Sau một trận thắng cuối tuần, Keith đến lò ủ của Jerry thử để loại Bourbon nhà làm mới. Hắn vốn chỉ thích Scotch nhưng trò chuyện với người này rất hợp. Thêm nữa, không có mấy chỗ ở Nashville mà Keith có thể ngồi trong yên ắng, ít bị người hâm mộ làm phiền như khu giành riêng cho khách lâu năm này của lò ủ. Thế nên, hắn tới đây thường xuyên hơn.
Hôm nay, Keith vừa đến thì gặp một gương mặt quen quen. Bryan McNelly cũng đang ngồi ở quầy. Bên cạnh anh ta còn có một người phụ nữ trang điểm quyến rũ. Lông mày hắn nhấc lên nhưng vẫn tiến đến quầy, cố hết sức để Bryan không chú ý. Vậy nhưng, vị đại diện luật sư đã hơi ngấm Bourbon vui vẻ gọi hắn:
- Keith Patrick, không ngờ anh cũng biết cái hẻm nhỏ này.
- Có người giới thiệu thôi. – Hắn cười trừ.
- Đây là vợ tôi, Jessica. – Anh ta quay sang người phụ nữ bên cạnh – Em thấy không, đến cả Keith Patrick cũng đến đây mừng kỉ niệm mười năm của chúng ta rồi.
Jessica và Keith bắt tay. Jerry thấy Keith ngồi ở góc xa, biết hắn không muốn bị làm phiền, chỉ gật đầu một cái rồi rót rượu. Thấy hắn im lặng nhấp môi lên ly Bourbon mới ủ, chủ quầy rươụ mới quay lại bắt chuyện với hai người kia. Ánh mắt thoáng một chút ý cười, Jerry hỏi:
- Nếu không có chuyện gì thì Abby với Vance sang tháng là cũng mười năm phải không?
- Thật là.. – Jessica và chồng đều thở dài. Cô ấy hít một hơi cảm thán –.. anh còn nhớ kĩ đến thế sao?
- Sao có thể không nhớ.. Ba tôi khi đó còn sống vẫn mắng bốn người các cô là sinh viên rẻ tiền. Lúc nào cũng "Bryan, Jessica, Abby, Vance là cái lũ không biết thưởng thức."
Bryan và vợ bật cười. Hồi đó họ đều không có tiền nên muốn uống Whiskey thì chỉ có thể ở đây thôi. Abby là người đầu tiên, Vance không uống mấy nhưng vẫn chiều theo ý nàng. Jerry tiếp tục hào hứng:
- Năm đó, hai anh cầu hôn gần ngày nhau nên cả bốn người còn ra đây bàn xem ai cưới trước. Tôi chẳng nhớ Jessica nói gì, nhưng cuối cùng hai người thắng.
- Cơ mà cũng chẳng yên với hai người đó đâu. – Vợ Bryan hạnh phúc nhìn sang chồng. – Họ không làm đám cưới trước nhưng ngay hôm sau đi đăng kí luôn rồi. Bọn tôi bị họ chuốc say quá buổi chiều mới đi được.
- Đúng là phong thái của Abby. – Jerry bật cười – Cô ấy uống thì ít nhưng chuốc say người thì rất giỏi. Cơ mà..
Keith bên này nghe đến nàng và Vance thì dù vờ như không để ý vẫn chăm chú lắng nghe. Chủ quầy khựng lại càng làm hắn thêm tò mò. Không phải họ đang nói tới chính Abby mà hắn biết sao?
Không khí giữa ba người bên kia thay đổi. Bryan nhẹ giọng:
- Vance vẫn hay đến đây chứ?
Jerry gật đầu:
- Cũng thi thoảng, nhưng không uống chỉ ngồi một lúc thôi.
- Thế tốt hơn. – Vẻ không thiện cảm của Jessica với chồng cũ của nàng là rất rõ ràng.
- Mấy người vẫn tuyệt giao với anh ấy sao? – Jerry thở dài –Thật ra, Vance cũng rất tội nghiệp.
- Đúng là tội nghiệp. – Bryan trầm ngâm nhìn sang vợ – Chúng tôi cũng có lúc muốn nối lại quan hệ, nhưng tâm lý tâm thần Vance.. không ổn. Chẳng biết lúc nào xảy ra chuyện nữa.
Anh chủ quán gật đầu, chép miệng:
- Ngày đó xảy ra chuyện, tôi cũng ở đây, không trách hai người đó được. Chỉ tội nghiệp cho Abby thôi.
- Ai dà.. anh tội nghiệp gì cho chị ấy. – Jessica thấy không khí hơi nặng nên cố tình chuyển chủ đề – Chị ấy ở Philly sắp thành con dâu dòng dõi rồi, đâu đến lượt anh lo chứ.
- Thật thế sao? – Jerry nhướn mày tò mò.
Bryan lắc đầu, nắm tay vợ:
- Cũng đã có gì chắc chắn đâu.
- Chị ấy chưa chắc nhưng Sloane Beckinsale thì đổ Abby dúi dụi từ lâu rồi. Em nghĩ là chỉ sớm muộn thôi. – Jessica vểnh mắt nhìn chồng.
- Nếu như vậy thì thật là tốt quá. – Người chủ quầy mừng cho nàng nhưng vẫn bất giác đánh mắt sang Keith.
Khi không ai để ý, Jerry thoáng nhíu mày. Hai người tuy chỉ cùng nhau đến đây một lần nhưng không khí hôm đó, rõ ràng anh ta thấy được Abby của một ngày xưa. Vui vẻ, hồn nhiên, không giữ hình tượng trước người mình thích. Vậy mà không phải ư? Người nàng đang yêu là người khác. Bận rộn, anh chủ quầy rượu khẽ lắc đầu. Kể ra, Keith Patrick ở Nashville. Abby ở tận Philly. Anh ta có lẽ vì mong điều tốt đẹp cho nàng mà nghĩ hơi nhiều đó thôi.
Keith phát hiện ra bản thân ngậm lên ly rượu nhưng không uống. Hắn có cảm giác khó chịu không giải thích được trong người khi nghe đến những điều kia. Dưới mắt cay cay. Hôm trước, Bryan kể chuyện chồng bạn cũng là thân chủ anh ta bị Schitzofrenia rồi tổn thương đến mức vợ ly hôn. Hôm nay, hai vợ chồng McNelly và Jerry còn nhắc đến Abby và Vance như thế. Hắn không quá thông minh nhưng gộp hai chuyện vào một đâu có khó khăn gì.
Hắn chợt nhớ đến những ngày trước khi Jackie mất. Cô ấy trầm cảm sau sinh rồi không hiểu sao nghi ngờ hắn ngoại tình. Keith rất đau nhưng không giận Jackie. Hắn chỉ không biết làm cách nào mới giúp được vợ mình thôi. Abby có lẽ cũng như thế. Một cảm giác bất lực hoàn toàn. Sau một lần Jackie bỏ Blake ở trên bàn bếp một mình rồi đi đâu không ai rõ, Keith đã phải chuẩn bị làm thủ tục ly thân vì sợ cô ấy gây nguy hiểm cho con họ. Thế nhưng chưa kịp thì.. tất cả đã quá muộn rồi. Abby đã cùng cực như thế nào mới kí vào tờ giấy đó. Hắn tự hỏi bản thân mình.
Trong thoáng chốc, những cảm xúc mơ hồ trong lòng Keith trở nên rất rõ ràng. Có lẽ ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, hắn và Abby đều đã cảm nhận được sự cô đơn và tuyệt vọng trong đối phương, thế nên họ có thể ngồi bên nhau mà không hỏi một lời. Keith hít một hơi rồi trả tiền rượu đi mất.
* * *
Ở Philly, Abby làm quen lại với nỗi cô đơn của chính mình. Nàng không gọi Steve sang nhà giữa đêm thêm một lần nào nữa, chỉ chăm chú hơn với việc lên kế hoạch kinh doanh cho anh ta. Steve nấu ăn đều đặn cho Abby còn bị nàng bắt lên kế hoạch trong vòng một tháng. Abby nói sẽ bỏ tiền đầu tư nếu kế hoạch chuẩn chỉ. Vậy nhưng, Steve bật cười, lương giáo sư của nàng tuy có cao nhưng muốn mở một doanh nghiệp thì khó hơn thế nhiều. Anh ta tự nhủ vậy.
Lại nói, thấy cả hai cô bạn mình đều quá bận, Tiff từ Venice, Ý, tự mình sang Philly để gặp Linda và nàng. Nhà Linda rất rộng nhưng Tiff đã rất lâu không buôn chuyện với Abby, nên muốn ngủ cùng bên căn hộ để rì rầm cho tiện. Cũng là thân nhưng nàng đối với Tiff hơi khác Linda.
Trong ba người, Tiff là con nhà rất giàu nhưng tính tình vô tư lự. Cô ấy rất thông minh nhưng thường vờ như não cá để người khác không có chút đề phòng. Cơ mà chơi lâu, ai cũng sẽ phát hiện cô ấy có thể thấu hiểu tình cảm của người khác một cách rất dễ dàng. Thế nên, những chuyện như với Vance, Abby có thể thoải mái kể cho Tiff. Cô ấy dùng trái tim để cảm nhận nhưng cái đầu lạnh để phân tích thôi. Thế nhưng, dù Abby có quyết định thế nào, Tiff cũng sẽ ủng hộ, không giống như người bạn thân kia. Linda sinh ra trong gia đình chính trị. Vậy nên cái kiểu mang trái tim để lên đầu của Abby, cô ấy không thấy thì tốt hơn. Còn nếu thấy, kiểu gì nàng cũng bị mắng.
Hai cô bạn đang pha cà phê đen đặc giữa đêm để ngồi buôn tới sáng thì có tiếng gõ cửa. Ai có thể đến vào giờ này chứ? Abby ra mở rồi đứng ngây một lúc. Tiff thấy kì lạ nên nghiên người hỏi:
- Ai vậy Abby?
Thấy một cô gái khác ở trong căn hộ của nàng, Keith hơi lúng túng. Sau khi ở chỗ Jerry về, hắn không hiểu tại sao lại đặt vé ngay trong đêm tới Philly. Hắn biết hai người dù gặp cũng không biết sẽ nói chuyện gì nhưng vẫn không tự chủ mà đến đây.
Tiff từ những chi tiết Abby kể cho mình mà nhận ra đây chính là anh chàng tuyển thủ bóng bầu dục trong miệng bạn cô ấy. Thấy phản ứng trên mặt hai người, Tiff quay vào tuột một cái váy lên người rồi xách túi ra cửa. Abby hơi hoảng hốt, vội hỏi:
- Muộn thế này rồi cậu định đi đâu?
- Tớ mà cậu cũng phải lo sao? Cậu phải nhớ là thành phố lớn, cậu mới là người hay lạc.
Nói rồi, cô ấy tuồn thẳng xuống cầu thang, không để bạn mình nói một lời. Nàng để Keith bước vào căn hộ. Hắn hơi mỉm cười:
- Cà phê giữa đêm sao?
- Tôi và Tiff hay như vậy. Có một dạo ở Việt Nam, hai đứa còn ngồi quán nguyên đến sáng rồi đi ăn luôn nữa. – Nàng nói giọng tâm tình.
- Hai cô ngồi giờ đó mà còn không bị đuổi?
- Thế thì anh phải về Việt Nam mới biết – Abby lộ mấy nét tự hào. – Mười giờ khuya nhiều chỗ đóng cửa nhưng có những khu phố hai giờ sáng mới bắt đầu.
Nàng theo thói quen ró hai ly Scotch cho bản thân và hắn, tựa lưng vào đảo bếp, từ tốn hỏi:
- Anh đến đây có việc gì không?
Keith nhấp ngụm rượu trên tay, lần lữa một lúc rồi cất tiếng:
- Chúng ta bắt đầu một mối quan hệ được không?
- Tôi.. – Abby thoáng kinh ngạc nhưng rồi ánh mắt lại trùng xuống, thở dài – Tôi không nghĩ là mình sẵn sàng đâu.
- Nếu tôi nói tôi có thể giúp cô chăm sóc Vance thì sao?
Đôi mắt Abby mở to, dường như có cả ánh giận dữ trong đó. Nàng muốn bảo vệ Vance nhưng nhà Beckinsale đã đành, tại sao Keith Patrick còn biết nữa? Abby hít vài hơi, cố gắng điều chỉnh tâm trạng mình, nhưng khi mở miệng giọng vẫn cao hơn thường ngày một chút:
- Anh biết gì về Vance chứ?
- Tôi biết về Schitzofrenia. – Hắn cầm tấm ảnh siêu âm trong góc. – Tôi cũng biết về chuyện này nữa.
Nàng tức giận ném ly rượu ngang phòng. Nước mắt giàn rụa nhưng âm thanh trầm thấp, rên rỉ như bị ai xát muối trong lòng. Abby không nhìn hắn, chậm rãi tiến đến góc tường để thu dọn đống lộn xộn mình vừa gây ra. Keith nhìn nàng nhặt từng mảnh từng mảnh, dường như tuyệt vọng thì nước mắt cũng lặng lẽ lăn. Abby ngồi xổm xuống sàn, nói qua hơi thở:
- Scotch cho dù có ngon đến đâu thì mùi của nó trên sàn vẫn là hơi thở lụi bại.
Hắn nghe thấy câu này thì tiến nhanh đến, kéo Abby đứng thẳng dậy trong vòng tay mình. Còn chưa kịp phản ứng thì cảm giác ấm nóng nơi đầu môi đã khiến nàng gần như ngộp thở. Mắt Abby mở to, hai đánh lên chàng trai cao lớn kia nhưng sức nàng thì làm sao lại được. Đôi môi hắn kiên trì, mềm nhẹ, không giống như ham muốn, mà chỉ đang dỗ dành an ủi.
Lực đánh trên tay giảm dần. Abby phát hiện bản thân đang chuyển dần sang ôm hắn. Khi thả lỏng hơn, nàng tự nguyện đáp lại nụ hôn kia. Lông mày nàng giãn ra, Keith tách dần chiếc miệng anh đào nhỏ xíu. Vị MaCallan trên đầu lưỡi hắn lan tỏa trên khắp vị giác của nàng, quấn cả vào trong tâm trí.
Nàng say sao? Rõ ràng cả buổi tối nàng chỉ uống cà phê cùng Tiff. Rémy Martin cũng chỉ một ngụm thôi. Say thế nào được. Tới khi kết thúc, hai người ngồi bệt trên góc sàn nhỏ. Keith dựa lưng lên tường, tay vòng qua vai Abby để nàng tựa vào ngực mình sụt sùi rất lâu. Cho đến tận khi nàng bình tĩnh hơn, hắn vẫn không nói lấy một lời.
Abby hít một hơi dài, khẽ cảm ơn hắn rồi mới ngồi thẳng dậy. Keith nhìn dáng vẻ này của nàng, nở một nụ cười nhẹ trên môi, bình phẩm:
- Lần nào chúng ta gặp, cô cũng có cùng một dáng vể bất cần, cười như chẳng quan tâm. Hôm nay như vậy, thật là mất mặt quá.
Abby phì ra. Nàng vừa khóc vừa cười, nhìn hắn:
- Rốt cục là anh muốn gì?
Keith hít một hơi nhìn vào đôi mắt nghiêm túc kia. Tại sao hắn bay đến Philly trong đêm? Hắn không rõ. Tại sao chân hắn không tự chủ đi thẳng đến nhà nàng? Hắn càng không rõ hơn. Ngay từ lần đầu gặp nàng, Keith đã nghĩ họ chỉ là người qua đường. Thế nhưng lần đó hắn chủ động quan sát Abby rồi cho nàng mượn buộc tóc, cảm giác đó vẫn còn trên tay hắn. Họ đi uống bourbon, ăn kem, rồi lao vào nhau trong những đêm cuồng nhiệt. Bằng một cách nào đó, khi có nàng ở bên, Keith cảm thấy bản thân mình muốn tiến về phía trước.
Đôi mắt Abby chờ đợi. Nàng không vội vã có một câu trả lời nhưng thực sự muốn biết. Hắn bất giác nắm lấy bàn tay hơi lạnh của nàng, chầm chậm nói:
- Anh muốn thử một lần.. – Gương mặt Keith đỏ gay, nước mắt trào lên khóe –.. anh muốn bản thân mình lại có thể hạnh phúc thêm lần nữa.
Nước mắt chảy xuống. Abby nhìn hắn chong chong. Nàng luôn khao khát hạnh phúc. Cho dù có phải đánh đổi cả sự nghiệp, cái nàng mong chờ chỉ là những ngày tháng bình yên. Ánh mắt nàng hoang mang, có thể thực sự thử sao?
- Tại sao lại là em chứ? – Abby không có quá nhiều tự tin vào bản thân mình.
- Anh cũng không biết. – Hắn thành thật – Anh tưởng bản thân không thích người ly hôn, cũng không được dạy để yêu người ly hôn. Anh cũng thử hẹn hò với một cô gái. – Keith đưa tay gạt nước mắt – Nhưng chỉ ở bên cạnh em.. – Giọng hắn run run –.. anh mới có cảm giác mình đủ bình thường để mong muốn điều gì đó, đủ bình thường để nghĩ tới tương lai.
Một ý nghĩ về Jackie thoáng vọt qua đầu Keith. Hắn trùng xuống đôi phần. Mong muốn về hạnh phúc có phải là ích kỉ không? Thế nhưng, Keith không kịp nghĩ, Abby chủ động một nụ hôn. Hắn rất tự nhiên đáp lại nàng. Đầu óc Abby bây giờ trống rỗng, cứ như thể ở bên người này, mọi tính toán về quá khứ, hiện tại và tương lai nàng đều có thể gạt qua một bên, chỉ cần tập trung vào sống cho chính lúc này.
Keith đặt nàng trên sô pha, nhìn đám thủy tinh sót trên sàn, tự mình dọn lại. Gương mặt biết lỗi của Abby khiến hắn bật cười:
- Em nổi giận có thói quen ném đồ sao?
- Ai bảo anh hỏi chuyện đó cơ chứ.. – Abby nhìn bức ảnh siêu âm trong góc tường, ánh mắt càng buồn hơn trước.
Hắn đổ những mảnh vỡ vừa quét vào thùng rác, không nhìn Abby, nói rất nhẹ nhàng:
- Có những chuyện đến bây giờ, anh vẫn phải đang học cách vượt qua.
Nàng nhìn viền mắt đỏ hoe của Keith biết hắn đang nhắc đến đứa con gần ba tuổi của mình. Nàng có thai mấy tháng mà nhung nhớ con vô cùng. Hắn còn rất nhiều, rất nhiều kỉ niệm nữa với Blake. Keith hâm nóng hai ly cà phê lúc nãy của nàng và Tiff, ngồi xuống bên cạnh Abby:
- Em có muốn cà phê kể chuyện tới sáng luôn không?
Keith bay đến Philly, không biết bản thân có mục đích gì nhưng khi nói ra được với nàng, mọi thứ trong đầu hắn trở nên quá đỗi rõ ràng. Hắn đã chọn ở trong một mối quan hệ với Abby thì hắn cũng muốn biết những nỗi lo mà nàng đang đối mặt. Hắn bình tĩnh nghe những câu chuyện về Vance, bất giác hỏi:
- Em vẫn còn yêu chồng cũ phải không?
Nàng muốn tránh đi nhưng Keith kiên quyết nhìn vào mắt, ép nàng phải suy nghĩ. Abby trầm ngâm hồi lâu, rồi lắc đầu:
- Em vẫn còn yêu Vance trong những hoài niệm đẹp đẽ của mình nhưng mà "nhất kì nhất hội." Mỗi giây phút, mỗi trải nghiệm, mỗi niềm vui đôi khi sẽ không còn có thể lập lại.. nhưng anh ấy.. dù vì lý do gì đã không thể trân quý những hiện tại với em thì hiện tại đó cũng qua đi thôi.
- Nhất kì nhất hội? – Hắn nhướn mày
- Là một triết lý châu Á – Abby vui vẻ trả lời – Nếu dịch nguyên thì là "một thời điểm, một cuộc gặp gỡ" nghe tưởng chẳng có mấy ý nghĩa. Nhưng hiểu sâu thì sẽ thấy cho dù cùng với một người thì mỗi phút mỗi giây đều sẽ là một cuộc gặp gỡ, một hoài niệm, và một cảm nhận khác nhau. Cho dù người đó vẫn luôn ở đây, thì cuộc sống khôn lường. Đôi khi chỉ cần một chớp mắt, người ta sẽ biến mất. Thế nên cần trân trọng từng chút một của hiện tại, để nếu có mất đi cũng không còn gì hối hận.
Đôi mắt hắn chớp liên hồi. Keith là người Mỹ, nhưng nghĩ đến chuyện với Jackie, không hiểu sao cũng thấy triết lý này rất đúng. Suốt những năm tháng trẻ trung nhất, hắn đã có Jackie và Blake. Mọi chuyện tưởng chừng sẽ luôn êm đềm trôi qua nhưng chỉ một chớp mắt, họ đã không còn nơi đây nữa. Abby thấy hắn trầm ngâm, cũng hỏi rất thật lòng:
- Nhiều người nói chẳng ai muốn biết quá nhiều về người cũ của đối tượng hiện tại. Cả buổi hôm nay anh toàn làm ngược thôi. – Nàng ngập ngừng – Em quả thật vẫn tổn thương đầy mình và còn quá nhiều tình cảm với người xưa, anh thực sự muốn một mối quan hệ như thế?
Keith không trả lời, còn hỏi ngược lại nàng:
- Nếu em không nói ra những điều này, em có thể thật lòng chia sẻ với một người khác hay không.
- Không. – Abby lắc đầu.
Hắn nắm tay nàng, cười cười:
- Vậy thì anh thấy vẫn cứ để em nói ra thì tốt hơn. Hơn nữa.. – Keith hít một hơi thật sâu, khóe mắt đỏ rần lên –.. anh vẫn yêu Jackie và cũng nghĩ mình sẽ không bao giờ ngừng yêu cô ấy. Em sẽ chấp nhận điều đó chứ?
Có một điều trong tình yêu Abby luôn cần tới. Đó chính là sự thành thật. Nàng bật cười nhìn thẳng vào mắt hắn. Nàng chưa biết mối quan hệ của hai người sẽ đi đến đâu nhưng sự thành thật này đủ để nàng mở miệng:
- Em sẽ thử xem sao.
Hắn ôm nàng trong vòng tay. Thứ cà phê của Abby quả nhiên rất công dụng. Hắn mệt muốn chết mà mắt vẫn mở chong chong. Trời sắp sáng rồi. Keith kể cho nàng về cách Bryan McNelly nói lộ ra với hắn. Nàng nghe toàn bộ câu chuyện thì có vài kết luận.
Một, Bryan chắc không liên quan gì đến việc bệnh của Vance bị nhà Beckinsale nắm được. Anh ta chỉ là trong lúc tràn đầy xúc cảm mà buột miệng cho người tưởng rất lạ mà lại rất quen với nàng thôi. Hai, kể cả thế thì với một luật sư việc này không chuyên nghiệp tí nào.
Ba, Abby thoáng nhìn sang hắn. Nàng có thể ở bên hắn mà mụ mị quên đi hết tất cả. Thế nhưng, chính Keith tận miệng nhắc nàng chuyện bắt Bryan McNelly giữ bí mật tốt hơn. Hắn rõ ràng có ý bảo vệ Vance và ẩn sâu trong đó là sự quan tâm rất chân thành tới Abby nữa.
Buổi chiều hôm đó, Keith cần tập với đội ở Nashville. Nhân tiện Abby đang muốn bay về để xử lý một số đầu việc và nói chuyện với Bryan, hắn kéo nàng bay cùng một chuyến. Abby muốn tự trả tiền vé nhưng hắn nhất định không chịu, nói như khẳng định:
- Anh ngồi khoang thường không đủ chỗ để chân, còn để em một mình ngồi đó thì khi ta còn đang hẹn hò lại càng không được.
Nàng không có cách nào nên mặc cho hắn quyết, chỉ giành phần tự chọn và trả tiền khách sạn cho mình thôi. Trước khi rời căn hộ, Abby để lại chìa khóa dưới tấm thảm rồi nhắn tin cho Tiff.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT