Tống Nam Thời vừa nói xong, cả nửa đời trước Kỳ Lân Tử chưa từng thiếu tiền, không biết mặc cả là cái gì rơi vào sự im lặng vô biên.

Thảm, quá thảm rồi.

Thảm đến nỗi trái tim vốn lạnh như sắt của Tống Nam Thời giờ phút này cũng không kiềm được khẽ rung động.

Nàng thở dài một hơi, thấm thía nói: “Không sao cả, coi như mất tiền học một bài học đi.”

Vừa nói xong, Vân Chỉ Phong bỗng quay đầu nhìn nàng, trầm ngâm: “Phần lớn đồ đạc trên chợ ở trấn Tiên Duyên đều là giá ảo, mua đồ cần phải mặc cả?”

Tống Nam Thời vừa nghĩ thầm đây rốt cuộc là đại thiếu gia không hiểu khói lửa nhân gian ở đâu tới, vừa gật đầu nói: “Đúng vậy, không chỉ có trấn Tiên Duyên, hầu hết chợ ở các nơi đều là như vậy.”

Vân Chỉ Phong lạnh lùng gật đầu: “Vậy mặc cả nên mặc cả bao nhiêu?”

Tống Nam Thời nghĩ một lát, rồi lấy một ví dụ.

“Ví dụ, người bán lừa cho ngươi nói một con lừa 50 linh thạch.”

Vân Chỉ Phong gật đầu.

Tống Nam Thời: “Vậy ngươi hỏi người nọ 5 linh thạch có bán không.”

Vân Chỉ Phong: “...”

Hắn chầm chận trợn tròn mắt.

Tống Nam Thời thấy mặt hắn tỏ vẻ ngươi nghĩ ta tin, phất phất tay nói: “Mặc cả ấy mà, đương nhiên là phải có qua có lại dần dần tăng lên chứ. Nếu ngươi không mặc cả một lần đến giá thấp nhất, làm sao cho người khác không gian để tăng giá được.”

Vân Chỉ Phong như có điều suy nghĩ.

Lát sau, ánh mắt hắn rơi xuống người Tống Nam Thời, đột nhiên nói: “Lần đầu tiên hai ta gặp mặt, ngươi nói xem quẻ một lần mười linh thạch.”

Tống Nam Thời: “...” Trong lòng nàng bỗng có dự cảm không tốt.

Sắc mặt Vân Chỉ Phong vẫn bình tĩnh như thường: “Cũng có nghĩa là, lúc đó ta nên hỏi ngươi, một linh thạch có xem không.”

Tống Nam Thời: “...” Đệch!

Nàng nhắc nhở: “Ta chiết khấu cho ngươi 15% rồi!”

Mặt Vân Chỉ Phong không chút thay đổi gật đầu: “Ừm, ngươi kiếm lời của ta bảy viên rưỡi linh thạch.”

Tống Nam Thời: “... Ngươi tính toán khá giỏi nhỉ.”

Vân Chỉ Phong: “Cảm ơn.”

Tống Nam Thời bắt đầu suy nghĩ xem có nên thêm dòng chữ không mặc cả lên lá cờ vải của nàng hay không.

Nàng xem quẻ nhiều năm như vậy, gặp người đi xem còn mặc cả thật đúng là không nhiều. Dù sao ai chẳng lo lỡ sau khi mặc cả xong kết quả cũng sẽ theo đó giảm đi.

Tống Nam Thời chưa bao giờ lo mình sẽ bị mặc cả.

Nhưng sau khi dạy Vân Chỉ Phong, nàng lại cảm thấy chuyện này cần phải lo lắng rồi.

Mặt nàng đầy khó chịu, còn trên mặt Vân Chỉ Phong lại lướt qua ý cười khó phát hiện.

Sợ đêm dài lắm mộng, hai người không ở nơi này quá lâu, ba người cưỡi hai con lừa tới nhà hỏa táng của nhị sư tỷ.

Vị huynh đệ hạng 42 kia bị trói trên lưng lừa, cứ thế bị mang đi rêu rao khắp nơi.

Tống Nam Thời là Tống bán tiên của trấn Tiên Duyên, là gương mặt quen thuộc, thấy nàng trực tiếp trói một người lại như vậy, có ngươi không tránh khỏi tò mò hỏi: “Tống bán tiên đang làm gì vậy?”

Tống Nam Thời ăn ngay nói thật: “Đưa vị huynh đệ này tới nhà hỏa táng.”

Người kia nghe thế, ánh mắt nhìn vị huynh đệ hạng 42 kia lập tức tràn đầy thương hại.

Dù trên mặt có một tấm vải đen che đi không nhìn rõ tướng mạo, nhưng nhìn thân thể đoán chừng còn khá trẻ.

Còn trẻ vậy mà đã chết rồi, thật đáng tiếc.

Bởi vì đích đến là nhà hỏa táng, người kia là người tin đạo Phật, hắn vô cùng lễ phép chắp hai tay lại, nhìn vị huynh đệ hạng 42 kia nói một câu “A di đà phật.”

Một truyền hai, hai truyền ba, hai người cứ như vậy đưa gã sát thủ băng qua khu chợ sầm uất tới nhà hỏa táng không hề gặp trở ngại gì trong tiếng “A di đà phật” của người qua đường.

Lần đầu tiên Vân Chỉ Phong được trải nghiệm “giết người cướp của” còn kiêu ngạo như vậy: “...”

Quả nhiên vẫn là hắn hiểu biết hạn hẹp rồi.

Hắn nói thật lòng: “Ngươi cũng can đảm thật.”

Tống Nam Thời nhướn mày: “Những lời ta nói đều là thật.”

Nàng nói rồi dẫn người tới nhà hỏa táng.

Và cứ thế, người của cả trấn thấy nàng đưa người tới nhà hỏa táng thật.

Còn chuyện người được đưa tới đó là người chết hay còn sống, mang đi thiêu hay đưa tới đó làm công thì phải xem bọn họ nghĩ như thế nào rồi.

Băng qua khu chợ sầm uất, Vân Chỉ Phong mới hơi thả lỏng cảnh giác hơn chút, bất giác vận chuyển linh lực chữa trị thương thế.

Bắt đầu từ ba tháng trước, lúc không có chuyện gì vận chuyển linh lực chữa thương gần như trở thành động tác quen thuộc của hắn.

Nhưng mà lần này, mới qua chưa lâu Vân Chỉ Phong đã dừng linh lực lại, ánh mắt nhìn bóng lưng của Tống Nam Thời như có điều suy nghĩ.

Tốc độ vận chuyển linh lực của hắn tăng tốc rồi.

Tuy tốc độ của nó chỉ thay đổi rất nhỏ, nhưng với khả năng khống chế thân thể mạnh mẽ của hắn, Vân Chỉ Phong vẫn mẫn cảm phát hiện ra.

Là do vết thương của hắn chuyển biến tốt, hay là do…

Không, bất kể là vết thương hay cách vận chuyển công pháp của hắn đều không có gì khác so với quá khứ.

Chỉ có một thay đổi duy nhất đó là bên cạnh hắn có thêm một Tống Nam Thời.

… và thêm một con lừa.

Hắn nhớ lại suy đoán của mình.

Kỳ Lân Huyết Ngọc của hắn đang ở trên người con lừa kia.

Khi có Kỳ Lân Huyết Ngọc bên cạnh, quá trình tu luyện và hồi phục vết thương của hắn sẽ nhanh hơn.

Hiện tại những biến hoá trong quá trình tu luyện gần như đã xác nhận phỏng đoán đó.

Nhưng…

Sắc mặt Vân Chỉ Phong trở nên một lời khó nói hết.

Kỳ Lân Huyết Ngọc thật sự đang ở trên người một con lừa?

Có lẽ hắn phải ở cạnh chủ tớ Tống Nam Thời để thăm dò nhiều hơn.

Vân Chỉ Phong trầm ngâm.

Nửa canh giờ sau, bọn họ tới trước cửa nhà hỏa táng.

Sư tỷ nhận được tin tức đã chờ ở đây từ lâu.

Nhưng nhị sư tỷ còn chưa kịp bày tỏ lòng cảm ơn với sư muội vì ủng hộ sự nghiệp của mình thì vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Vân Chỉ Phong đang đi theo phía sau.

Nàng ấy đơ ra.

Vân Chỉ Phong?

Nhị sư tỷ bỗng đề cao cảnh giác kéo sư muội mình ra đằng sau.

Tống Nam Thời ngơ ngác: “Sư tỷ?”

Vân Chỉ Phong cũng ngẩng đầu lên, sắc mặt mờ mịt không hiểu ra sao.

Mặt nhị sư tỷ căng thẳng.

Kiếp trước, sau khi người thương trong lòng sư tôn trở về, nàng ấy đã rời khỏi Vô Lượng Tông, tiếp xúc với đồng môn, thậm chí là cả Tu Tiên Giới đã giảm đi rất nhiều, nhưng nàng ấy vẫn nhận ra Vân Chỉ Phong.

Kỳ Lân Tử tương lai đầy triển vọng của Vân gia, bỗng nhiên bị Vân gia bỏ rơi không hề báo trước, sau đó im hơi lặng tiếng nhiều năm.

Lúc cả Tu Tiên Giới sắp quên đi người này, hắn đã quay lại Tu Chân Giới bằng cách giết sạch Vân gia.

Tà tu, ma đầu.

Kiếp trước, lần đầu tiên Chư Tụ gặp Vân Chỉ Phong, cả người hắn toàn là máu, đang đánh nhau dữ dội với sư huynh Giang Tịch của nàng ấy.

Cả Tu Tiên Giới đều không biết tại sao hai người này lại đối đầu nhau, nhưng từ sau lần đó hai người bọn họ gần như trở thành kẻ thù không đội trời chung.

Đến tận khi nàng ấy chết, hai người này vẫn chưa phân thắng bại.

Bây giờ bỗng nhìn thấy ma đầu kiếp trước xuất hiện trước mặt, bảo làm sao nàng ấy không giật mình cho được.

Nhưng sư muội ngốc kia của Chư Tụ không biết sự cảnh giác của nàng ấy, thấy nàng ấy không nói gì thì bước ra từ sau lưng Chư Tụ, dùng giọng điệu quen thuộc nói với ma đầu kia: “Ngươi còn ngơ ngác làm gì, còn không mau chóng đưa người xuống đây.”

Đại ma đầu trong mắt Chư Tụ lạnh lùng trả lời, bắt đầu thành thật đưa người xuống.

Chư Tụ: “...”

Là ta hoa mắt hay là ta vẫn hoa mắt rồi?

Trong lúc Chư Tụ đang nghi ngờ cuộc đời, sư muội của nàng ấy còn đang tỏ ra không hài lòng: “Nhẹ nhàng một chút đi đại thiếu gia, bây giờ gã không phải kẻ địch mà là sức lao động có thể kiếm tiền mười hai canh giờ đó!”

Vân Chỉ Phong: “Ta biết rồi.”

Tay chân hắn nhẹ nhàng hơn.

Chư Tụ: “...”

Nàng ấy cảm thấy thế giới này có vấn đề.

Chư Tụ bắt đầu mơ hồ nhớ về kiếp trước của mình xem tam sư muội có qua lại gì với ma đầu này hay không.

Nhưng sau khi sống lại, nàng ấy đã thử rất nhiều lần, nàng ấy biết đoạn ký ức về tam sư muội đã xảy ra vấn đề.

Tất cả những ký ức về kiếp trước, nàng ấy đều nhớ rất rõ, nhưng chỉ cần nhớ tới tam sư muội thì dường như bị một bóng đen bao phủ.

Nàng ấy chỉ có trực giác mơ hồ rằng tam sư muội của mình có quan hệ không cạn với tên ma đầu này.

Quan hệ mật thiết?

Hai người không cùng huyết thống có thể được coi là có quan hệ không cạn trong những trường hợp nào?

Vào lúc này, bản năng hóng hớt của Chư Tụ trỗi dậy, tất cả những cốt truyện của thoại bản mà nàng ấy đã đọc cả kiếp trước lẫn kiếp này bỗng ùa về trong tâm trí.

Cái gì mà sinh tử thù hận, tình cảm chân thành rồi vì yêu sinh hận…

Chư Tụ trầm tư.

Lúc này ma đầu đã đưa người xuống, tam sư muội chờ mong hỏi nàng ấy: “Sư tỷ, tỷ thấy người này thế nào?”

Ma đầu đứng bên cạnh nhìn nàng ấy.

Chư Tụ giật mình, nhìn còn chưa nhìn đã nói thẳng: “Tỷ nhận.”

Ngừng một chút lại nói thêm: “Về phần phí giới thiệu, tỷ cho sư muội 100 linh thạch.”

Mắt Tống Nam Thời sáng lên!

Tay đang cầm kiếm của Vân Chỉ Phong khẽ nhúc nhích.

Hắn theo bản năng nhìn Tống Nam Thời.

Đúng lúc Tống Nam Thời cũng nhìn sang.

Dừng lại một chút, Tống Nam Thời cẩn thận hỏi: “Chia đôi?”

Vân Chỉ Phong mất tự nhiên gật đầu: “Được.”

Chư Tụ: “?”

Chia đôi cái gì? Không thể nào là chia đôi phí giới thiệu đâu nhỉ?

Ha ha ha, làm sao có thể, ma đầu mà còn thiếu chút tiền này hay sao?

… Sau đó nàng ấy nhìn thấy khi đưa linh thạch cho tam sư muội, Tống Nam Thời tiện tay chia một nửa cho ma đầu kia.

Ma đầu nhận lấy như lẽ đương nhiên.

Chư Tụ: “...”

Thôi được rồi, hắn thiếu.

Chư Tụ ngơ ngác hoàn thành một loạt công việc nhận người và sắp xếp công tác cho người mới.

Thấy sư muội đang sướng rơn định đưa người rời đi, nàng ấy vội kéo Tống Nam Thời lại, nhỏ giọng hỏi: “Sư muội, muội có biết hắn là ai không?”

Tống Nam Thời: “Muội biết chứ.”

Chư Tụ cũng không biết sự “biết” này của sư muội nhà mình rốt cuộc là biết được bao nhiêu.

Nhưng nàng ấy không dám đánh rắn động cỏ, nàng ấy im lặng một lúc rồi mơ hồ hỏi: “Vậy quan hệ của hai người là gì?”

Tống Nam Thời ngẫm nghĩ một lúc, sau đó nàng thận trọng nói: “Đối tác chính nghĩa?” Dù sao thì lúc nãy cũng cùng nhau đối phó sát thủ.

Chư Tụ: “...” Không hiểu.

Nhưng không phải “quan hệ mật thiết” yêu hận tình thù gì đó rồi.

Nàng ấy hơi yên tâm, quyết định sau này phải chú ý tới sư muội nhiều hơn, đỡ cho muội ấy bị ma đầu này mê hoặc.

Nàng đưa mắt nhìn hai người sánh vai đi ra ngoài cửa, động tác gần như nhất trí leo lên hai con lừa gần giống hệt nhau.

Dưới bóng chiều tà, bóng dáng con lừa kéo dài.

Lúc này, trong đầu Chư Tụ bỗng nhảy ra một từ.

Lừa tình nhân.

Chư Tụ: “...” Nàng ấy điên rồi.



Một bên khác, Tống Nam Thời tự nhiên hời được linh thạch nên tâm trạng rất tốt, nhìn Vân Chỉ Phong cũng thuận mắt hơn nhiều.

Trong lòng nàng còn tính toán nếu đã có người đuổi giết thứ nhất, chắc chắn sẽ có người thứ hai, vậy sau đó ném người tới nhà hỏa táng làm việc mười hai tiếng một ngày…

Tống Nam Thời cảm thấy nàng đã tìm ra con đường làm giàu có thể tuần hoàn rồi.

Nhưng tiền đề của chuyện này là Vân Chỉ Phong.

Tống Nam Thời cảm thấy phải xây dựng quan hệ tốt với Vân Chỉ Phong.

Nàng sờ nhẫn trữ vật của mình, vô cùng khách khí nói: “Vân huynh, khoảng thời gian trước xảy ra chuyện hung thú, sư thúc của Ngự Thú Phong có cho ta một ít linh thạch coi như bồi thường. Ta nghĩ dù gì Vân huynh cũng có góp sức, số linh thạch này cũng có phần của Vân huynh, ý của Vân huynh thế nào.”

Ngoài miệng nàng nói vậy, nhưng tay lại không có động tác gì.

Lấy cái tính sĩ diện của Vân Chỉ Phong, chắc chắn sẽ từ chối, nàng sẽ vừa giữ được linh thạch, vừa tạo dựng được mối quan hệ tốt đẹp.

Ai ngờ Vân Chỉ Phong nhìn nàng một cái rồi nói: “Chia đôi.”

Tống Nam Thời: “...”

Hắn trưởng thành rồi.

Tống Nam Thời đơ mặt: “Sư thúc cho ta năm mươi linh thạch, ta chia cho ngươi hai lăm viên.”

Mặt Vân Chỉ Phong cũng đơ mặt: “Ồ, không ngờ Vô Lượng Tông lại keo kiệt như vậy.”

Tống Nam Thời: “...”

Hắn thực sự trưởng thành rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play