vậy.

Trong lòng cô nóng như lửa đốt, lo lắng bất an sợ đã chuyện gì đó xảy ra. Không suy nghĩ thêm nữa, cô quyết định một mình đi thẳng vào bên trong thang máy.

Bên phía của Mặc Phong bây giờ, mọi thứ có vẻ như mọi thứ rất yên lặng. Anh và Mã Minh Hào đang đứng bất động, dùng ánh mắt dò xét nhìn về hướng của nhau.

Gương mặt Mã Minh Hào lúc này đã hoàn toàn thay đổi trạng thái, như là một người hoàn toàn khác với lúc ban đầu. Cử chỉ thân thể loạng choạng như vẫn còn đang thích nghi kiểm soát thân thể, lên tiếng hỏi.

“Mày là ai?”

Mặc Phong vẫn đứng đó với nét mặt lạnh lùng nhếch môi cười, tỏ vẻ rất bình tĩnh trước những gì đang thấy ngay trước mặt. Có lẽ đã dự đoán được trước tình huống, anh hỏi lại.

“Vậy còn mày là ai?”

Theo như lúc quan sát từ khi mới gặp, cậu ta luôn luôn dùng tay phải cầm nắm. Vậy mà bây giờ lại dùng tay trái đưa lên trước mặt, lắc nhẹ qua lại.

“Đoán xem…?”

Nhìn thấy Mặc Phong không tiếp tục nói chuyện, lại từ từ ngồi xuống tựa lưng vào ghế, hành động ung dung thoải mái đó như đang cố tình chọc tức mình.

Mã Minh Hào nét mặt có chút nhăn lại, đợi một chút có lẽ cơ thể đã dần dần hồi phục hoạt động lại được như bình thường.

“Thế nào, chiếm đoạt được cơ thể tên vô dụng đó xong chưa?”

Bây giờ Mặc Phong mới chịu lên tiếng, đưa một tay cầm tách trà đặt trước mặt lên uống một ngụm. Còn lại một tay anh luồng vào bỏ trong túi quần. Đưa ánh nhìn chuyển sang một hướng khác, hành động đó càng khiến cho cậu ta ngơ ngác kèm theo một chút khó hiểu.

“Rốt cuộc mày là ai?”

Mã Minh Hào có vẻ không còn kiên nhẫn, trực tiếp đưa tay trái lên chỉ thẳng vào Mặc Phong lên hỏi lại câu đó một lần nữa.

“Là cái bóng sau lưng của mày?”

Thấy cậu ta đứng yên cùng với nét mặt như đang suy nghĩ, Mặc Phong tiếp tục lên tiếng.

“Đừng tận hưởng khoái cảm đó một mình, nói cho tao nghe mày đã sung sướng ra sao khi làm thịt những con mồi đó!”

“Bọn chúng như những con ruồi, làm phiền bên tai tao ở mọi lúc!”

Mã Minh Hào vừa nói vừa cau mày lại diễn tả vẻ khó chịu, hai tay phủi phủi xung quanh mình. Rồi bất ngờ tay trái của hắn đưa lên tự bóp vào cổ mình, lè lưỡi ra nói.

“Dùng bọc nilon siết vào cổ bọn chúng, âm thanh không phát ra được. Như vậy là cả thế giới lại trở nên yên tĩnh!”

Mặc Phong nghe qua lại khẽ lắc đầu thở dài, tỏ ra vẻ chẳng có gì thú vị.

“Mày yếu đuối cũng chẳng khác gì Mã Minh Hào!”

Xem ra Mặc Phong đã khêu khích thành công, nghe những lời đó bất ngờ hai tay của hắn đập thật mạnh xuống mặt bàn. Khiến những tách trà mém chút nữa là đổ hết ra ngoài, Xong trợn đôi mắt đỏ ngầu lên tiếng.

“Quách Thiên Hồng tao mà lại yếu đuối hơn hắn…?”

“Mày có hét lớn thêm nữa cũng chẳng tác dụng gì, chỉ nhằm vào những con mồi là phụ nữ. Lại khiến cho họ không có sức phản kháng, gây án một cách ngu xuẩn?”

Mặc Phong đứng dậy bước về phía tính cách khác của Mã Minh Hào. Lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn, nhếch môi cười thể hiện rõ nét khinh thường.

“Lại còn trang điểm cho nạn nhân, không phải rất yếu đuối sao?”

Sau khi im lặng một lúc, hắn đưa ánh mắt lên nhìn Mặc Phong.

“Mã Minh Hào là một kẻ ngu ngốc, bị những con tiện nhân đó mắng chửi lại nhịn được, còn tao thì không như vậy…?”

Tạm ngưng một lúc rồi hắn tiếp tục kể, thái độ dịu xuống như một đứa con nít đang khoe thành tích của mình với cha mẹ.

“Tao lợi dụng lúc bọn chúng chỉ lo ưỡn ẹo chụp hình tạo dáng ngoài kia, không hề phòng bị, lén bỏ thuốc mê vào bên trong ly nước.”

“Canh một lượng vừa đủ, để bọn chúng vẫn còn chút tỉnh táo bước ra khỏi tiệm chụp ảnh trước sự trông thấy của mọi người. Sau đó đứng đợi sẵn ở phía cửa sau của tiệm, lợi dụng danh phận của Mã Minh Hào, đợi con mồi đi ngang rồi tìm cớ dụ bọn chúng đến gần.”

Hắn vừa kể vừa đi về phía Mặc Phong, nhưng anh ta vẫn không tỏ vẻ thụt lùi để giữ khoảng cách, ngược lại còn nhìn hắn mỉm cười trào phúng. Hành động này càng khiến hắn khó hiểu, không thể nhìn ra người trước mặt mình đang nghĩ gì.

“Lúc đó thuốc đã thấm, tao chỉ cần tốn một chút sức lực bế trở lại vào phòng trang phục của tiệm.”

“Cho nạn nhân chạy thoát rồi bắt lại bằng một cách đơn giản nhưng khó đoán ra, phòng trang phục là nơi Mã Minh Hào làm việc và hay ra vào, sẽ rất ít khả năng nhìn ra sơ hở. Rất thông minh!”

Hắn lại càng cười thích thú khi nghe Mặc Phong công nhận mình thông minh, vẫn không biết anh ta đang cố tình khai thác tình huống từ chính miệng của mình.

“Nếu như tao đoán không sai, sau khi bắt nạn nhân. Mày đã giấu đi đôi giày của họ bằng cách đặt chung lên trên kệ để giày của tiệm. Vì thiết kế cosplay rất nhiều trang phục nhân vật, sẽ không ai nhớ chính xác có bao nhiêu đôi giày có ở trong tiệm. Cách này an toàn hơn là mang theo thứ phiền phức này ra ngoài vứt đi!”

Hắn nghe xong những suy đoán Mặc Phong nói, bĩu môi gật đầu liên tục vỗ tay khen ngợi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play