Bệnh nhân mất trí nhớ có thể cảm thấy lạ lẫm với không gian sống trước đây sau thời gian dài nằm điều trị nội trú tại bệnh viện. Bác sĩ đã cảnh báo trước điều đó với Tô Nhược nên khi thấy Lục Minh Trạch đứng ngập ngừng ở phòng khách, cô liền chỉ dẫn cho anh.
"Đằng kia là phòng bếp, phía này là phòng ngủ của em. Phòng ngủ của anh và thư phòng làm việc đều ở trên tầng hai..."
Lục Minh Trạch khẽ cau mày, cắt ngang lời cô: "Bà xã, tại sao chúng ta lại không ngủ chung phòng?"
"Em đã cố nói với anh rất nhiều lần rồi mà, chúng ta không thật sự là vợ chồng."
"Vậy em giải thích sao về những thứ này?" - Lục Minh Trạch chỉ tay vào những món đồ đôi dành cho tình nhân đặt trong phòng khách - "Rõ ràng đó là bằng chứng cho thấy chúng ta có yêu nhau mà."
Tô Nhược nhìn quanh một lượt, tất cả công cụ ngụy trang vô tri trước kia đều như đang đứng ra bênh vực cho lập luận của anh khiến cô cảm thấy đuối lý.
Thấy cô im lặng không đáp, Lục Minh Trạch tiến lại gần hơn: "Hay là em đang giận anh? Trước lúc anh gặp tai nạn, chúng ta đã cãi nhau sao?"
"Không có. Chúng ta chưa từng cãi nhau." - Tô Nhược bất lực thở dài - "Lục Minh Trạch, anh đừng như vậy nữa..."
Lục Minh Trạch trầm mặc, nhìn thẳng vào mắt cô, một khoảng lặng tưởng như kéo dài vô tận, cho đến khi anh lên tiếng nhượng bộ.
"Thôi được, tạm thời em muốn ngủ riêng thì cứ ngủ riêng, nhưng hiện tại chồng em tắm gội có chút bất tiện, em sẽ không từ chối giúp anh chứ?"
"Tất nhiên rồi." - Tô Nhược dịu dàng gật đầu.
Những ngày ở bệnh viện, vấn đề vệ sinh cá nhân của Lục Minh Trạch đều do hộ lý phụ trách, nhưng kể từ bây giờ, đó sẽ là bổn phận của người làm vợ. Tô Nhược không hề phiền lòng khi phải bỏ công chăm sóc anh, nhưng một ý nghĩ bất chợt thoáng qua khiến cô xấu hổ, vội vã xoay người đi về phía cầu thang.
"Nhưng nếu anh còn không mau lên thì em sẽ đổi ý đó."
Âm thanh cười khẽ từ sau lưng truyền đến bên tai Tô Nhược, "Bà xã, đợi anh với."
...****************...
Đây là lần đầu tiên Tô Nhược đặt chân vào phòng ngủ của chồng mình. Khoảnh khắc bước qua ngưỡng cửa, cô có cảm giác như bản thân vừa vượt qua ranh giới chia cách thế giới của hai người.
Gian phòng sạch sẽ và ngăn nắp nhưng toát lên vẻ lạnh lẽo, Tô Nhược thầm nhận xét song không dám quan sát nhiều, bởi điều đó dường như khiến cô trở thành một vị khách tọc mạch.
Cánh tay phải của Lục Minh Trạch vẫn phải bó bột thạch cao thêm vài tuần nữa. Chắc hẳn là anh đang cảm thấy đau lắm, Tô Nhược suy nghĩ trong lúc giúp anh cởi bỏ áo sơ mi.
Từng chiếc khuy áo bung ra, lần lượt để lộ xương quai xanh quyến rũ, cơ bắp săn chắc trước ngực và những múi bụng rắn rỏi. Giữa làn hơi nước mờ ảo, da mặt Tô Nhược nóng bừng, tưởng như cô đang ở trong một chiếc lò nướng khổng lồ.
Khi di chuyển xuống dây thắt lưng, những ngón tay của cô không khống chế được khẽ run rẩy khiến vài lần đầu đều mở hụt.
Lục Minh Trạch cố nhịn cười: "Bà xã, đã là vợ chồng với nhau, em còn ngại ngùng cái gì?"
Thẹn quá hoá giận, Tô Nhược lườm anh một cái, tỏ ý muốn rời đi.
"Được rồi, sẽ không trêu chọc em nữa. Đừng tức giận mà." - Giọng điệu của Lục Minh Trạch có chút không tình nguyện.
...****************...
Ba mươi phút sau, khi bước ra khỏi phòng tắm, tâm trạng thấp thỏm lo âu của Tô Nhược mới dịu xuống. Mọi chuyện không hề nhạy cảm như cô đã tưởng tượng.
Lục Minh Trạch vẫn mặc một chiếc chiếc quần đùi khi cô giúp anh kỳ cọ cơ thể bằng mút bọt biển và cẩn thận xả nước để không dính nước vào vết thương.
Dù không có bất kỳ đụng chạm da thịt trực tiếp nào, nhưng không hiểu sao vừa rồi cô lại cảm thấy hồi hộp đến khó tả.
Đứng trước một người đàn ông quyến rũ như vậy, nói không dao động là nói dối. Nhưng cảm xúc có lẽ chỉ là nhất thời, cô đã nhanh chóng nhắc nhở mình phải tỉnh táo.
Trong lúc chờ anh thay quần áo mới, Tô Nhược mở ngăn kéo ở tủ đầu giường để tìm máy sấy tóc. Ở ngăn trên cùng, một chiếc hộp đựng nhẫn bằng gỗ thu hút sự chú ý của cô.
"Bà xã, em đã tìm thấy chưa? Anh để máy sấy ở ngăn kéo thứ hai."
Tô Nhược quay đầu, nhìn thấy Lục Minh Trạch đang tiến đến chỗ cô.
"Cái hộp này." - Cô hỏi. - "Em có thể xem qua bên trong một chút không?"
"Em muốn xem gì thì cứ xem. Đâu cần phải khách sáo với anh."
Tô Nhược mở chiếc hộp dưới sự quan sát của Lục Minh Trạch. Vật trong đó khiến hai mắt cô sáng lên - món quà kỷ niệm của Tiểu Tinh Tinh. Trực giác của cô đã đúng.
"Lục Minh Trạch, anh còn nhớ ai là người đã tặng anh chiếc nhẫn này không?"
"Anh nhớ." - Lục Minh Trạch bình tĩnh gật đầu -"Là em."
"...", Một chút hy vọng vừa le lói của cô bị anh dập tắt không thương tiếc.
...****************...
Đêm khuya, Tô Nhược trằn trọc mãi không ngủ được. Sự nhầm lẫn trong ký ức của Lục Minh Trạch đã làm mối quan hệ của hai người trở nên rắc rối.
Chiếc nhẫn là manh mối duy nhất liên quan đến Tiểu Tinh Tinh mà cô biết được, nhưng nó không hề có tác dụng kích thích trí nhớ của anh như cô đã tưởng.
Có lẽ não bộ cần nhiều thông tin hơn như thế và cô buộc phải đi tìm chúng, bất chấp thoả thuận không xen vào chuyện riêng tư của đối phương.
Nhưng Tô Nhược thật sự không biết mình nên bắt đầu từ đâu...