Lục Minh Trạch đã “chiến tranh lạnh” với Tô Nhược được 10 ngày. Mỗi buổi sáng, anh đều ra khỏi nhà trước khi cô thức dậy. Đến tối trở về lại chỉ quanh quẩn trên tầng hai. Tuy vẫn cư xử với nhau như những người bạn sống chung nhà nhưng thái độ giữa họ còn xa cách hơn cả ngày đầu tiên gặp mặt.
Tô Nhược đã tưởng, chỉ cần chấm dứt những hành động dây dưa mập mờ kia thì cô sẽ cảm thấy thoải mái hơn, nhưng hoá ra không phải như vậy. Tâm trạng hiện tại của cô thậm chí còn tệ hơn lúc trước.
Tô Nhược chọn cách tập trung vào công việc để lảng tránh nỗi phiền muộn trong lòng mình. Cô tin rằng sự nghiệp rực rỡ và vật chất đủ đầy cũng có thể mang lại hạnh phúc cho một người phụ nữ.
Chỉ là sau giờ nghỉ trưa hôm nay, Tô Nhược đột nhiên cảm thấy không khoẻ. Cô cứ liên tục sao nhãng bởi một cơn ớn lạnh không rõ nguyên nhân, nên đã xin phép về nhà nghỉ sớm.
Cuộn chặt cơ thể trong chăn, Tô Nhược mệt mỏi nhưng không tài nào chợp mắt được. Cảm giác cồn cào ở bụng mỗi lúc một rõ rệt hơn, dần dần chuyển thành những cơn đau quặn thắt. Trong sự tỉnh táo ít ỏi còn sót lại, cô với tay lấy di động, bấm gọi vào số ưu tiên trong danh bạ.
Trái với dự đoán rằng sẽ phải chờ đợi rất lâu hoặc không nhận được hồi đáp, bên kia gần như bắt máy ngay lập tức, đồng thời truyền đến một âm thanh trầm thấp dễ chịu: “A lô?”
“Lục Minh Trạch, bụng em đau quá…”
Giọng nói yếu ớt của cô khiến anh lo lắng, sốt ruột hỏi: “Em đang ở đâu?”
Tô Nhược có thể nghe thấy âm thanh va đập của bàn ghế và tiếng vặn nắm cửa khi anh đứng bật dậy, vội vã lao ra ngoài. Khoảnh khắc nhìn thấy anh xuất hiện trước cửa phòng mình cũng là lúc tia ý thức cuối cùng của cô vụt tắt.
…****************…
“Đừng ngủ, Tô Nhược, em không được ngủ.”
Cô lại nằm mơ thấy cậu thiếu niên bên cửa sổ nhưng lần này là ở một khung cảnh khác - tan hoang và hỗn độn. Gương mặt cậu ấy bê bết máu, vành mắt đỏ hoe, khản giọng gọi tên cô. Tô Nhược không thể cử động, cô cảm thấy mi mắt mình nặng trĩu, giọng nói bên tai cô cứ nhỏ dần rồi biến mất hẳn.
“Tô Nhược, em mau tỉnh lại đi.”
Lại có thêm một ai đó gọi cô, âm thanh xa xăm giống như phát ra từ một không gian khác. Nhưng sao giọng nói này lại thân thuộc thế nhỉ?
Mở mắt ra lần nữa, Tô Nhược nhìn thấy gương mặt lo lắng của Lục Minh Trạch. Cô nhận ra mình đang ở trong bệnh viện, quần áo trên người ướt đẫm mồ hôi. Cô chống tay để ngồi dậy, ánh mắt vẫn chưa hết hoảng hốt.
“Em gặp ác mộng à?” - Lục Minh Trạch ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng xoa lưng cho cô. - “Đừng sợ, có anh ở đây.”
Nhiệt độ ấm áp từ cơ thể anh khiến cô dần bình tĩnh lại. Điều chỉnh hơi thở ổn định, Tô Nhược ngập ngừng hỏi: “Anh không giận em nữa sao?”
Lục Minh Trạch ngẩn người, một lúc sau mới nhỏ giọng trả lời: “Tô Nhược, thật ra anh rất dễ dỗ, chỉ cần em cho anh một chút ngọt ngào, anh có thể tiếp tục kiên trì thêm nữa.”
“Anh kiên trì cái gì cơ?”
“Thích em.”
Sau một thoáng ngẩn ngại, Tô Nhược vòng tay đáp lại cái ôm thân mật của anh: “Thế này có được không?”
Cô cảm nhận được lồng ngực của anh hơi rung lên, hình như là đang cười. Qua bờ vai rộng của anh, cô nhìn thấy nữ y tá vừa bước vào, dừng chân ở ngưỡng cửa, bối rối hắng giọng: “Ai là người nhà của bệnh nhân, mau đến ký tên đi.”
“Tôi là chồng của cô ấy.” - Giọng nói của người đàn ông có chút kiêu ngạo, chẳng biết là đang đắc ý cái gì nữa.
Bác sĩ chẩn đoán Tô Nhược bị viêm dạ dày cấp tính do tâm lý căng thẳng và mất ngủ kéo dài. Cầm tờ kết quả xét nghiệm trên tay, Lục Minh Trạch đau lòng thở dài: “Nếu ba mẹ biết chuyện sẽ trách anh chăm sóc em không chu đáo, còn nghĩ anh đối xử tệ với em.”
Tô Nhược bĩu môi: “Ba mẹ em rất thương anh, sẽ không trách anh đâu.”
“Nhưng anh sẽ tự trách mình.”
…****************…
Dự án của công ty đang ở giai đoạn cao điểm, Tô Nhược không muốn đẩy hết trách nhiệm lên vai đồng nghiệp nhưng Lục Minh Trạch lại muốn cô nghỉ ngơi một thời gian để đảm bảo sức khỏe. Thảo luận hồi lâu vẫn không thuyết phục được anh, Tô Nhược giả vờ mếu máo: “Anh hung dữ với em à?.”
Cuối cùng, Lục Minh Trạch đành nhượng bộ, với điều kiện cô sẽ tạm thời làm việc tại nhà.
Đến ngày thứ ba, sau khi nộp xong bản báo cáo qua thư điện tử, Tô Nhược cùng chồng ra ngoài mua sắm. Tiêu tiền là một trong những cách giải tỏa căng thẳng tốt nhất trên đời.
Không ngờ lúc trở về, họ lại bắt gặp Tiêu Thần ôm một bó hoa hồng lớn đứng đợi dưới sảnh chung cư.
Sau sự việc lần trước, thấy hắn ta cư xử biết giữ chừng mực hơn, Tô Nhược cứ tưởng hắn sẽ không bao giờ quấy rầy đến cô nữa, xem ra vẫn chứng nào tật nấy. Muốn vào thang máy bắt buộc phải đi ngang qua chỗ Tiêu Thần đang đứng, cô muốn giả vờ không thấy hắn cũng không được, chỉ có thể bình tĩnh đối mặt.
Không đợi chào hỏi, Tiêu Thần đã mở miệng trước: “Đừng tức giận. anh chỉ muốn đến thăm em thôi. Anh thật sự rất lo cho em.”
“Nếu tôi bị làm sao thì lúc nãy có thể gửi báo cáo cho anh được à?” - Tô Nhược vạch trần lời ngụy biện của hắn.
“Phải thấy tận mắt em vẫn ổn thì anh mới yên tâm được.” - Tiêu Thần đột ngột nhắc lại chuyện cũ. - “Anh nhớ trước kia mỗi lần tâm trạng em không tốt đều muốn anh tặng hoa cho em, sau đó em sẽ vui vẻ ôm lấy anh, nói rằng thật tốt vì có anh bên cạnh. Cho nên trên đường đến đây, anh đã ghé cửa hàng mua hết loại hoa mà em thích nhất.”
Tô Nhược liếc nhìn những bông hoa đỏ thẳm rực rỡ, lùi lại nửa bước, mỉm cười lịch sự với hắn: “Xin lỗi Tiêu Tổng, tôi bị dị ứng với hoa hồng.” Rồi nắm chặt tay Lục Minh Trạch, nghiêng đầu nhìn anh: “Hơn nữa, nhận quà của người đàn ông khác, chồng tôi sẽ không vui.” Vấn đề cô quan tâm nhất lúc này là cảm xúc của anh.
Biểu cảm của Tiêu Thần trở nên gượng gạo, hắn quay sang khiêu khích Lục Minh Trạch: “Anh Lục đây không nhỏ nhen đến mức chỉ vì một bó hoa mà khó chịu với tôi đâu, đúng chứ?”
Lục Minh Trạch nãy giờ không có phản ứng gì, giống như vị khán giả lặng lẽ theo dõi vở kịch hay, bấy giờ cũng không thèm để ý đến hắn, cười khẩy một tiếng, đưa tay nựng má Tô Nhược: “Ai nói tôi không khó chịu? Vợ tôi thích thứ gì, tôi đều có thể khiến cô ấy thoả mãn. Chẳng hạn như tối nay, chúng tôi còn nhiều việc phải làm cùng nhau. Nếu anh Tiêu vẫn chưa muốn về, hay là lên nhà ngồi xem đi.”
Tối nay làm cái gì cơ? Tô Nhược đột nhiên nghĩ đến mấy chuyện không đứng đắn lắm, nơi làn da tiếp xúc với đầu ngón tay của anh lập tức nóng bừng.
Tiêu Thần trơ mặt không đáp, nhưng nắm tay siết chặt đã tố cáo nội tâm của hắn. Thấy hắn vẫn lì lợm đứng đó, Lục Minh Trạch đưa túi đồ cho Tô Nhược: “Bà xã, em lên nhà trước đi.”
Tô Nhược do dự vài giây, sau đó khẽ gật đầu. Cô lướt qua Tiêu Thần, bước về phía thang máy, chẳng hiểu vì sao lại có linh cảm xấu. Đúng lúc cửa thang máy mở ra, bất thình lình có một tiếng động lớn khiến cô quay phắt lại.
Tô Nhược hoảng hốt, buông phịch túi đồ xuống đất, vội vã chạy tới can ngăn. Hai người đàn ông ăn mặc thanh lịch lại không thèm giữ thể diện mà vật lộn với nhau dưới sàn nhà.
“Dừng lại đi mà!” Sức lực yếu ớt của Tô Nhược không thể tách họ ra được. Khi Tiêu Thần hung hăng giơ nắm đấm lên lần nữa, cô không suy nghĩ nhiều mà cúi người che cho Lục Minh Trạch, hai mắt nhắm nghiền, đôi vai run rẩy.
Sau một khoảng lặng, nhận ra xung quanh chợt yên tĩnh khác thường, Tô Nhược từ từ hé mắt, chỉ trông thấy vẻ mặt sửng sốt của anh.
Phía sau lưng cô, Tiêu Thần cũng kinh ngạc không kém, hắn mấp máy môi, mãi mới thốt được thành lời: “Tô Nhược, là hắn ta đánh anh trước…”
“Thì sao chứ? Cần tôi bồi thường tiền thuốc cho anh không?” Cô lạnh lùng đáp, cũng không thèm quay lại nhìn hắn, sau khi đỡ Lục Minh Trạch đứng dậy thì đã không thấy bóng dáng Tiêu Thần đâu nữa.
…****************…
Tô Nhược đặt hộp thuốc xuống bàn, cẩn thận quan sát vết thương trên mặt Lục Minh Trạch: “Đau lắm à?” Từ lúc vào nhà đến giờ anh cứ cau mày không nói gì.
“Bà xã, em đúng là đồ ngốc. Lỡ như hắn không dừng tay kịp thì phải làm sao?”
Có lẽ đây là lần đầu tiên Lục Minh Trạch mắng cô, nhưng Tô Nhược không có sợ, ngược lại còn trừng mắt với anh: “Anh mới là đồ ngốc. Trên trán có một vết sẹo còn chưa đủ hay sao?”
Lục Minh Trạch ngẩn người, một lúc sau bỗng bật cười: “Ừ, cả hai chúng ta đều là đồ ngốc.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT