Tống Nam Thời đơ mặt đứng ở trước một nấm mồ.

Một nấm mồ khá giản dị, đến cả bia đều làm bằng gỗ.

Hiện tại vị trí không gian của bọn họ giống hệt khi bọn họ tiến vào sơn động, nhưng không có Quỷ Khanh huynh, bên ngoài sơn động cũng là một khoảng hư vô.

Chỉ có thêm nấm mồ này.

Như là có người phục chế cảnh tượng bên ngoài dọn đến một không gian khác, sau đó lại dùng một loại thái độ khá có lệ chôn cho bản thân mình một nấm mồ.

Vân Chỉ Phong nhìn chằm chằm nấm mồ kia một lúc lâu, chần chờ: “Đây là...”

Tống Nam Thời trả lời hắn: “Mộ chôn di vật.”

Vân Chỉ Phong: “... Ta cho rằng mộ chôn di vật hẳn là lăng mộ cỡ lớn. Dẫu sao còn phải để lại lưu truyền thừa ở bên trong mà?”

Vân Chỉ Phong biết rất nhiều đại năng chú ý đến chết cũng như sống. Nếu không thể phi thăng, trước khi chết thường sẽ xây lăng mộ cỡ lớn cho mình, để lại tích góp và truyền thừa cả đời của mình chờ đợi truyền nhân thích hợp.

Đương nhiên, đây phần lớn là không có đệ tử.

Tu Chân Giới nhiều chỗ đại năng truyền thừa làm người ta xua như xua vịt cũng nhờ vậy mà đến.

Nhưng cũng có một vài tu sĩ, tuy rằng phi thăng, nhưng ở thế gian không có đệ tử, lo lắng sau khi phi thăng truyền thừa đoạn tuyệt, cũng sẽ tu sửa lăng mộ hoặc là chỗ truyền thừa khác tìm kiếm đệ tử.

Mà tiền đề của tất cả những thứ này là cái gọi là chỗ truyền thừa kia phải thỏa mãn hai điều kiện: Hấp dẫn đệ tử, để lại truyền thừa.

Không xa hoa thần bí sao có thể hấp dẫn đệ tử? Không đủ lớn thì để lại truyền thừa thế nào?

Chỗ đủ tư cách truyền thừa hẳn là loại như bí cảnh Bạch Ngô, trân bảo khắp bí cảnh hấp dẫn tu sĩ người trước ngã xuống, người sau tiến lên. Cửa vào truyền thừa khó tìm, vô số thư tịch làm thử thách. Đệ tử truyền thừa vượt năm ải, chém sáu tướng, cuối cùng mới có thể chân chính nhìn thấy truyền thừa.

Mà không phải...

Vân Chỉ Phong nhìn thoáng qua nấm mồ nhỏ kia.

Nói thật, trước khi vào, hắn đã chuẩn bị xong cùng Tống Nam Thời vượt năm ải, chém sáu tướng.

Hắn nghẹn nửa ngày, chỉ nghẹn ra một câu: “Vị tiền bối này... đúng là người thành thật.”

Nói là mộ chôn di vật, cũng chỉ lưu lại một nấm mồ.

Tống Nam Thời im lặng một lát, đột nhiên nói: “Cuối cùng ta đã hiểu vì sao lúc trước tiền bối lại để mệnh bàn ở truyền thừa của Kiếm Thần.”

Nàng nhìn nấm mồ kia: “Trình độ tài chính thật sự của ông ấy hóa ra là thế này.”

Trước kia Tống Nam Thời vẫn luôn biết vị tiền bối để lại truyền thừa cho nghèo, nhưng đại năng mà, có nghèo thế nào còn có thể nghèo hơn cả Tống Nam Thời nàng à.

Hiện tại xem ra, thật sự là có thể.

Chỉ có thế này. Chỉ có thế này.

Chỉ có trình độ chỗ truyền thừa thế này! Nếu ông ấy không yên lặng đặt truyền thừa của mình ở chỗ truyền thừa của người khác, xây dựng chỗ truyền thừa trong Tu Chân Giới càng thêm cạnh tranh này, ông ấy thật sự có chờ thêm một ngàn năm nữa cũng không chờ được đệ tử truyền thừa của mình.

Nàng không khỏi nói: “Ta nghe nói sau khi rất nhiều đại năng phi thăng sẽ khoe với nhau ai xây chỗ truyền thừa để lại tốt hơn. Tiền bối làm như vậy, không sợ mình lên Thượng giới rồi bị người ta cười nhạo à?”

Vân Chỉ Phong: “... Có thể là thói quen.”

Tống Nam Thời cảm thấy có lý.

Vân Chỉ Phong xoa xoa trán, nói về chính sự: “Bây giờ chúng ta phải làm sao? Nơi này ngoài có thêm một nấm mồ chôn di vật ra, còn lại đều giống bên ngoài. Không có chỗ nào có thể giấu đồ. Tiền bối sẽ không để lại đồ cho ngươi... ở mộ chứ.”

Tống Nam Thời nhìn mộ bia bằng gỗ không viết gì kia, trầm ngâm một lát: “Ta cảm thấy rất có khả năng.”

Vân Chỉ Phong cảm thấy hoang đường: “Chúng ta không thể đào mồ chứ?”

Tuy tiền bối kia đã phi thăng, để lại cũng chỉ là mộ chôn di vật, thật sự làm chuyện thiếu đạo đức như vậy không biết có bị sét đánh không, nhưng không khỏi vẫn có phần bất kính với tiền bối kia.

Sau đó hắn thấy ánh mắt Tống Nam Thời sáng lên.

Vân Chỉ Phong thầm thấy không ổn, vội vàng nói: “Từ từ, ngươi sẽ không...”

Tống Nam Thời ngắt lời hắn: “Ta cảm thấy, đào mồ, cũng không phải không được!”

Vân Chỉ Phong: “...”

Tống Nam Thời, ngươi tỉnh táo tí!

Đây là truyền thừa của ngươi, nói gì thì vị tiền bối kia cũng được coi như nửa sư tôn của ngươi. Ngươi đào mồ sư tôn của ngươi?

Tống Nam Thời nhìn vẻ một lời khó nói hết trên mặt hắn, hỏi lại: “Nơi này chỉ có cái mồ này có thể giấu đồ, nếu không ngươi bảo phải làm sao bây giờ?”

Vân Chỉ Phong: “...”

Hình như thật sự cũng chỉ có biện pháp này.

Cho nên, lúc trước tiền bối thiết kế chỗ truyền thừa này, có nghĩ tới mình sẽ bị người ta đào mồ không?

Tống Nam Thời còn nói: “Đương nhiên, tuy rằng ta muốn đào mồ của nửa sư tôn của ta, nhưng điều này không đại biểu ta không tôn trọng ông ấy.”

Vân Chỉ Phong: “Cho nên?”

Tống Nam Thời dứt khoát lấy nguyên liệu nấu ăn ở bên ngoài lừa gạt Quỷ Khanh nói phải làm cơm kết quả chưa làm gì ra, đặt ngay ngắn trước mộ, bắt đầu tế bái theo ý nghĩa vật lý nửa sư tôn của nàng.

Nàng còn hỏi Vân Chỉ Phong: “Có rượu không?”

Vân Chỉ Phong đơ mặt: “Không có.”

Tống Nam Thời chỉ có thể tiếc nuối bỏ cuộc.

Dọn xong đồ, nàng ngẫm nghĩ, vì bày tỏ thành ý của mình, còn cố ý đặt tờ giấy nợ kia trên đồ cúng, tiện nói cho tiền bối, tuy rằng mình muốn đào mồ của ông ấy, nhưng nàng đã giúp ông ấy trả tiền.

Chuẩn bị ổn thoả xong, Tống Nam Thời và Vân Chỉ Phong thành kính quỳ xuống dập đầu mấy cái, vẻ mặt kia thoạt nhìn muốn bao nhiêu thành kính có bấy nhiêu thành kính.

Sau đó đứng dậy rút một cái xẻng từ nhẫn trữ vật ra, lại ném cho Vân Chỉ Phong một cái xẻng: “Đào!”

Không chút do dự.

Mắt thấy Tống Nam Thời đã tiến lên chuẩn bị đào, Vân Chỉ Phong do dự giãy giụa giữa đào và không đào nửa giây, cuối cùng vẫn đi qua giúp Tống Nam Thời một tay.

Hai cái xẻng cắm xuống mồ cực kỳ nhẹ nhàng.

Nhưng mà bọn họ còn chưa đào xẻng đất đầu tiên lên, một âm thanh cực kỳ nóng nảy từ mộ truyền đến: “Ai đào mồ ông đấy?”

Tống Nam Thời: “!”

Vân Chỉ Phong: “!!”

Trong nháy mắt hai người đều kinh ngạc!

Sắc mặt Tống Nam Thời đại biến: “Xác chết vùng dậy!”

Phản ứng đầu tiên của Vân Chỉ Phong là kéo Tống Nam Thời lùi ra phía sau vài bước, ngay sau đó lý trí phân tích: “Hẳn không phải, đây là mộ chôn di vật, bên trong không có thi thể, xác chết vùng dậy từ đâu ra!”

Vì thế hai người đều nhìn về phía mộ phần kia.

... Thì thấy một cái đầu nửa trong suốt từ trong đất mặt ló ra, liếc bọn họ một cái, lại liếc bọn họ một cái.

Tống Nam Thời: “...”

Thật sự không phải xác chết vùng dậy.

Đờ mờ! Là quỷ!

Tống Nam Thời lập tức nhặt đồ cúng trên mặt đất lên, nhanh chóng quyết định ném về phía cái đầu quỷ kia.

Cái đầu nửa trong suốt tất nhiên không thể thật sự bị vật thật đập trúng, Tống Nam Thời nhìn thứ đồ kia xuyên qua đầu ông ấy.

Đầu kia trừng mắt: “Ngươi làm gì!”

Tống Nam Thời không nói hai lời, vén tay áo lên chuẩn bị đuổi quỷ vật lý.

Vân Chỉ Phong xem đến ngây ra, trong giây lát không biết biểu hiện này của Tống Nam Thời là sợ quỷ hay là không sợ quỷ.

Ngươi nói nàng sợ, nàng dám cứng đối cứng với quỷ. Nhưng ngươi nói nàng không sợ, một tu sĩ, phản ứng này không khỏi quá kích động rồi.

Nhưng hiện tại hắn đã cảm thấy không ổn, lập tức ngăn cản Tống Nam Thời, nói: “Ngươi bình tĩnh trước đã.”

Hai người đang lôi kéo, đầu quỷ kia quét tới quét lui giữa hai người.

Đầu quỷ mở miệng: “Ai trong các ngươi học xem bói?”

Tống Nam Thời lập tức nói: “Vân Chỉ Phong, chờ ta siêu độ cái đầu quỷ này trước đã!”

Vân Chỉ Phong: “...”

Hắn nói: “Tống Nam Thời, ngươi bình tĩnh một chút. Có khả năng đây là một sợi thần thức không.”

Đầu quỷ kia nhìn hắn một cái: “Tên nhóc nhà ngươi có mắt nhìn đấy. Ngươi học xem bói à?”

Vân Chỉ Phong hít sâu một hơi: “Tiền bối, không phải ta.”

Đầu quỷ kia nhìn về phía Tống Nam Thời, sau đó đôi mắt càng mở càng to, như là nhìn thấy chuyện gì không thể tin nổi.

Lúc này Tống Nam Thời cũng bình tĩnh lại, ý thức được gì đó, mắt to trừng mắt nhỏ với cái đầu nửa trong suốt kia.

Sau đó.

Tống Nam Thời: “Mẹ kiếp!”

Đầu quỷ: “Mẹ kiếp!”

“Ngươi chính là tiền bối để lại giấy nợ kia?”

“Ngươi chính là đứa coi tiền như rác trả tiền cho ta?”

Tống Nam Thời: “...”

Coi tiền như rác.

Nàng lạnh lùng nhìn đầu quỷ.

Đầu quỷ ý thức được mình nói sai, khụ một tiếng, đánh đòn phủ đầu: “Ta là một sợi thần thức mà chủ nhân truyền thừa trong tay ngươi để lại. Ta họ Thạch.”

Ông vốn tưởng rằng những lời này sẽ làm tiểu nha đầu này vui mừng quá đỗi, ai ngờ Tống Nam Thời nhìn ông ấy một lúc lâu, đột nhiên nói: “Thạch tiền bối, ngài từ mặt đất ra trước rồi hãy nói tiếp đi.”

Nàng chân thành nói: “Rất dọa người.”

Thạch tiền bối: “...”

Ông yên lặng từ trong đất bò ra, ngồi ở trên mộ bia của mình. Ông vừa cúi đầu, đã thấy giấy nợ bị coi như đồ cúng đặt trên mặt đất.

Ông ấy cực kỳ vui mừng: “Xem ra ta không có chọn sai người, ngươi đã trả tiền.”

Tống Nam Thời gật đầu: “Đúng vậy, ta là đứa coi tiền như rác đủ tư cách.”

Thạch tiền bối: “...”

Đệ tử truyền thừa này, còn là đứa cứng đầu, không dễ chơi!

Nhưng mà hợp khẩu vị của ông ấy!

Mà điều duy nhất không quá vừa lòng chính là...

Ông ấy nhìn Tống Nam Thời, lại nhìn nữa rồi chậc lưỡi: “Sao ngươi lại có mệnh cách quỷ nghèo thế!”

Tống Nam Thời: “...”

Cứng, nắm đấm trong tay cứng.

Nhưng may mắn, ông ấy rất nhanh nói tiếp một câu: “Chậc! Lại là một đứa mệnh cách quỷ nghèo.”

Lại?

Tống Nam Thời lập tức hỏi: “Tiền bối cũng là... mệnh cách quỷ nghèo à?”

Thạch tiền bối: “Sao? Thoạt nhìn không giống à?”

Tống Nam Thời nhìn ông ấy một cái.

Không biết lúc vị Thạch tiền bối này để lại thần thức đã cố ý đắp nặn thần thức của mình trẻ trung hay là vị tiền bối này khi phi thăng vẫn là tướng mạo như này, tóm lại, Tống Nam Thời nhìn thấy là một thanh niên khoảng 28 - 29 tuổi mặt mày góc cạnh nét mặt kiêu ngạo.

Mà tiền bối trong tưởng tượng của Tống Nam Thời, vẫn luôn có khuôn mặt một ông già.

Điều này làm Tống Nam Thời cực kỳ khó xử, đến tiếng “Tiền bối” cũng không gọi nổi nữa.

Nhưng cũng đúng, nếu ông ấy không kiêu ngạo cũng không làm ra được chuyện nhét truyền thừa vào chỗ truyền thừa của người ta, cũng không có khả năng mượn tiền người ta còn có thể để giấy nợ đến một ngàn năm sau. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đông À, Hạ Lạnh
2. Đoạn Ký Ức Bị Đánh Mất
3. Thiếu Niên Tai Mèo Của Nàng
4. Không Hẹn Mà Đến
=====================================

Nàng chân thành nói: “Tiền bối thoạt nhìn... rất giàu sang.”

Tiền bối ‘giàu sang’ cười lạnh nói: “Giàu sang? Đến trước khi ông đây phi thăng, tiền trong túi cũng chưa có hơn được một vạn linh thạch!”

Tống Nam Thời nhìn ông ấy, giờ phút này, đột nhiên cảm giác đồng bệnh tương liên.

Nhưng nghĩ đến cái giá ông ấy không có tiền là cách hơn một ngàn năm sau nàng giúp ông ấy trả tiền, nàng lại không muốn ‘tương liên’ gì cả.

Vì thế trong chốc lát, lòng hai người đều có xúc động.

Vân Chỉ Phong ở bên trơ mắt nhìn đôi nửa thầy trò này vừa thấy mặt không nhắc đến một câu truyền thừa, trò chuyện đều là châm chọc linh thạch và tài vận.

... Hai người này không sinh cùng một thời đại thật sự rất đáng tiếc.

Hắn hít sâu một hơi, cắt ngang bọn họ: “Tiền bối, thời gian của chúng ta có hạn. Ngài vẫn nói chính sự trước mới tốt.”

Thạch tiền bối nhìn hắn một cái.

Sau đó ông ấy hâm mộ nói: “Tài vận vượng như vậy.”

Tống Nam Thời thoáng chốc mở to hai mắt: “Hắn có tài vận vượng? Nhưng mà hắn còn nghèo hơn ta!”

Thạch tiền bối không để bụng: “Ta xem khí vận của hắn bị phá, hẳn là bị vết thương trí mạng nào đó còn chưa lành, tài vận tất nhiên cũng phá. Hơn nữa gặp ngươi, phương diện tài vận khó tránh khỏi khó một chút.”

Tống Nam Thời dừng một chút, tầm mắt nhìn về phía Vân Chỉ Phong lập tức tràn ngập ghen ghét.

Vân Chỉ Phong hít sâu một hơi, lần thứ hai nhắc nhở: “Chính sự! Chính sự!”

Thạch tiền bối lại cười: “Ta đang nói chính sự mà.”

Ông ấy nhìn thẳng về phía Tống Nam Thời, hỏi: “Có phải ngươi cảm thấy, một sợi thần thức của ta, lại chỉ bằng xem đã có thể nhìn ra nhiều như vậy, căn bản không có khả năng không?”

Tống Nam Thời hơi khựng lại, nói: “Theo lý luận thì ngài xem quá nhiều.”

Thạch tiền bối cười: “Đây là nguyên nhân vì sao trước khi ta phi thăng lại để một sợi thần thức ở chỗ này.”

Ông ấy nói: “Tất cả những gì ta biết, ta đều có thể dạy cho ngươi.”

Lòng Tống Nam Thời lập tức giật nảy lên.

Nàng biết mà, đến rồi.

Sau khi nàng lấy được mệnh bàn thì biết tuy rằng uy lực mệnh bàn cực lớn, quan trọng nhất lại không phải uy lực của nó.

Nó ắt có một bộ công pháp tương xứng.

Mà từ sau đó, Tống Nam Thời vẫn luôn đang lần mò công pháp kia.

Nàng vốn tưởng rằng, vào nơi này, mình sẽ đoạt được một bộ công pháp hoàn chỉnh.

Nhưng không ngờ thứ nàng có được là một người dạy nàng công pháp.

Lúc này, Vân Chỉ Phong đã lặng yên không một tiếng động lùi sang một bên, Tống Nam Thời cung kính nói với bóng người trong suốt ngồi ngả ngớn kia: “Tiền bối, xin chỉ giáo.”

Thạch tiền bối cười nói: “Chưa nói tới chỉ giáo, nhưng ngươi nhớ kỹ, ta chỉ dạy ngươi một lần như vậy, sau đó, sợi thần thức này sẽ trở về bản thể.”

Tống Nam Thời nghiêm mặt: “Ta nhớ kỹ.”

Thạch tiền bối chống cằm hỏi nàng: “Quẻ tượng gần gũi với ngươi là gì?”

Tống Nam Thời ngẫm nghĩ rồi dứt khoát lấy mệnh bàn ra.

“Ly Vi Hỏa.”

“Tốn Vi Phong.”

Một ngọn lửa nho nhỏ và một cơn gió nhẹ xoay tròn ở lòng bàn tay nàng.

Mắt Thạch tiền bối sáng ngời: “Ngươi đã nắm giữ hai loại quẻ tượng? Rất khá!”

Tống Nam Thời hổ thẹn: “Đều là sau khi ta lấy được mệnh bàn mới...”

Thạch tiền bối phất tay: “Vậy cũng là bản lĩnh của ngươi!”

Ông ấy lại nói: “Mỗi một quẻ tượng của bát quái, đều đại biểu một nguyên tố bất đồng. Nhưng mỗi nguyên tố đều bài xích nhau, hiện giờ ngươi chỉ nắm giữ hai quẻ tượng, có lẽ không có cảm giác gì. Chờ ngươi nắm giữ quẻ tượng càng ngày càng lâu thì sẽ phát hiện càng ngày càng khó trơn tru. Mà ta muốn dạy ngươi, là làm thế nào để ngươi nắm giữ quẻ tượng bài xích nhau, hơn nữa, làm thế nào muốn sao được vậy.”

Tống Nam Thời lập tức nghiêm túc, chờ ông ấy nói.

Nhưng Thạch tiền bối lại không tiếp tục nói thêm gì nữa, mà đột nhiên vươn tay, chạm vào giữa mày Tống Nam Thời.

Trong nháy mắt này, như có vô số thứ dũng mãnh tràn vào trong đầu nàng.

Huyệt Thái Dương của Tống Nam Thời nhảy thình thịch, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa hơn cả lúc trước cùng lúc nhét trên vạn quyển sách vào đầu ở bí cảnh Bạch Ngô. Nàng khó chịu muốn nôn, trong nháy mắt, bị lượng tin tức lớn ập vào, thậm chí nàng suýt nữa không rõ bản thân mình là ai.

Vân Chỉ Phong lập tức đứng thẳng lên, Thạch tiền bối lại trừng mắt liếc hắn một cái. Ngay sau đó ông nói với Tống Nam Thời: “Tĩnh tâm! Ta nói rồi, ta chỉ dạy ngươi lần này. Mà môn công pháp ta dùng cả đời này sáng lập kia, chính là bề bộn như thế. Ta không có thời gian dạy ngươi từng tí. Chỉ có lần này, ngươi có thể nhớ được bao nhiêu, hiểu được bao nhiêu, cũng chỉ có cơ hội này thôi.”

Tống Nam Thời lập tức đè cơn đau gần như muốn nôn kia, ngồi xếp bằng dưới đất bày ra tư thế đả tọa, thân thể và thức hải đều bị đánh sâu vào, vậy mà nàng nhập định.

Thạch tiền bối ngẩn người, ngay sau đó cười: “Thật là hạt giống tốt.”

Ông ấy lại ngẩng đầu, thấy được Vân Chỉ Phong cầm kiếm đến tay trắng bệch, lại mạnh mẽ kiềm lại.

Ông ấy đi qua hỏi: “Ngươi là người thân mật của con bé này?”

Vân Chỉ Phong hít sâu một hơi: “Tiền bối nói cẩn thận!”

Thạch tiền bối hiểu rõ: “Ta đã hiểu. Ngươi muốn làm, nhưng còn chưa làm được.”

Vân Chỉ Phong mím môi.

Thạch tiền bối cười nói: “Ngươi rất lo lắng cho nàng à, vậy vì sao vừa rồi không đi qua?”

Vân Chỉ Phong: “Bởi vì đây là cơ duyên của nàng ấy, mà ta tin nàng ấy.”

Thạch tiền bối phân biệt rõ câu này, đột nhiên bật cười.

Bấy giờ Vân Chỉ Phong mới chú ý, sau chuyện vừa rồi, thân thể Thạch tiền bối đã phai nhạt đi nhiều.

Vân Chỉ Phong nhíu nhíu mày, hơi khó hiểu: “Thạch tiền bối, vì sao ngài... vội đến thế?”

Đúng vậy! Vân Chỉ Phong cảm nhận được sự vội vã trên người ông ấy.

Truyền thừa bình thường, ông ấy vốn có thể để lại công pháp, khiến Tống Nam Thời mang về chậm rãi nghiên cứu tu tập.

Nhưng ông ấy lại cố tình lựa chọn phương pháp này.

Không nói Tống Nam Thời có thể tiếp thu bao nhiêu, chỉ nói chuyện để lại thần thức này, một người phi thăng để lại thần thức của mình ở nhân gian, thật sự không trả giá gì ư?

Thạch tiền bối lại nói: “Cái này không phải vội.”

Ông ấy ám chỉ: “Mà ta cần phải làm như vậy. Ta phải làm công pháp của ta có truyền nhân, nhưng ta không thể để lại giấy trắng mực đen ở nhân gian.”

Không thể để lại giấy trắng mực đen ở nhân gian? Sợ người mà ông ấy không muốn học à?

Vân Chỉ Phong lại đột nhiên nhớ tới Quỷ Khanh.

Thạch tiền bối cười ngắt mạch suy nghĩ của hắn: “Được rồi, đây không phải thứ mà ngươi nên biết.”

Vân Chỉ Phong dừng một chút, không hỏi tiếp nữa.

Thạch tiền bối lại hỏi: “Ngươi là Kỳ Lân Tử của Vân gia?”

Vân Chỉ Phong hơi khựng lại rồi gật đầu.

Từ ngàn năm trước Vân gia đã được coi là thế gia, Thạch tiền bối biết cũng không lạ.

Thạch tiền bối cảm thán: “Vân gia vậy mà lại có Kỳ Lân Tử. Nhưng Kỳ Lân Tử này của ngươi...”

Vân Chỉ Phong thản nhiên: “Ta bị Vân gia đuổi giết.”

Thạch tiền bối không hỏi vì sao hắn bị đuổi giết, chỉ cười nhạo: “Vân gia, cũng nên đến cuối rồi.”

Vân Chỉ Phong không nói gì.

Giữa hai người lại yên lặng.

Vân Chỉ Phong cứ vậy nhìn Tống Nam Thời.

Cũng không biết qua bao lâu, Tống Nam Thời khẽ động đậy.

Vân Chỉ Phong lập tức tiến lên, đi theo chính là Thạch tiền bối.

Tống Nam Thời hoảng hốt mở mắt ra.

Hai người đồng thời mở miệng.

Vân Chỉ Phong: “Ngươi thế nào?”

Thạch tiền bối: “Ngươi nhớ được bao nhiêu?”

Tống Nam Thời trả lời trước: “Ta không có việc gì.”

Ngay sau đó nhìn về phía Thạch tiền bối, nhướn mày nói: “Ta tạm thời không hiểu được bao nhiêu, nhưng ta đã khắc vào thức hải rồi.”

Thạch tiền bối: “Không sót chữ nào?”

Tống Nam Thời: “Không sót chữ nào.”

Thạch tiền bối cười: “Không nghĩ tới ngươi còn có hai phần bản lĩnh.”

Ông ấy sung sướng nhảy lên mộ bia, nói: “Ngươi nhớ rất nhanh. Ta đây cũng còn chút thời gian giảng giải một ít cho ngươi. Hiện tại ngươi có thể tìm một ít chỗ không hiểu hỏi ta.”

Tống Nam Thời lập tức hỏi: “Cái gì cũng được à?”

Thạch tiền bối: “Cái gì cũng được!”

Vân Chỉ Phong đột nhiên cảm thấy không ổn, lập tức nhìn về phía Tống Nam Thời.

Lập tức nghe Tống Nam Thời hỏi: “Vậy tiền bối, lần này ngài không còn giấy nợ muốn ta kế thừa chứ!”

Thạch tiền bối lảo đảo một cái, ngã xuống tấm bia đá.

Ông ấy tức muốn hộc máu: “Không có! Ta không phải dân cờ bạc gì! Sao có thể chỗ nào cũng để giấy nợ! Ta là người lừa đệ tử truyền thừa thế à?”

“Ặc...” Tống Nam Thời lễ phép chần chờ hai giây rồi chắc chắn: “Ngài đúng là thế!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play