Nửa canh giờ sau.

Vân Chỉ Phong không cảm xúc ngồi trên lưng lừa.

Lưng hắn thẳng tắp, khí chất lẫm liệt, từng cử động đều đẹp mắt khiến người ta dễ quên đi sự thô tục.

Công tử như kiếm, khí thế mạnh mẽ.

… Sau đó hắn bị con lừa bất mãn mà lắc mấy cái.

“Be be be… be!” Con lừa kêu lên kháng nghị.

Vân Chỉ Phong vô thức siết chặt dây cương.

“Tiểu huynh đệ, tiểu huynh đệ.” Thương gia đứng bên cạnh thấy thế vội vàng nói: “Ngươi đừng căng cứng người như vậy, tay cũng thả lỏng một chút. Nếu không ngươi khó chịu mà lừa cũng khó chịu, dù không thương bản thân mình, nhưng một con lừa đắt như vậy, ngươi cũng phải thương nó một chút chứ.”

Thương gia vô cùng bất mãn với thái độ không chuyên nghiệp của hắn.

Vân Chỉ Phong: “...”

Hắn lặng lẽ thả lỏng người.

“Ừ, như thế mới đúng!” Thương gia giơ ngón tay cái lên với hắn, vô cùng tán thưởng.

Vân Chỉ Phong yên lặng nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

Lần nữa mở mắt ra, hắn bình tĩnh nói: “Tiền hàng đã thanh toán xong, lừa ta cưỡi đi đây.”

Thương gia cười tủm tỉm: “Được, được.”

Vân Chỉ Phong túm dây cương muốn rời đi.

Nhưng còn chưa cất bước, hắn đột nhiên quay đầu lại, một đôi mắt đen nhánh nhìn thương gia.

Nụ cười trên mặt thương gia cứng đờ, suýt tưởng rằng hắn muốn đổi ý, lắp bắp nói: “Sao, sao vậy?”

Vân Chỉ Phong mở miệng: “Con lừa này của ngươi…”

Thương gia chuẩn bị tinh thần.

Vân Chỉ Phong: “Nó có cưỡi người không?”

Thương gia: “...”

Giờ này phút này, ông ta gặp vấn đề kỳ lạ nhất trong thời gian hành nghề của mình.

Hỏi ông ta rằng con lừa này cưỡi được không? Rất bình thường.

Hỏi ông ta là con lừa này có cưỡi người không…

Thương gia câm lặng một lúc lâu mới cẩn thận nói: “Trong tình huống bình thường, lừa sẽ cho người cưỡi, nó sẽ không cưỡi người.”

Vừa nói xong, ông ta thấy vị huynh đệ có đầu óc hình như hơi không bình thường trước mặt này khẽ thở phào một hơi.

Giọng Vân Chỉ Phong cũng nhẹ nhõm hơn vài phần: “Đi!”

Con lừa chờ đợi đã lâu lập tức nhấc chân lên, vui sướng chạy ra ngoài cửa thành.

Thương gia trở lại quầy hàng của mình với vẻ mặt phức tạp.

Người bên cạnh hỏi ông ta: “Bán thành công rồi sao còn không vui?”

Thương gia im lặng một lúc lâu, đột nhiên thổn thức: “Hiện giờ áp lực ở Tu Chân Giới cũng không nhỏ, một anh chàng tuấn tú ngời ngời như thế, vậy mà lại tu luyện đến điên luôn!”

Vân Chỉ Phong - tu luyện tới nỗi nổi điên - thuận lợi rời khỏi Tiên Duyên.

Nhưng hắn không định đi xa mà quay đầu lại, mang theo lừa vào núi sâu.

Sau khi linh lực của hắn bại lộ, chuyện những người đó đuổi theo đã là sự thật, trốn chạy một cách mù quáng sẽ lại bị rơi vào vòng tuần hoàn của ba tháng trước. Lần này, bị đuổi giết thì vẫn phải trốn, nhưng hắn muốn nắm bọn họ trong tầm kiểm soát của mình.

Đúng lúc này, Vân Chỉ Phong chân trước vừa rời khỏi trấn Tiên Duyên không lâu, chân sau một đám người ăn mặc gọn nhẹ lần theo dao động của linh lực đuổi tới trấn Tiên Duyên.



Vô Lượng Tông.

Tống Nam Thời cảm thấy cuộc sống này của mình càng ngày càng thú vị.

Trước đây quanh năm suốt tháng chẳng thấy mặt vị sư tôn kia của nàng được mấy lần, thế mà lần này trong mấy ngày ngắn ngủi sư tôn trở về, nàng đã thấy y hai lần.

Hơn nữa…

Tống Nam Thời lặng lẽ quan sát xung quanh.

Lần này vậy mà lại không nhìn thấy Nhị sư tỷ, người gần như thời thời khắc khắc phụng dưỡng bên cạnh sư tôn.

Nàng cảm thấy, có vẻ nhà hỏa táng của Nhị sư tỷ làm ăn không tồi.

Lúc nàng đang suy nghĩ lung tung thì nghe thấy Bất Quy Kiếm Tôn ngồi bên trên chợt hỏi: “Ngươi đang nghĩ gì vậy?”

Tống Nam Thời buột miệng thốt ra: “Nghĩ tới Nhị sư tỷ.”

Bất Quy Kiếm Tôn: “...”

Vị tiên tôn vừa rồi còn cao ngạo, trong mắt không chứa nổi nửa hạt cát lúc này lại khẽ động ngón tay.

Chư Tụ.

Trước đây, dù y ở đâu, Chư Tụ gần như đều phụng dưỡng bên cạnh y.

Nhưng đã nhiều ngày nay, y gần như không nhìn thấy bóng dáng của nàng ấy.

Lúc Chư Tụ ở cạnh, y không cảm thấy có gì đặc biệt.

Nhưng khi Chư Tụ rời đi nhiều ngày, y lại bỗng cảm thấy trà tiểu đồng bưng tới không hề ngon miệng, người khác mài mực dường như cũng không đúng ý.

Những điều này cũng chưa là gì cả, so sánh với nó, điều khiến y càng khó chịu hơn đó là thói quen.

Y đã quen có Chư Tụ ở cạnh, ở nơi mà y liếc mắt một cái là có thể thấy, quen chỉ cần y mở miệng, sẽ có một người gọi sư tôn.

Bất Quy Kiếm Tôn bỗng bừng tỉnh.

Y đột nhiên hỏi: “Ngươi biết mấy ngày nay nhị sư tỷ ngươi đang bận gì không?”

Tống Nam Thời nghĩ một lát.

Sau đó nàng nghiêm túc nói: “Đang gây dựng sự nghiệp.”

Bất Quy Kiếm Tôn: “???”

Tống Nam Thời thấy thế bèn nói cụ thể hơn: “Đầu tư nhà hoả táng.”

Bất Quy Kiếm Tôn: “...”

Y im lặng rất lâu, lúc sau mới bình tĩnh hỏi: “Hoả táng là Phật tu hoặc là người hết lòng tin vào Phật giáo mới dùng, dưới chân núi Vô Lượng Tông đã có nhiều tín đồ Phật giáo vậy rồi à?”

Tống Nam Thời thẹn thùng cười nói: “Có lẽ sư tỷ muốn mở một chuỗi nhà hoả táng khắp Tu Chân Giới thì sao.”

Bất Quy Kiếm Tôn: “...”

Y cảm thấy đồ đệ này của y càng nói càng thái quá, dứt khoát không hỏi tới chuyện của Chư Tụ nữa mà nói thẳng nguyên nhân gọi nàng tới.

Y hỏi: “Ngươi gặp phải chuyện ngoài ý muốn khi chọn linh thú ở Linh Thú Các?”

Tống Nam Thời nghe vậy lập tức tích cực nói: “Vâng, hung thú mà sư thúc ở Ngự Thú Phong nuôi bị mất khống chế. Mặc dù ta không sao, nhưng sư thúc băn khoăn, còn bồi thường cho ta 5000 linh thạch nữa.”

Nói xong, nàng nhìn sư tôn nhà mình với ánh mắt đầy ẩn ý.

Bất Quy Kiếm Tôn: “... Đi tìm sư tỷ ngươi lấy tiền.”

Tống Nam Thời cười tủm tỉm vâng một tiếng.

Khuôn mặt Bất Quy Kiếm Tôn lạnh lùng, lại hỏi: “Ngươi dùng Ly Hỏa bao vây con hung thú kia?”

Tống Nam Thời nghĩ một lát, nói: “Cũng không phải bao vây, chỉ là thiêu cháy lông nó mà thôi.”

Nàng thẹn thùng nói: “Ngài cũng biết, thủ đoạn của Quẻ sư cũng chỉ có như vậy thôi.”

Bất Quy Kiếm Tôn nhìn nàng không nói lời nào, không biết suy nghĩ gì.

Ngay sau đó y lại hỏi: “Thiếu niên cùng ngăn hung thú với ngươi là ai? Là người của Vô Lượng Tông à?”

Tống Nam Thời khựng lại.

Ngay sau đó nàng tỉnh rụi nói: “Ta cũng đang tìm người này đây, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, đúng là người tốt!”

Bất Quy Kiếm Tôn: “Nói cách khác, ngươi cũng không quen hắn?”

Tống Nam Thời chém đinh chặt sắt: “Không quen.”

Sắc mặt Bất Quy Kiếm Tôn nhàn nhạt, cũng không biết y có tin hay không.

Y chỉ hỏi: “Vậy ngươi cảm thấy, Kiếm tu kia là người như thế nào?”

Người như thế nào?

Tống Nam Thời nhớ lại một chút.

Sau đó chém đinh chặt sắt nói: “Gà!”

Bất Quy Kiếm Tôn đơ ra: “Gà?”

Sắc mặt Tống Nam Thời rất nghiêm túc: “Còn nghèo.”

Vừa gà vừa ham chơi, lại còn nghèo.

Bất Quy Kiếm Tôn: “...”

Nhất thời, y không biết đồ đệ này của y đang giả ngây giả ngốc hay là khờ thật.

Y nhìn Tống Nam Thời một lát, bình tĩnh nói: “Từ nhỏ ngươi đã có chủ kiến, có một số việc, ta tin rằng ngươi sẽ biết chừng mực.”

Tống Nam Thời cười thưa vâng.

Sau khi ra khỏi động phủ của Bất Quy Kiếm Tôn, Tống Nam Thời khoanh tay suy nghĩ.

Bất Quy Kiếm Tôn rõ ràng nghi ngờ về thân phận của Vân Chỉ Phong.

Không chỉ một mình y mà Tống Nam Thời cũng có nghi vấn.

Nếu là bình thường, người khác thích làm gì thì làm, chẳng liên quan gì đến nàng.

Nhưng mà bây giờ…

Tống Nam Thời thở dài một hơi.

Nợ tình người khó trả mà.

Vẫn nên đi xem Vân Chỉ Phong chết chưa trước đã.

Tống Nam Thời quay đầu dắt con lừa của mình, nói: “Lừa huynh, chúng ta xuống núi.”

Nói xong nàng thuần thục ngồi lên lưng lừa.

Lừa huynh lại vẫn không nhúc nhích.

Tống Nam Thời khó hiểu: “Lừa huynh?”

Lừa huynh quay đầu lại nhìn nàng một cái, rụt rè kêu một tiếng.

Nếu hiện tại vị trí của nó là người làm công, vậy đương nhiên không thể làm không công rồi.

Tống Nam Thời hiểu ý của nó, dừng một chút, nói: “Ý của mày là…”

Lừa huynh gật đầu.

Tống Nam Thời im lặng một hồi lâu.

Nàng bình tĩnh nói: “Ta hiểu rồi.”

Vì thế, cùng ngày, rất nhiều người trong Vô Lượng Tông nhìn thấy vị Quẻ sư của Lan Trạch Phong kia cưỡi lừa chạy như bay.

Thực ra chuyện này cũng chẳng có gì, thú cưỡi kỳ lạ một chút mà thôi.

Nhưng chuyện tiếp theo mới đáng nhắc tới.

Cưỡi lừa đến một nửa, có người tận mắt nhìn thấy một lừa một người kia ăn ý dừng lại, nói chuyện với nhau cái gì.

Ngay sau đó…

Bọn họ trơ mắt nhìn tiểu Quẻ sư kia xuống lừa, sau đó một tay nhấc nó lên rồi phóng đi như bay.

Mọi người: “???”

Mọi người: “!!!”

Bên ngoài đám người.

Giang Tịch và Liễu lão nhân lặng im nhìn cảnh này.

Thật lâu sau cũng không ai nói gì.

Sau một lúc lâu, Liễu lão nhân đột nhiên quay đầu, muốn nói lại thôi: “Giang Tịch.”

Giang Tịch: “Ừm, ta thấy rồi.”

Liễu lão nhân nhìn bóng dáng của Tống Nam Thời, một lời hai nghĩa: “Sư muội này của ngươi, có chút đồ vật ở trên người.”

Giang Tịch liếc qua con lừa trên người Tống Nam Thời.

Đúng là có chút đồ vật ở trên người.



Tới trấn Tiên Duyên, lừa huynh không thèm để ý đến Tống Nam Thời một lúc lâu.

Ý của nó là nếu nó đã là người đi làm thuê thì cưỡi nó cũng không sao, nhưng phải trả tiền.

Nhưng cái đồ keo kiệt Tống Nam Thời, nàng sẵn sàng thay phiên cõng nó cũng không nhả ra một cắc!

Lừa huynh đột nhiên cảm thấy tiền đồ của mình thật xa vời.

Tống Nam Thời không để ý lừa huynh làm mình làm mẩy.

Vừa tới trấn Tiên Duyên nàng đi thẳng tới nơi bày sạp của mình, giương mắt lên nhìn, Vân Chỉ Phong ngồi bên góc đối diện nàng quả nhiên không bày hàng.

Nhưng ngoài nơi hắn bày hàng ra, nàng không biết vị huynh đệ kia ở đâu.

Tống Nam Thời đang định hỏi người bên cạnh xem có ai quen biết vị huynh đệ này không thì nghe thấy cách đó không xa có một người bán thú cưỡi đang nói chuyện với người khác.

Tống Nam Thời tai thính, nháy mắt đã nghe được từ mấu chốt.

Ông ta nói: “... Vị huynh đệ kia vậy mà lại hỏi ta, con lừa này có cưỡi người không?”

Tống Nam Thời: “...” Lời thoại thật quen thuộc.

Được, nàng biết đây là ai rồi.

Còn có thể mua lừa, xem ra chưa chết.

Biết hắn không có việc gì, Tống Nam Thời định đi về trước, mấy hôm nữa lại tới tìm người.

Ai ngờ vừa quay đầu lại đã thấy một nhóm người ăn mặc giản dị, nhưng mỗi người đều cầm pháp khí thượng phẩm lẻn vào chợ.

Tống Nam Thời nghĩ một lát, lại xoay người ngồi xuống, yên lặng nhìn đám người nguỵ trang cũng không để tâm kia.

Bọn họ tản ra khắp chợ, lén lút muốn hỏi thông tin gì đó.

Lúc sau đã nghe ngóng được đến chỗ người bán thú cưỡi kia.

Người kia hỏi ông chủ hai ngày nay đã bán thú cưỡi cho những ai.

Ông chủ không muốn gây chuyện, nói những thú cưỡi bán được trong hai ngày nay, nói xong lời cuối cùng, còn nói thêm: “Đúng rồi, hôm nay cũng bán được một con.”

Người kia rất nghiêm túc: “Vậy sao? Hôm nay bán được con gì?”

Thương gia: “Một con lừa.”

Người kia: “...”

Xác suất Kỳ Lân Tử mua một con lừa để chạy trốn là bao nhiêu?

Hắn ta cảm thấy hắn ta có thể loại trừ người mua lừa này ra trước tiên.

Tống Nam Thời ở bên cạnh thích chí nhìn bọn họ, nhìn bọn họ tới, lại nhìn bọn họ đi.

Nàng cảm thấy Vân huynh đệ có lẽ gặp phải phiền phức lớn rồi.

Thời gian tới trùng hợp như vậy, vấn đề hỏi thăm cũng như đang nhằm vào ai đó, Tống Nam Thời không nghi ngờ Vân Chỉ Phong mới khó.

Vị huynh đệ này rốt cuộc đã đắc tội người nào ở bên ngoài vậy chứ?

Vậy nên Vân huynh đệ mua lừa để chạy trốn sao?

Nhưng tại sao chạy trốn lại không chọn con thú cưỡi nào chạy nhanh mà mua?

Là có suy tính khác, hay… đơn giản là không có tiền?

Tống Nam Thời: “...”

Nàng cảm thấy mình phát hiện chân tướng rồi.

Mấy ngày kế tiếp, xuất phát từ sự quan tâm tới mạng nhỏ của Vân huynh đệ, Tống Nam Thời tích cực bày hàng.

Hầu như ngày nào nàng cũng có thể thấy đám người kia lén lút chạy tới chạy lui quanh trấn Tiên Duyên.

Nhưng đám người này không thăm dò được gì cả.

Tống Nam Thời cảm thấy chuyện này có lẽ là do thái độ bán hàng thường ngày của Vân huynh đệ là “Ngươi thích mua thì mua, ông đây không hầu hạ.”

Cười chết, căn bản chưa ai từng mua đồ của hắn, không ai nhận ra hắn.

Đến ngày thứ ba, thấy nhóm người này còn chưa đi, Tống Nam Thời quyết định ra tay giúp đỡ vị huynh đệ kia một lần.

Nàng trở về tìm người của Chấp Pháp Đường cáo trạng, nói mấy ngày nay lúc nàng bày hàng ở trấn Tiên Duyên phát hiện người khả nghi, có khi là muốn lừa lọc gì ở trấn Tiên Duyên.

Trấn Tiên Duyên nằm trong phạm vi quản hạt của Vô Lượng Tông, Chấp Pháp Đường sao có thể nhìn bọn họ làm trò lừa lọc như vậy.

Ngay trong ngày hôm đó, người của Chấp Pháp Đường đã hùng hổ tới trấn Tiên Duyên.

Ngày hôm sau, Tống Nam Thời đã thấy bóng dáng đám người kia ỉu xìu rời đi.

Nàng vẫn chưa vội vã tìm người, đợi khoảng hai ngày sau, lúc này mới cưỡi con lừa của nàng chậm rì rì xuống núi.

Ai biết, Tống Nam Thời còn chưa tìm người, người nọ đã xuất hiện.

Chỉ là cách thức xuất hiện hơi kích thích.

Ở bìa rừng của trấn Tiên Duyên, Tống Nam Thời đứng ở bên ngoài, nghe thấy được âm thanh đối thoại ở bên trong.

Một giọng nam xa lạ: “Đám người ngu xuẩn của Vân gia kia vậy mà lại không phát hiện ra ngươi vẫn còn ở đây.”

Sau đó là giọng của Vân huynh đệ: “Ngươi không phải người của Vân gia, ngươi là ai?”

Tống Nam Thời nghe đến đây đã biết mình vào nhầm hiện trường giết người diệt khẩu, nhất thời trong lòng giãy giụa không thôi, không biết nên quay đầu chạy thì tốt hơn hay là quay lại nhặt xác cho Vân huynh đệ thì tốt hơn.

Sau đó nàng nghe thấy người định diệt khẩu người khác kia càn rỡ tự báo gia môn.

“Hừ! Ta đến từ tổ chức sát thủ lớn nhất Tu Chân Giới!”

Tổ chức sát thủ lớn nhất? Tống Nam Thời xoay người muốn chạy.

Người nọ: “Người giang hồ gọi là: Chết Rồi Sao.”

Tống Nam Thời lảo đảo một cái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play