<> quay một tháng, đã hoàn thành được một phần ba cảnh quay, đã nhiều ngày, hậu kỳ và diễn viên phụ cũng lục tục đến Hoành Điếm, hai phần ba kịch bản còn lại chính thức quay từ hôm nay.

Kế hoạch ban đầu của Tuân Quang là quay bộ phim này trong hơn bốn tháng, diễn viên chính là Niếp Trúc Ảnh và Lục Vũ, hai người đều thuộc phái thực lực, chẳng qua kế hoạch bị thay đổi bởi vì lịch quay ở Hollywood của Niếp Trúc Ảnh, hắn âm thầm tính toán ngân sách, bộ phim này quay nhiều nhất không thể vượt qua sáu tháng, kết quả, hắn lại nhặt được bảo vật.

"Tiểu Hạ, em lại đây."

"Đạo diễn Tuân."

Tuân Quang quan sát Hạ Thanh Dạ quay phim trong một tháng nay, đừng nói, hắn theo nghề đạo diễn nhiều năm như vậy, không phải chưa từng thấy qua diễn viên có linh khí, nhưng đem linh khí, thông thấu cùng nhận chân(*), khiêm tốn tụ hội vào cùng một người, hắn chưa từng thấy qua.

(Nhận chân: Làm việc cẩn thận, không cẩu thả, không tùy tiện.)

"Quay xong bộ này, có tính toán gì không?"

Hạ Thanh Dạ liếc mắt nhìn đối phương một cái, sau khi nghe đối phương hỏi xong liền lơ đãng nhìn nơi khác, cô suy nghĩ một chút, thận trọng nói, "Chuyện này phải hỏi chị Tương, chuyện công việc bình thường đều do chị ấy sắp xếp."

Lúc cần hỏi thì hỏi, lúc làm việc thì làm việc, đây chính chuẩn mực mà trước mắt Hạ Thanh Dạ vẫn luôn tuân thủ, bởi vì sau lưng cô có một người đại diện kim bài.

Tuân Quang cảm thấy điểm này của cô đặc biệt tốt, không giống người nào đó, diễn không lo mà lại đi đường ngang ngõ tắt. Diễn viên thì phải diễn xuất tốt, không phải sao, "Tôi có một người bạn cũ, cuối năm muốn làm một bộ phim thương mại, chuẩn bị đã vài năm rồi. Hình tượng của em rất phù hợp với một nhân vật trong đó, đến lúc đó thử xem sao. "

Cái gì gọi là may mắn từ trên trời rơi xuống, là trước mắt đây.

Trong đầu Hạ Thanh Dạ điểm danh một lần đám bạn bè trong giới của Tuân Quang, nhất thời không thể nhớ tới 'người bạn cũ' mà hắn nhắc tới là ai, chẳng qua bạn của một đạo diễn nổi tiếng hẳn là không phải nhân vật nhỏ, "Cảm ơn đạo diễn Tuân. "

Tuân Quang không quan trọng vẫy tay, "Cảm ơn thì không cần, tôi chỉ đề cử thôi, còn rốt cuộc có cần em hay không, còn phải xem chính em."

Hạ Thanh Dạ hiểu được, đối với một người mới mà nói, có đạo diễn đề cử đã được coi là chuyện cực cực kỳ tốt, rất nhiều người liền chỉ còn thiếu sự dẫn dắt, "Đạo diễn Tuân, em sẽ để chị Tương ——"

"Đạo diễn, đạo diễn, không ổn rồi, người đại diện của Tề Mỹ Ny vừa rồi gọi điện thoại nói chuyến bay của họ bị hoãn, có khả năng hôm nay không đến được."

"Sao lại thế này, không phải bảo bọn họ đến trước một ngày sao?" Đạo diễn Tuân phiền nhất loại chuyện 'ngoài ý muốn' phát sinh, người không đến, liền không thể quay, tâm trạng vừa mới vui vẻ của hắn bị việc này chặn lại, khuôn mặt trong nháy mắt đen lại.

Một bên trợ lý cằn nhằn lẩm bẩm đem chuyện Tề Mỹ Ny vì hối hả chạy phim mà chậm trễ, mua được vé máy bay lại gặp phải chuyện chuyến bay bị hoãn, dù sao hôm nay cũng không đến được, cuối cùng yếu ớt hỏi, "Đạo diễn, hiện tại làm sao đây?"

Đạo diễn Tuân nghe đến hai hàng lông mi đều dựng lên, khuôn mặt đầy hung hăng, "Nếu đến không được, bảo cô ta đừng đến nữa, tố chất cái gì, tôi đã cố ý nhắc nhở bọn họ đến trước mấy ngày, thế mà vẫn trễ ——".

"Đạo diễn Tuân."

"Hả?"

Hạ Thanh Dạ cười đề nghị nói, "Không bằng quay cảnh em đối diễn với Sở Nhu, vừa vặn mượn cơ hội này, chúng em cũng có thể kết hợp với nhau thật tốt, tranh thủ diễn một lần cho xong."

Chuyện của cô và Sở Nhu, mọi người trong đoàn làm phim đều biết, ngay cả nhân viên phụ trách phát cơm và dì lao công cũng lải nhải nhắc tới 'thù hận' giữa hai người bọn họ, thế cho nên mỗi lần Sở Nhu nhìn thấy cô đều là một bộ dạng ghét bỏ.

Tuân Quang nghĩ, "Cũng được, cứ như vậy đi, cô đi thông báo cho họ đi. "

Trợ lý lau lau mồ hôi trên trán, "Được rồi, đạo diễn, em đi ngay đây."

Trong <>, Bạch Thấm Anh và Machiko chưa từng gặp mặt, ngầm phân cao thấp, hai người đều nghĩ mọi cách để qua dấu vết tìm được đối phương, là một cuộc đấu trí.

Chẳng qua trước khi Machiko chết, Bạch Thấm Anh lấy thân phận chị gái nhờ nhân viên tình báo hỗ trợ lưu ý hành tung của cô em gái thất lạc nhiều năm, hơn nữa còn tìm được. Ngại vì thân phận, cô vẫn đều ngấm ngầm vụng trộm quan sát em gái của mình, mãi cho đến một lần, trên đường xuất hiện đấu súng, Bạch Thấm Anh thấy Machiko gặp nguy hiểm, phản ứng theo bản năng tiến tới bảo hộ.

Đó là lần đầu tiên hai chị em họ chân chính gặp nhau, gặp lại cũng không thể nhận nhau.

Vốn dĩ hôm nay Sở Nhu không có cảnh quay, lúc bị đạo diễn gọi tới còn có chút khó chịu, sắc mặt cô ta cũng không quá tốt, cho nên nhân viên trang điểm phải đánh một lớp phấn thật dày trên mặt cô ta.

Phó đạo diễn đi tới, dặn dò Sở Nhu, "Cô và Tiểu Hạ thảo luận cảnh quay hôm nay, nghiền ngẫm suy nghĩ cùng lời thoại của nhân vật, đừng lại chọc cho đạo diễn Tuân mất hứng."

"Được rồi, cho hai người mười phút."

Sắc mặt Sở Nhu càng kém, sau ót còn nổi lên gân xanh.

Hai người đi đến một góc không người, Sở Nhu hung tợn trừng Hạ Thanh Dạ, nghĩ đến những lời tối hôm qua Phương Hưởng nói, lại không thể không nén giận nói, "Hạ Thanh Dạ, chuyện lúc trước là tôi không đúng, cô có thể nói vị kia đừng tiếp tục nữa được không?"

Hạ Thanh Dạ trừng mắt lên, ra vẻ không biết, "Cái gì?"

Sở Nhu tức giận siết chặt nắm tay, thiếu chút nữa nghiến răng, "Lúc trước là Phương Hưởng chụp lén ảnh cô và vị kia, tôi căn bản không biết, niệm tình lúc trước chúng ta còn là bạn bè, có thể làm phiền cô hay không, nói vị kia hạ thủ lưu tình."

"A." Vẻ mặt Hạ Thanh Dạ bừng tỉnh đại ngộ, sau đó khó hiểu nói, "Anh ấy đã làm gì?"

"Cô——"

"Làm sao, rất khó nói?" Vẻ mặt Hạ Thanh Dạ đầy ngây thơ, sau đó gần như thì thào lẩm bẩm, "Không dễ giải quyết, tính cách của anh ấy ngang ngược bá đạo quen rồi, luôn luôn đều là người khác phục tùng mệnh lệnh, nếu ai làm trái ý anh ấy, hậu quả không phải tôi có thể ngăn được."

Lời Hạ Thanh Dạ nói tuyệt đối là sự thật, Hạ Ngạn Bác có dục vọng khống chế quyền lực vô cùng mạnh, chỉ riêng chuyện Sở Nhu này, cô thật là không tiện ra mặt nói chuyện, bằng không không chừng anh trai trong cơn giận dữ trực tiếp phong sát người.

"Hạ Thanh Dạ, cô đừng khinh người quá đáng." Sở Nhu hung hăng nói, giậm chân rời đi.

Hạ Thanh Dạ cười nhạo, lời nói thật lại không ai tin.

Đại khái là vì 'giải hòa' không thành công, kế tiếp thời điểm hai người đối diễn Sở Nhu làm không tốt, toàn bộ trường quay đều là âm thanh chửi bởi của đạo diễn, "Cắt cắt cắt, Sở Nhu cô là heo à, Bạch Thấm Anh là chị gái cô, hay là kẻ thù của cô vậy, cô lại lấy ánh mắt đó nhìn người ——"

"Nghỉ ngơi năm phút."

Đạo diễn tức giận, chỉ cần có một người trạng thái không đúng, tất cả mọi người đều bị NG nhiều lần.

Dư Lan đưa nước cho Hạ Thanh Dạ, còn có chăn nhỏ, "Chị Hạ, hôm nay rõ ràng không có cảnh của chị, chị làm cái gì lại phải lãng phí thời gian cùng Sở Nhu ở chỗ này bị đạo diễn mắng? Thật sự muốn thu thập cô ta, cứ để Hạ tổng tiếp tung tài liệu đen đi chị."

Hạ Thanh Dạ nhẹ nhàng bâng quơ nhìn cô nàng một cái, dặn dò nói, "Sau này loại chuyện này đừng đàm luận ở trường quay, tai mắt ở đâu cũng có, cẩn thận tai vách mạch rừng."

Dư Lan gục đầu xuống, thật cẩn thận nhìn xung quanh, "Em biết rồi, chị Hạ."

Ngón tay Hạ Thanh Dạ đảo hai vòng trên mép ly trà nóng, nhẹ nhàng gõ lên ly thủy tinh, cô rũ mi mắt, nhìn chằm chằm ngón tay mảnh khảnh của mình, không khỏi nhớ tới lời trợ lý vừa nói.

Tề Mỹ Ny.

"Chị Thiên Tình, có một việc không biết có nên nói với chị hay không."

"Hôm nay là ngày cá tháng tư, em sẽ không chuẩn bị cho chị một món quà nào đó chứ?"

"A, đúng thế, hôm nay là ngày cá tháng tư. Em vừa rồi nhìn thấy chị Trọng gọi điện thoại cho tổng giám đốc công ty Bốn Mùa, hình như muốn hẹn cùng nhau ăn cơm, chị có muốn hỏi một chút xem sao không, có lẽ là chị Trọng nói đùa.

.....

Chị Hạ, chị Hạ, đạo diễn gọi."

"Ừ."

Hạ Thanh Dạ đứng dậy, đem cái ly và chăn nhỏ trên người đưa cho Dư Lan, đi từng bước, lại xoay người nói, "Dư Lan, em lại đây, chị có một chuyện cần em làm."

Sau một lần được phó đạo diễn tận tâm tẫn trách dạy dỗ, Sở Nhu học ngoan, ít nhất sẽ không dùng ánh mắt thù hận nhìn chằm chằm một 'ân nhân' vừa vì cứu mình mà bất chấp nguy hiểm, chẳng qua ánh mắt 'cay nghiệt' này của cô ta trái lại rất phù hợp với tâm tư của nhân vật Machiko, làm gián điệp Nhật Bản, tâm ngận thủ lạt (*), giết người không ghê tay, trong nháy mắt bị người đẩy ngã, ánh mắt Machiko mang theo chút hung ác bên trong, chẳng qua sau khi phát hiện Bạch Thấm Anh là quân nhân cao cấp của Nhật Bản, liền nhanh chóng ẩn đi giấu đứng lên.

(Tâm ngận thủ lạt (*): Ác, thâm độc, bụng dạ độc ác.)

Sở Nhu bị mắc kẹt trong quá trình chuyển biến tâm lý này, chết sống không thể lĩnh ngộ.

Trong quá trình quay phim Tuân Quang yêu cầu vô cùng nghiêm khắc, ánh mắt không đúng, quay lại, tư thế không đúng, quay lại, lời thoại không đúng, quay lại, quay lại, quay lại, dù sao tất yếu là buộc phải đến khi nào hắn hài lòng.

Hạ Thanh Dạ quay phim một tháng, lần đầu tiên bị NG hơn mười lần.

Tất cả mọi người ở đây đều dùng ánh mắt đồng tình nhìn cô, ngay cả Dư Lan cũng hận không thể cầm điện thoại báo cáo cho Hạ tổng, chẳng qua muốn báo cáo cho Hạ tổng phải có được sự đồng ý của Hạ Thanh Dạ, cô nghĩ nghĩ, liền gọi điện thoại cho Vệ Tương Hồng, sau đó bị giáo huấn một trận.

Sau khi Hạ Thanh Dạ kết thúc công việc, nhận được điện thoại của Vệ Tương Hồng, đồng dạng cũng bị mắng một trận, bởi vì cô một mình nói chuyện cùng Sở Nhu mười phút.

"Dư Lan, em lại làm cái gì?"

"Em em em, nhàn rỗi nhàm chán gọi điện thoại cho chị Tương." Dư Lan chột dạ rụt chân lại, cô không phải cố ý, nào ngờ chị Tương ngay cả chị Hạ cũng mắng.

Hạ Thanh Dạ bị biểu hiện của cô làm nở nụ cười, "Thôi được rồi, chuyện lúc trước chị giao em điều tra được gì rồi?"

Vừa nhắc đến chính sự, Dư Lan lập tức thay đổi, "Em nghe được đại khái thôi, cụ thể, cũng không biết có phải là thật hay không."

"Nói cho chị nghe một chút."

"Tề Mỹ Ny ban đầu là nghệ sĩ của phòng làm việc Thiên Tình, bà chủ của cô ấy là Hạ Thiên Tình, thời điểm Hạ ảnh hậu còn sống, tài nguyên của cô ấy rất ổn, quay mấy bộ phim truyền hình đại bạo, nổi tiếng một thời gian, so với Sở Nhu hiện tại còn nổi hơn, lúc ấy hướng phát triển của cô ấy rất khá, nổi thêm vài năm nữa có lẽ có thể đuổi kịp và vượt qua rất nhiều hoa đán lưu lượng hiện tại. Chẳng qua sau khi Hạ ảnh hậu qua đời, cô ấy bắt đầu số con rệp, đầu tiên là đắc tội với Trọng ảnh hậu cùng phòng làm việc, sau đó ở nơi công cộng đắc tội ông chủ công ty Bốn Mùa, sau đó bị tuyết tàng ba năm(*), hai năm gần đây mới bắt đầu tái xuất, nhưng, rốt cuộc đã qua thời kỳ đỉnh cao, hiện tại chỉ có thể tìm được mấy vai nữ phụ."

(Tuyết tàng: gần giống như "đóng băng" hay phong sát, ở đây chỉ việc ngôi sao bị chính công ty chủ quản bỏ rơi, phong bế hoạt động.)

Sắc mặt Hạ Thanh Dạ như sương, đáy mắt mang theo nhè nhè lạnh ý.

========================

Mọi người vote để mình lấy động lực nhé!!!

06/02/2024

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play