—-----------
21
“Hôm nay là liên hoan phim Trung Sơn Thu, chuẩn bị cho tốt, tôi đã hẹn một thợ trang điểm cho cô rồi.”
“Bộ phim này của chúng ta vẫn có khả năng nhận được đề cử đấy.”
Buổi sáng bận rộn, người quản lý đến vỗ vỗ nhẹ vào vai tôi.
“Oa trời ơi! Cuối cùng cũng tới ngày này rồi.”
Lớp trưởng rất kích động.
“Cậu nghĩ sao, cậu nghĩ tụi mình có thể giành được giải Nữ diễn viên điện ảnh xuất sắc nhất không?”
Lớp phó: “Đừng kích động, khả năng được đề cử cũng lớn, nhưng xác suất giành được NDVĐAXSN rất thấp.”
*Viết tắt của Nữ diễn viên điện ảnh xuất sắc nhất.
Lớp phó văn nghệ: “Nhưng bộ phim của chúng ta được đánh giá rất cao mà, cũng không ít người khen chúng ta diễn xuất tốt, thành công của bộ phim đã trực tiếp đưa tụi mình lên top đầu giới giải trí còn gì.”
“Nếu thực sự giành được giải NDVĐAXSN thì chúng ta có thể ra ngoài không?”
Trên đường đi, trong đầu tôi vẫn đầy những cuộc thảo luận ríu rít của bọn họ.
Đúng vậy, giành được giải NDVĐAXSN đồng nghĩa với việc tôi có thể rời khỏi đây.
Có thể rời xa cơ thể này, trở lại cuộc sống ban đầu.
Cuộc sống ban đầu...
Tôi cứ luôn có cảm giác mình muốn nắm lấy cái gì đó, nhưng lại bị nhấn chìm vào sự ồn ào náo động.
Xe dừng lại, người quản lý đưa tôi đến nơi đặt lịch làm tóc trước.
...
Đây là lần đầu tiên tôi làm việc cùng nhà tạo mẫu này.
Nhà thiết kế dựa người vào gương, thiết kế cho tôi, anh ta nghiêng đầu, khoa tay múa chân với tôi.
“Ờm...lần này chúng ta thử tạo hình phục cổ nhé?”
“Sống mũi của cô rất cao á nha, thuộc loại hình mạnh mẽ, đúng như lời nói của thầy, bộ phim mới của cô diễn rất tốt, cả gia đình tôi xem đến rưng rưng nước mắt...”
Mắt thấy chủ đề đang tiến theo hướng không thể kiểm soát, tôi nhanh chóng ngắt lời anh ta.
“Ờm, anh Tony này, tờ báo này hiếm khi thấy đấy, tôi cứ tưởng tờ báo từ huyện Chu này thủ đô chúng ta không đặt mua được chứ...”
Tôi tiện tay rút tờ báo anh vứt trên bàn ra.
“A, quê tôi ở là Chu Tiên, cô cũng là người ở đó hả?”
Cảm giác đề tài này cũng không ổn, có lẽ tôi sẽ khó có thể có một cuộc trò chuyện bình thường với tên này mất....
Tôi từ bỏ, chuẩn bị đón nhận mấy lời lải nhải của anh ta, ánh mắt lại rơi vào kệ sách bên cạnh.
Có rất nhiều số báo.
Tony lúc này đang uốn tóc xoăn cho tôi, tôi chán lắm rồi, liền bắt đầu lật những tờ báo kia.
Từng trang từng trang, tôi đếm ngược, số báo nào cũng có.
Anh nói anh đã rời quê hương mấy chục năm, chỉ dựa vào những tờ báo này để duy trì mối liên kết của mình với quê hương.
Anh ấy nói đúng, tôi là người huyện Chu, cả lớp chúng tôi đều là người huyện Chu...
Tôi bỗng cảm giác có thứ gì đó thôi thúc dâng trào, muốn lật xem có thể tìm được tin tức ngày xảy ra tai nạn xe buýt trường học của chúng tôi không.
Ngày 14 tháng 1, ngày 13 tháng 1, ngày 12 tháng 1, ngày 11 tháng 1. Có rồi.
Tôi nóng lòng mở ra xem, nhớ tới thật đúng là có chút kỳ lạ, xuyên qua lâu như vậy, chúng tôi thậm chí còn không thèm đi tìm hiểu những việc sau vụ tai n/ạ/n xe.
Vụ tai n/ạ/n xe trường ở địa phương nhỏ như huyện Trâu nhất định sẽ lên báo, nói không chừng sẽ thấy được chiếc xe bus hỏng vụn, quần áo của chúng tôi các kiểu...
Ôm tâm trạng hiếu kỳ như vậy, tôi mở tờ báo ra.
Nhưng không có, cái gì cũng không có.
...
Chẳng lẽ là tôi nhớ nhầm ngày tháng?
Tôi cứ lật đi lật lại mấy kỳ báo trước sau, vẫn không có gì, gió êm sóng lặng, hoàn toàn không tìm thấy bất cứ tin tức gì về sự cố đó cả.
Chẳng biết tại sao, tim tôi lúc này lại bắt đầu lỡ nhịp.
Tôi mở điện thoại ra, tìm tin tức về vụ tai nạn hôm đó.
Vẫn không có.
Dù là tin báo, người nhà tìm kiếm học sinh mất tích, thậm chí trang web chính thức của trường, đều không có bất kỳ tin tức nào liên quan đến sự cố này cả...
“Này, mọi người xem...”
Tôi muốn các bạn giúp tôi xem thử tại sao tôi lại không tìm thấy thông tin gì về vụ tai nạn đó.
Nhưng tôi đột nhiên nhận ra.
Trong tâm trí đôi, hoàn toàn yên tĩnh.
Im lặng đến mức, tôi chỉ có thể nghe thấy giọng nói của chính mình mà thôi.
...
Rốt cuộc bắt đầu yên tĩnh từ khi nào chứ?
Rốt cuộc đã không có tiếng động gì như vậy từ lúc nào?
Là từ khi tôi bước vào phòng làm việc? Hay từ khi tôi trò chuyện với Tony? Hay... lúc tôi mở báo ra?
Tôi đột ngột đứng dậy.
Bỏ đi đống dụng cụ làm tóc.
Chạy ngang qua Tony đang hớt hải rồi chạy ra ngoài.
Vừa chạy vừa lấy điện thoại di động kiểm tra thông tin chuyến bay và vé máy bay.
Sân bay rất đông đúc, người quản lý bắt đầu gọi điện thoại cho tôi, tôi cúp máy, cuối cùng trực tiếp tắt nguồn điện thoại.
Không có chuyến bay thẳng đến Chu Tiên, tôi cần mua vé 2 chiều.
Lúc ngồi trên xe, trong đầu tôi chưa bao giờ yên tĩnh như vậy.
Giống như đuổi theo ánh tà dương ngoài cửa sổ, tôi nhìn chăm chú vào cảnh sắc đen kịt mà loang lổ nơi chân trời, mọi thứ đều được nhuộm một lớp sương đỏm ánh sáng mặt trời đơn độc kéo dài bóng đổ vô tận.
Tôi đến trường cũ của tôi, trường Trung học Chu Tiên số 1.
Hình như trường vừa mới tan tầm, một số học sinh tiến ra cổng.
Tôi đi ngược dòng người vào trường, một vài học sinh dường như cũng nhận ra tôi, những tiếng la hét kinh ngạc oà ra từ đám đông.
Ngôi trường vẫn giống như trong ký ức của tôi, lớp 10 và 11 đều đã tan học, lớp 12 còn đang tự học buổi tối.
Đèn đuốc sáng trưng, mọi lớp đều đầy người, không có lớp 12 nào tắt đèn cả.
Không có lớp 12 nào chìm vào bóng tối cả.
Tôi lướt qua từng lớp một, đột nhiên có ai đó gọi tên tôi.
“Là...Lâm Châu Châu đúng không?”
Người gọi tôi lại, là một người phụ nữ trung niên, tóc ngắn, nụ cười hiền hành, thời gian dường như đã để lại một số dấu vết trên khuôn mặt của cô.
Cô giáo chủ nhiệm của tôi trước đây, Lâm Quế Quyên.
Trong khoảnh khắc đó, hiện thực và ảo tưởng như giao thoa, thứ gì đó đột nhiên vỡ nát, rơi vào trong trái tim đang phập phồng không ngừng của tôi.
Cô nắm tay tôi, dẫn tôi đến văn phòng.
Tia nắng chiều cuối cùng rơi xuống lòng bàn chân tôi rồi trôi đi.
...
“Chà, em trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều đấy.”
“Nhớ ngày trước, em là đứa lười nhất, nghịch nhất, nhưng cũng là đứa thông minh nhất.”
“Cô vẫn nhớ cuộc đánh cược giữa em và Tiểu Phương, cả 2 đều được cử đi học đại học theo nguyện vọng của mình.”
“Các em đánh cược vào kì thi đại học, ai cũng chọn C, em lại được 250 điểm suýt soát.”
“Quá xuất sắc, một điểm cũng không sót.”
...
Cô Lâm kéo tay tôi, còn đang nói gì đó.
“...”
Mảnh sáng cuối cùng kia, phản chiếu bóng nước dao động trên ấm trà.
Xuyên không gì đó vốn không hề tồn tại.
Với khả năng tính toán khoa học của con người hiện tại, việc đốt cháy hệ mặt trời cũng là việc bất khả thi.
Tôi không xuyên không đi đâu cả, Lâm Châu Châu chính là tôi, tôi chính là Lâm Châu Châu.
Nhưng tại sao chỉ có tôi mới có thể nghe thấy giọng của các bạn trong lớp chứ?
Tại sao, lớp phó môn Toán, môn Lý, nhưng tôi không gọi tên họ được?
Tại sao...khi tìm về quê hương của mình, mọi người đều đã biến mất.
Vậy…có lẽ nào...
Gió nhiều cứ vậy lay nhẹ mái tóc tôi.
Tôi đứng đó, nhìn dáng hình cây ngô đồng lắc lư, đột nhiên hiểu ra.
Tất cả mọi người.
Tất cả đều, không, tồn, tại.
Là tôi, tôi đã tưởng tượng ra bọn họ.
22
Tôi không biết mình đã ngồi trên sân thượng này bao lâu rồi.
Tôi chỉ biết rằng, tôi chờ đến khi những vì sao mọc lên, và rồi những vì sao sắp rơi xuống.
Tưởng chừng như tôi sẽ ở lại đây mãi mãi, nhưng có ai đó đang đi về phía tôi.
Anh vẫn mặc chiếc áo khoác màu đen, chiếc cà vạt tung bay vì gió trên sân thượng.
“Em nhất định sẽ trở thành NDVĐAXSN ngầu nhất lễ trao giải này.”
“Bởi vì em không đến buổi trao giải.”
Anh đưa cho tôi chiếc cúp vàng, cười nheo mắt với tôi.
“Dành cho em, nữ diễn viên xuất sắc nhất lòng anh.”
Tôi mơ hồ nhận lấy chiếc cúp, rồi nhìn chằm chằm vào anh ấy.
Anh ấy hơi nghiêng đầu, lần này, cuối cùng cũng mở rộng bàn tay xoa xoa đầu tôi.
“Em nhớ chưa, việc chúng ta sớm đã kết hôn rồi?”
“...”
Tôi mở miệng, phát hiện ra chiếc cúp này còn nặng hơn tôi nghĩ.
Anh ngồi bên cạnh tôi, cùng nhau nhìn những đám mây trên bức tranh đường chân trời thành thị kia, còn cả những ánh sao dưới chân.
Tôi hỏi anh.
"Em bị tâm thần phân liệt, đúng không?"
“Ừ.”
Anh không nhìn tôi, ánh mắt vẫn luôn dừng ở phương xa.
“Em là một bệnh nhân tâm thần.”
“Em không phải là bệnh nhân tâm thần, em là nhà nghiên cứu khoa học mà anh kính trọng nhất.”
Anh quay đầu, cứ nhìn tôi như vậy.
Ánh mắt ấy của anh quá nhẹ nhàng, nhìn cái gì cũng đầy tình, nhưng tôi lại cảm thấy như anh chỉ nhìn mỗi mình.
“Để anh xem, nên bắt đầu câu chuyện từ đâu đây...”
Anh nhìn tôi một hồi, sau đó ánh mắt lại quay hướng về phương xa.
“Có lẽ là từ khoảng một năm trước, tối đó, lúc anh quay về thì mọi thứ trở nên không đúng lắm.”
“Anh biết, đề tài mà em đang nghiên cứu kia rất độc đáo, mặc dù là vật lý kinh điển, nhưng lại dừng lại ở giai đoạn công thức thực nghiệm của cơ học lưu chất.”
“Một vài ngày trước đó, em đã từng phấn khích nói với anh về khả năng giải quyết vấn đề nhiễu loạn.”
“Khoảng thời gian sau đó, em vẫn luôn tự nhốt mình trong phòng, haiz, vợ à, mặc dù nghề nghiệp chúng ta khác biệt thật, nhưng sao em còn bận hơn anh nữa thế?”
“Em thường bị cuốn vào các tính toán và nghiên cứu, tự nhốt mình trong phòng mấy ngày liền.”
“Anh cứ tưởng em vẫn giống như mọi khi, cho đến khi em ở trong đó quá lâu.”
“Anh phá cánh cửa khóa trái của em ra, lúc đẩy cửa ra thì thấy toàn bộ căn phòng tràn ngập những tờ giấy nháp của em.”
“Chỗ nào cũng có, em ngồi giữa giống giấy nháp, cứ nhìn anh như vậy.”
“Em biết không? Lúc nhìn thấy biểu cảm đó của em, trái tim anh cũng như vỡ nát.”
“Anh chạy đến ôm em, em nằm trong vòng tay anh, không ngừng thì thào với em...”
“Không phải do em sai, là do Vật lý...”
"Sau đó, em giống như bị hỏng, cứ nhìn chằm chằm vào một hướng, viết đầy bản nháp ở nơi em có thể viết."
“Tường nhà trở thành như vậy cũng vì em, nhưng anh lại không nỡ lau.”
“Sau đó, em bắt đầu phát triển nhân cách đầu tiên, lớp phó học tập.”
“Nó đại diện cho phần lý trí của em, sau đó là một lớp phó văn nghệ xuất hiện, đại diện cho cảm xúc của em.”
“Sau đó, càng ngày càng nhiều nhân cách xuất hiện hơn, anh điên rồi, phải nói là anh sắp điên rồi.”
“Bác sĩ nói, tỷ lệ sử dụng đại não của em vốn cao hơn người thường, nếu nhân cách cứ tiếp tục tiến hoá như vậy thì tư duy của em sẽ bị tổn hại, đại não sẽ không chịu nổi.”
“May mắn mà, lúc đó xuất hiện cơ hội xoay chuyển tình thế.”
“Ngày đó, em tìm được băng ghi hình đoạt giải trước đây của anh ra, nhìn chằm chằm vào bức hình rồi nói, em muốn trở thành NDVĐAXSN.”
“Bác sĩ nói, có thể thử dùng điều kiện này để trục xuất các nhân cách trong em.”
“Trục xuất nhân cách là như nào? Chính là thông qua thôi miên, làm em tin rằng mình dẫn theo cả lớp xuyên qua. Tất cả nhân cách, chính là ‘lớp học’, khi em trở thành NDVĐAXSN, bọn họ sẽ bị ‘trục xuất’, dung hợp vào nhân cách chính là em.”
“Và từ đó, mọi thứ bắt đầu đến ngày hôm nay.”
Khi câu chuyện kết thúc, anh ngồi bên cạnh tôi, mỉm cười nhìn tôi rồi lại đưa tay xoa nhẹ đầu tôi.
“Châu Châu, em biết không, vai NDVĐAXSN là do em một mình giành được.”
“Trước khi em nói với anh rằng em là một phế phẩm, bây giờ còn cảm thấy mình là phế phẩm sao?”
“Em vẫn luôn rất ưu tú, rất chói mắt, là người anh luôn ngưỡng mộ.”
“...”
Hình như, bình minh ló dạng rồi.
Chiếc cúp nhỏ trong tay, ánh lên ánh vàng rực rỡ.
“Nhưng em vẫn...”
“Nếu đã có thể vượt qua giới hạn để giành lấy vị trí NDVĐAXSN, thì vấn đề dòng nước chảy rối…sao em lại không có đủ tự tin giải quyết chứ?”
Anh ấy như biết tôi muốn nói gì, nhẹ nhàng cọ vào mũi tôi.
“Em đã hứa với anh là sẽ giải ra, không được chơi xấu đâu.”
“...”
Đúng, ngày đó, anh đã nói, như một canh bạc để đổi tiền vi phạm hợp đồng.
“...”
“Không phải ngay cả người quản lý trước đó của em cũng là anh giới thiệu đó chứ?”
“Đúng, à không, đó là em tự kiếm mà, do mắt nhìn người của em quá kém thôi.”
“...”
Người đàn ông này, sao anh ấy đoán đúng tâm tư của mình chính xác như vậy được chứ?
Chẳng trách mấy nhân cách của tôi đều sợ anh đến vậy.
Nhưng mà, nói tới nói lui thì, dòng chảy rối....
Mấy nhà vật lý cuối thế kỷ 19 sẽ nói: Toà thành vật lý đã hoàn thành, vấn đề còn sót lại chỉ là vài đám mây đen đậm đặc lơ lửng trên đỉnh thôi.
Nhưng nhà vật lý ngày nay: Chìa khoá cổng thành đâu rồi.
Dòng chảy rối, chính là bài toán khó cuối cùng mà vật lý cơ học cổ điển để lại cho nhân loại.
“Về bản chất, sự vận động liên quan của các hạt vi mô được xây dựng trên vĩ mô, hiện nay sức mạnh tính toán của con người vốn dĩ không đủ, hơn nữa nói về chất lỏng phức tạp nhất, ai biết được...”
Tôi cố gắng giải thích nhưng anh đã cắt lời tôi.
“Hành trình ngàn dặm, bắt đầu từ một bước chân.”
“...”
Tôi trơ mắt, cuối cùng vẫn thoải mái cười, trở tay xoa xoa đầu anh.
“Sinh viên khoa văn ngu ngốc.”
Mặt trời mọc lên, như một nắm lụa vàng thiêu đốt, đáp xuống người anh.
Anh mỉm cười rồi vươn tay về phía tôi.
Mà lần này, bàn tay của tôi, cuối cùng cũng chạm vào lòng bàn tay anh.
Được rồi.
Hành trình ngàn dặm, bắt đầu từ một bước chân.
(Hết)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT