"Cô Tô, Lục Tổng gặp tai nạn giao thông, hiện đang cấp cứu trong bệnh viện, cô có thể đến đây ngay được không?"
Sấm sét giữa trời quang, tin tức khiến Tô Nhược lập tức choáng váng, vội vã rời khỏi phòng họp. Trên đường lái xe đến bệnh viện, cô không ngừng tự trấn an bản thân nhưng không cách nào ngăn được nhịp tim dồn dập vì lo lắng.
Rõ ràng chỉ mới vài tiếng trước, Lục Minh Trạch vẫn hoàn toàn khoẻ mạnh, cười nói vui vẻ với cô, tại sao bây giờ lại thành ra thế này?
"Anh ấy sao rồi? Đã xảy ra chuyện gì?", Tô Nhược hỏi người trợ lý đang chắp tay sau lưng, đi đi lại lại trước cửa phòng cấp cứu.
"Xin cô hãy bình tĩnh, bác sĩ ở bên trong đang kiểm tra vết thương cho Lục Tổng." - Trợ lý Tần đáp lại - "Chúng tôi ra ngoài gặp đối tác, lúc đến ngã tư có gã tài xế vượt đèn đỏ đâm vào đuôi xe, Lục Tổng ngồi ở ghế sau nên..."
Tô Nhược lúc này mới để ý, trên mặt và mu bàn tay của Tần Hiển cũng có nhiều vết trầy xước. Cô thẫn thờ ngồi xuống ghế chờ trên hàng lang, nhắm mắt cầu nguyện cho Lục Minh Trạch được bình an. Anh tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì được.
Tâm trạng hồi hộp khiến người ta có cảm giác thời gian như ngừng trôi. Hai mươi phút trước phòng cấp cứu như dài vô tận.
Ánh đèn trên hộp biển hiệu ghi dòng chữ "Đang phẫu thuật" cuối cùng cũng tắt. Cửa phòng bật mở, vị bác sĩ trung niên với mái tóc muối tiêu bước ra, cất tiếng hỏi: "Ai là người nhà của bệnh nhân Lục Minh Trạch?"
"Tôi là vợ của anh ấy.", Tô Nhược đứng dậy, không giấu được sự sốt ruột trong ánh mắt.
"Bệnh nhân bị gãy xương cánh tay phải, trên đầu có một vết rách nhưng may mắn chỉ tổn thương phần mềm, không có gì nguy hiểm đến tính mạng. Cậu ấy sẽ tỉnh lại sớm thôi."
Nghe đến đây, Tô Nhược mới trút được gánh nặng trong lòng, thở phào nhẹ nhõm.
Lục Minh Trạch được chuyển sang phòng hồi sức. Nhìn anh nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, cánh tay phải bó bột trắng xoá, trên trán có một vết khâu tám mũi, trái tim Tô Nhược bỗng nhói lên, cảm giác vô cùng khó chịu.
Trợ lý Tần sau khi giúp cô làm một vài thủ tục tại bệnh viện, đã quay về công ty giải quyết nốt những việc còn dang dở.
Người thân và bạn bè biết tin lần lượt đến thăm, lúc Tô Nhược tiễn vị khách cuối cùng ra về đã là mười một giờ khuya.
Món cháo nóng hổi lúc chiều mẹ cô đem tới đã nguội lạnh, nhưng Tô Nhược không tài nào nuốt nổi thứ gì vào miệng, bởi Lục Minh Trạch vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh.
Cô ngồi trên sô pha, lật mở những tài liệu mà người đồng nghiệp đã lấy giùm và ghé qua gửi cô lúc tan làm, tranh thủ xử lý công việc còn tồn đọng trong ngày.
"Bà xã..."
Âm thanh yếu ớt vào hai giờ sáng khiến Tô Nhược giật mình, quay sang thấy Lục Minh Trạch đang từ từ mở mắt.
Cô vội vàng đặt tài liệu trên tay sang một bên, chạy ra ngoài tìm bác sĩ.
Sau khi thực hiện một loạt các bước kiểm tra theo quy trình, vị bác sĩ thăm khám lên tiếng: "Các chỉ số của bệnh nhân đều ổn định, nhưng vẫn nên ở lại theo dõi thêm một thời gian, nếu không có gì bất thường thì có thể làm thủ tục xuất viện."
"Cảm ơn bác sĩ."
Mới cảm thấy yên tâm chưa được bao lâu, bác sĩ và y tá vừa rời khỏi phòng, Tô Nhược đã thấy Lục Minh Trạch nhăn nhó.
Cô lo lắng hỏi thăm: "Anh sao vậy? Cảm thấy không khoẻ ở chỗ nào?"
Đột nhiên, Lục Minh Trạch dùng cánh tay không bị thương của anh giữ cô lại, làm một bộ dạng mà trước đây cô chưa từng trông thấy, đáng thương dụi dụi vào người cô, "Bà xã, anh khó chịu quá, em ôm anh một chút đi."
Tình huống bất ngờ khiến Tô Nhược sững sờ, cả cơ thể bất động tại chỗ như bị đóng băng. Cách Lục Minh Trạch cư xử hiện tại, thật khác với người đàn ông đã sống chung với cô suốt một năm qua. Điều quan trọng là, cả hai không nên tiếp xúc thân mật như vậy.
Sau khi lấy lại tinh thần, Tô Nhược kéo tay anh ra. Hành động này khiến Lục Minh Trạch nhíu mày, uất ức nhìn cô như chú cún con bị chủ bỏ rơi, "Bà xã, em không thương anh nữa sao? Em không cần anh nữa phải không?"
Tô Nhược có chút dở khóc dở cười, không biết nên phản ứng thế nào. Một suy nghĩ bỗng loé lên trong đầu cô.
"Lục Minh Trạch, anh... có biết em là ai không?"
Lục Minh Trạch nhìn cô bằng ánh mắt kiên định: "Anh biết. Em là Tô Nhược, là vợ của anh."
"Vậy còn...", Tô Nhược cố nhớ lại cái tên anh từng nhắc đến trong đêm tân hôn, tự hỏi có phải anh đang nhầm lẫn giữa cô và người con gái trong lòng anh không, "... Tiểu Tinh Tinh thì sao?"
Lục Minh Trạch lập tức lắc đầu, tỏ ra tò mò: "Tiểu Tinh Tinh là ai?"
"...", Tô Nhược bất đắc dĩ thở dài. Bản thân cô cũng không biết thông tin nào khác về Tiểu Tinh Tinh để kể với anh.
Lục Minh Trạch đã giấu cô ấy ở một nơi rất sâu trong trái tim. Ngoại trừ lần say rượu vào đêm tân hôn, Lục Minh Trạch chưa từng nhắc đến Tiểu Tinh Tinh trước mặt cô thêm một lần nào nữa.
Tô Nhược đối diện với ánh mắt sâu thẳm của anh mà lòng đầy bối rối.
Tình hình hiện tại có chút phức tạp...