“Vâng.” Đào Nhiên ghi chép lại lời dặn của Tần Tu Nhiên, sau đó anh ta nhớ tới chuyện khác: “Cậu chủ, vậy công việc công ty trong hôm nay thì sao ạ? Có mấy bản hợp đồng đang cần đóng dấu.”

“Trước tiên hãy hoãn lại, những việc có thể giải quyết qua email thì cậu gửi vào hộp thư cho tôi.”

“Tôi hiểu rồi ạ.” Đào Nhiên đáp. Nhưng anh ta vẫn không kìm được mà nói thêm một câu: “Cậu chủ, trong các hợp đồng gần đây, nhiều bản vừa xem qua là đã biết là hợp đồng của công ty lừa đảo. Tôi chỉ sợ tổng giám đốc bên kia…”

“Bọn họ muốn tôi ký tên vào mấy bản hợp đồng này để gánh tội thay. Những hợp đồng này, tôi sẽ không ký, trông chừng con dấu cẩn thận là được.” Tần Tu Nhiên biết Đào Nhiên muốn nói gì, bèn ngắt lời anh ta: “Tôi đây biết thừa.”

“Là tôi nhiều chuyện rồi.”

Đang nói dở chừng, Tần Tu Nhiên sực nhớ ra: “À, còn một việc nữa. Cậu điều tra cho tôi cái người tên Bạch Sở Nhiên có mặt tại tiệc mừng sinh nhật ông nội hôm đó là ai, vì sao anh ta lại tham gia bữa tiệc của ông cụ. Điều tra tường tận về xuất thân của anh ta, nhất là những chuyện không minh bạch.”

Nghe thấy Tần Tu Nhiên nhấn mạnh trọng điểm như thế, Đào Nhiên biết ngay phương hướng mà mình cần điều tra về người nọ, lên tiếng trả lời: “Vâng, thưa cậu chủ.”

Dặn dò Đào Nhiên xong thì Tần Tu Nhiên thay đồ rồi đi ra ngoài.

Cố Lam thấy anh ăn mặc giản dị, cô hơi tò mò: “Hôm nay anh không đi làm à?”

“Có.” Tần Tu Nhiên bịa chuyện: “Đi chơi bóng với một vị tiền bối.”

“Ồ.” Cố Lam không hề nghi ngờ anh: “Vậy mà anh vẫn đưa tôi đi làm?”

“Phải đưa em đi làm chứ.” Tần Tu Nhiên nói không chút do dự. 

Cố Lam đã thay đồ xong, lập tức đứng dậy: “Thế mình đi thôi.”

Hai người cùng nhau ra ngoài, lúc đi tới cửa, Tần Tu Nhiên chợt nhớ lại lời của Đào Nhiên.

Lúc trước, Tần Giang Hà cố ý lôi kéo Cố Lam về phía ông ta nhưng vô ích, nên anh không thể cứ ngồi yên chờ chết, trơ mắt ếch nhìn ông ta làm trò trong mấy bản hợp đồng lộn xộn kia được. Sợ là con dấu để trong nhà cũng không ổn thoả cho lắm nhưng không để ở công ty, không để ở nhà…

Tần Tu Nhiên nghĩ ngợi một hồi, anh quay đầu nhìn Cố Lam: “Em nói xem, nếu là đồ vật rất quan trọng, em sẽ để nó ở đâu?”

Cố Lam không phải là người trong giới bọn họ, thậm chí có thể nói rằng, đầu óc của cô khác biệt với người bình thường.

Hướng suy nghĩ của anh có thể bị Tần Giang Hà đoán ra nhưng suy nghĩ của Cố Lam thì ông ta khó lòng mà suy luận được.

Vừa bị anh hỏi, Cố Lam có hơi mù mờ, sau đó cô đã lập tức hiểu ngay Tần Tu Nhiên đang hỏi vấn đề gì, vội vàng cho đáp án: “Tất nhiên là mang theo bên người rồi.”

“Dễ rơi mất.” Tần Tu Nhiên nhắc nhở.

Cố Lam hiến kế: “Anh tìm một sợi thừng đeo lên cổ đi.”

“Hơi nặng.”

“Vậy anh lấy sợi dây buộc một dây vào dây thắt lưng còn dây kia anh thì buộc lên cổ, rồi để đồ trong túi. Hễ mà mất thì dây thừng siết cổ anh ngay lập tức, thế là được bảo hiểm kép cùng lúc, với lại muốn lấy trộm cũng khó nữa.”

Không hổ là cô nàng có tư duy khác người.

Tần Tu Nhiên nhìn cô với ánh mắt khen ngợi, trong phút chốc, Cố Lam thấy lòng mình tràn đầy tự tin.

Làm người bầu bạn, trò chuyện với giá năm mươi nghìn tệ, có vẻ cô đã khiến ông chủ hài lòng rồi đây!

“Em đợi tôi một lát.” Tần Tu Nhiên quay đầu đi vào phòng sách, dựa theo lời Cố Lam, anh tìm hai sợi dây thừng, buộc một đầu lên con dấu, một đầu dây khác thì buộc vào dây thắt lưng, dây còn lại…

Nghĩ đến hiệu quả thị giác khi buộc dây thừng lên cổ, Tần Tu Nhiên cảm thấy sự hy sinh này hình như quá lớn.

Thế là anh âm thầm buộc sợi dây còn lại lên đầu khác của chiếc thắt lưng.

Giải quyết xong việc cất con dấu, Tần Tu Nhiên mới ra khỏi cửa, cùng lên xe với Cố Lam rồi lái xe đưa cô đi làm.

Sau khi đưa Cố Lam đến công ty, anh chạy thẳng đến quán trà Vọng Giang, đậu xe ở bãi đỗ xe dưới lầu. Tần Tu Nhiên xem giờ thử, thấy vẫn chưa đến mười giờ.

Anh chần chừ một lúc, trực giác mách bảo rằng anh xuất hiện ở đây có vẻ không ổn.

Thực ra, Tần Tu Nhiên cũng không biết tại sao mình lại như thế này, ngay cả khi anh nhận ra mình muốn làm điều đó song anh vẫn cảm thấy hơi chột dạ.

Nhưng không hiểu sao, lúc này trông anh dường như có chút xốc nổi và tùy hứng của thời niên thiếu, Tần Tu Nhiên không muốn nói với Cố Lam chuyện Bạch Sở Nhiên hẹn cô và anh đến đây là để dạy cho Bạch Sở Nhiên một bài học nhớ đời.

Mới sớm tinh mơ mà cái tên rác rưởi kia đã gọi điện tới quấy rối, ồn ào đến mức khiến Tần Tu Nhiên không cách nào ngủ được, ấy vậy mà anh ta vẫn muốn chạy thoát một cách êm xuôi ư?

Dù thế nào đi chăng nữa thì trên danh nghĩa Cố Lam cũng là người… À không, cô chính là bạn gái anh. Đối với hạng người như Bạch Sở Nhiên, có đáng để Cố Lam đến chỉnh đốn tên rác rưởi này không?

Thân là một người đàn ông, việc giúp bạn gái của mình giải quyết mọi vấn đề là điều đương nhiên.

Vừa nghĩ đến đây, chút cảm giác thấp thỏm của anh khi đến đây để làm khó dễ Bạch Sở Nhiên cũng lắng xuống, ngược lại còn tăng thêm mấy phần tự tin như “cây ngay không sợ chết đứng”.

Anh là ai? Anh là bạn trai Cố Lam, là chồng tương lai của cô. Lẽ nào anh tìm Bạch Sở Nhiên không phải là đạo lý hiển nhiên, là chuyện nên làm sao?

Tần Tu Nhiên dần lấy lại bình tĩnh, thậm chí anh còn thấy tinh thần phấn chấn hơn.

Tần Tu Nhiên tự đấu tranh với mình đến mười giờ bốn mươi phút. Cuối cùng anh hạ quyết tâm, bước xuống xe, đi thẳng vào quán trà Vọng Giang. Vừa đến cửa quán, anh đã thấy Bạch Sở Nhiên đứng ở cửa.

Bạch Sở Nhiên cố tình mặc bộ âu phục màu xám, trong tay cầm một bó hoa hồng, anh ta ăn diện bảnh bao, đứng ở cửa vào như người mẫu được chủ quán mời tới, thu hút sự chú ý của vô số người qua đường.

Trên thực tế, lý do anh ta chọn quán trà Vọng Giang kỳ thật là bởi vì hôm nay chủ quán trà này muốn trả cho anh ta ba trăm tệ xem như phí hoạt động.

Vậy nên, từ khi quán trà Vọng Giang bắt đầu mở cửa kinh doanh vào lúc chín giờ thì anh đã đứng suốt ở đó gần ba tiếng đồng hồ.

Trên tai anh ta đeo chiếc khuyên tai kim cương làm đồ trang sức, đây là một chiếc tai nghe để anh ta có thể nghe được chỉ thị của Tưởng Như ở đầu dây bên kia.

Trên mắt kính của anh ta gắn một chiếc camera siêu nhỏ chỉ bằng đầu kim, thuận tiện cho Tưởng Như quan sát toàn bộ tình hình bên này.

Tưởng Như đã chi cho anh ta một số tiền lớn, chính là để đảm bảo tuyệt đối không có sai sót nào trong kế hoạch hôm nay. 

“Gần mười một giờ rồi.” Giọng của Tưởng Như vang lên từ chiếc tai nghe: “Cậu nhìn xung quanh xem thử Cố Lam đã đến chưa? Nhất định phải phát hiện ra cô ta ngay lập tức. Như vậy sẽ khiến cô ta nghĩ rằng, dù mình chìm giữa biển người mênh mông thì cậu vẫn có thể nhận ra cô ta trong nháy mắt.”

“Bà Tưởng cứ yên tâm.” Bạch Sở Nhiên rất tự tin: “Tôi chắc chắn sẽ nhận ra cô ấy, cô ấy rất cao.”

Tưởng Như: “…”

Im lặng một lúc, Tưởng Như cảnh cáo anh ta: “Cậu đừng nói lời này với cô ta đấy.”

“Vâng.”

Tuy Bạch Sở Nhiên không hiểu ý của Tưởng Như nhưng dù gì mình cũng đã cầm tiền của người ta rồi. Anh ta vẫn quyết định không nói chuyện này cho Cố Lam, sau đó bắt đầu nhìn xung quanh tìm bóng dáng cô.

Bấy giờ, có một người đàn ông trông trẻ tuổi đội mũ bóng chày, mặc đồ bình thường, đeo khẩu trang xuất hiện trong tầm mắt anh ta.

Đáng lẽ Bạch Sở Nhiên không nên để ý đến người nọ nhưng bởi thân hình người đàn ông này cao lớn, khí chất lại hơn người,nên vừa nhìn lướt qua đã làm cho người khác chú ý đến sự hiện diện của người này.

Người đàn ông đó đút hai tay vào túi, đi thẳng về hướng anh ta đang đứng, Bạch Sở Nhiên nhanh chóng liếc mắt nhìn người này, khoảnh khắc Bạch Sở Nhiên vừa quay đầu đi thì đối phương đã đến trước mặt mình. Nhanh như chớp, người nọ bỗng nhiên đưa tay bịt miệng anh ta, vòng cánh tay siết quanh cổ, vừa định kéo người đến cầu thang thì nghe gần đó có một giọng nữ hỏi với vẻ không chắc chắn: “Bạch Sở Nhiên?”

Người đàn ông đeo khẩu trang và Bạch Sở Nhiên đồng thời quay đầu, cả hai người trông thấy Cố Lam đứng cách đó không xa.

Người đàn ông đeo khẩu trang và Cố Lam bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đôi bên đều hiện lên vẻ kinh ngạc.

Cố Lam nhìn đối phương từ đầu đến chân, dáng người cao ráo này, trang phục này, không phải Tần Tu Nhiên thì còn ai nữa?

Tần Tu Nhiên giả vờ điềm tĩnh nhìn Cố Lam, bàn tay đang siết cổ Bạch Sở Nhiên không kìm được mà siết chặt thêm mấy phần. Tại sao cô lại có mặt ở đây? Rõ ràng anh không hề chuyển lời cho cô cơ mà!

Trong lúc hai người im lặng giằng co với nhau, chỉ có một mình Bạch Sở Nhiên là người đang ở trạng thái cực kì kích động. Anh ta bị Tần Tu Nhiên siết cổ, cảm thấy người mình sắp không thể hít thở nỗi, liều mạng vùng vẫy. Có điều, cánh tay của người đang siết cổ anh ta cứng cáp hệt sắt thép, có giãy giụa ra sao cũng không thấy đối phương có bất kỳ dấu hiệu nới lỏng lực tay. Anh ta chỉ còn cách cầm bó hoa hồng trong tay vung vẩy điên cuồng, gào khản giọng kêu cứu với Cố Lam: “Cứu mạng…”

Sau một hồi giằng co, Cố Lam là người phản ứng trước, bất kể vì lý do gì mà Tần Tu Nhiên xuất hiện trong tầm mắt cô thì cô cũng nhất quyết không để Tần Tu Nhiên bị người có mặt ở đây nhận ra anh.

Thế là Cố Lam lập tức rút cái ô trong túi đeo chéo ra, chỉ vào người Tần Tu Nhiên, dùng hết sức bình sinh nháy mắt ra hiệu cho anh, vừa gào to: “Anh là ai? Anh định làm trò quỷ gì đấy?! Anh có biết làm vậy là trái pháp luật không? Anh còn tiếp tục hành động này thì tôi báo cảnh sát đó. Tôi cảnh cáo đây là cơ hội duy nhất để anh chạy trốn, anh mau thả anh ta ra, chạy nhanh! Mau lên! Chạy nhanh đi!”

Việc quan trọng nên Cố Lam phải nói ba lần, thế mà Tần Tu Nhiên vẫn không chịu nhúc nhích.

Anh nhìn chằm chằm vào cái ô trong tay cô, hệt như một tên sát thủ muốn liều mạng đến cùng.

Cố Lam thấy anh không hề động lòng, cô bèn thêm gợi ý: “Anh thật sự không có ý định bỏ chạy sao? Nếu đã không chạy, thế tôi phải gọi đông đảo quần chúng nhân dân đến phụ một tay nhé! Anh mau chạy đi, vì cả gia đình anh, sự nghiệp của anh cũng như danh tiếng của anh, anh phải nghe tôi!”

Cố Lam dí sát cán ô vào mặt anh: “Mau chạy đi!”

Đang nói giữa chừng, ông chủ quán trà Vọng Giang dẫn nhân viên vội vã chạy ra, nhìn thấy cảnh này, ông chủ hét lên: “Mấy người làm cái gì vậy!”

Thấy người tụ tập càng ngày càng đông, Cố Lam cố gắng ra hiệu bằng mắt đến nỗi suýt chuột rút, cuối cùng Tần Tu Nhiên cũng chịu rút lui.

Anh thả Bạch Sở Nhiên ra, chạy về phía đằng xa.

Bởi vì dáng người Tần Tu Nhiên cao to nên mọi người nhốn nháo nhường đường, không một ai dám ngăn cản anh.

Lúc mọi người dõi mắt nhìn theo hướng anh chạy thoát, cả Cố Lam và Bạch Sở Nhiên đều thở phào nhẹ nhõm. Song, hình như anh bỗng nhớ ra gì đó, lại quay đầu chạy về chỗ cũ, giật bó hoa trong tay Bạch Sở Nhiên, hung hăng giẫm lên vài cái!

Khi bó hoa hồng nằm trên đất bị giẫm đạp tả tơi, cánh hoa rải rác khắp nền thì Tần Tu Nhiên mới hài lòng quay người chạy trốn lần nữa. 

Tất cả mọi người có mặt ở đó đều sững sờ nhìn chằm chằm hướng anh chàng đeo khẩu trang đã chạy mất tăm. Lúc này, Bạch Sở Nhiên mới phản ứng lại, đau lòng nhặt bó hoa dưới đất lên, nói với giọng tiếc nuối: “Hoa này giá thị trường bán ba trăm tệ đó! Anh ta tự dưng công kích tôi làm gì, tại sao còn muốn chà đạp bó hoa nữa!”

“Câm mồm!”

Tưởng Thư lớn tiếng chửi mắng trong tai nghe: “Mặc kệ mấy bông hoa nát đó đi! Cậu lập tức đi xin lỗi Cố Lam, nếu không tôi tống cậu vào tù ngồi!”

Nghe thấy hai chữ “ngồi tù”, Bạch Sở Nhiên lấy lại tinh thần ngay tức khắc, anh ta nhanh chóng đứng dậy, bày ra vẻ ngại ngùng: “Xin lỗi Lam Lam, hoa anh định tặng em…”

“Không cần thiết.” Cố Lam ngắt lời anh ta: “Có mang nhẫn đến không?”

“Em có cần phải nói chuyện với anh như thế không?” Bạch Sở Nhiên thở dài: “Trước đây, chúng ta…”

“Nếu anh nói về chuyện xưa thì chắc là tôi sẽ động tay động chân đó.” Cố Lam nhắc nhở anh ta.

Bạch Sở Nhiên sững người, Tưởng Như lạnh lùng ra lệnh: “Hãy mời cô ta đi ăn cơm với cậu trước.”

“Được rồi.” Bạch Sở Nhiên gật đầu: “Anh có mang nhẫn, mình đi ăn cơm trước nhé.”

Nói xong, Bạch Sở Nhiên quay người, làm tư thế “mời”, Cố Lam gật đầu, cô nắm chặt túi xách, thầm động viên bản thân.

Cô từng tra thử món đắt nhất của nhà hàng này trên APP đánh giá nào đó. Bữa cơm này, món nào đắt đỏ thì cô chắc chắn sẽ ăn món đó, ăn sang cho anh ta phá sản luôn!

Khi hai người bước đến cửa sổ chỗ ngồi cạnh cửa sổ của quán trà Vọng Giang thì Tần Tu Nhiên lại đang cúi đầu, kìm nén cảm xúc trong lòng, anh bước về hướng bãi đỗ xe.

Mất mặt, quá mất mặt! Sao anh có thể làm ra chuyện như vậy, quan trọng nhất là còn bị Cố Lam trông thấy cảnh này.

Tần Tu Nhiên nôn nóng, đứng ngồi không yên như một đứa trẻ, giờ anh đang nghĩ tối nay nên giải thích thế nào về lý do mình xuất hiện ở đây với Cố Lam. Chuông điện thoại bất ngờ reo lên, anh bắt máy, nghe thấy giọng nói gấp gáp của Đào Nhiên trong điện thoại: “Cậu chủ, tôi đã tra ra người tên Bạch Sở Nhiên này, anh ta chỉ là một lập trình viên bình thường. Trước đây, anh ta từng làm việc tại một công ty con thuộc tập đoàn Tần Thị chúng ta, chịu trách nhiệm bảo mật thông tin. Một thời gian trước, bởi có nghi ngờ anh ta dính líu đến vụ mua bán thông tin nên bị trục xuất. Công ty đang chuẩn bị báo cảnh sát truy tố trách nhiệm nhưng tự nhiên tổng giám đốc bảo dừng vụ việc này lại. Sau đó, anh ta được mời đến tiệc mừng thọ của chủ tịch với thân phận là “thanh niên xuất sắc trong ngành”. Có vấn đề.” Đào Nhiên kích động nói: “Người này chắc chắn có vấn đề, làm thế nào mà cậu chủ quen biết người này?”

Tần Tu Nhiên không lên tiếng, anh đang suy xét về những chuyện này.

Bạch Sở Nhiên nhận được lời mời của Tưởng Như, lại bị Tần Giang Hà nắm được nhược điểm ở trong tay, sau đó xuất hiện trước mặt Cố Lam thì ắt hẳn anh ta có mưu đồ gì đó.

Sáng nay Bạch Sở Nhiên gọi điện cho Cố Lam mãi, thông tin về thời gian, địa điểm không phải do anh truyền lại cho cô. Thế nhưng Cố Lam vẫn đến đúng giờ, có lẽ cô cũng biết về thời gian, địa điểm anh ta hẹn gặp mặt, vậy thì tại sao cứ khăng khăng phải nói cho anh biết thời gian và địa điểm làm gì?

Bọn họ muốn làm gì, trong đầu Tần Tu Nhiên nảy ra một suy nghĩ nhưng anh có chút không tưởng tượng nổi.

Đám người này thật sự thô bỉ, ngu muội và can đảm đến thế sao?

Tần Tu Nhiên nhíu mày.

Có thể là bọn họ cử Bạch Sở Nhiên qua đây nhằm cản trở anh, miễn là có thể giữ chân anh, anh đoán nếu họ yêu cầu Bạch Sở Nhiên làm bất cứ việc gì thì anh ta cũng khó lòng từ chối. Vì vậy, anh cũng ngại “tương kế tựu kế”!

Giờ đây, Tần Tu Nhiên đã thông suốt được điểm này, trong mắt anh ẩn chứa một tia sáng lạnh, anh vô thức đưa tay vào túi quần, chạm tới con dấu để trong túi.

Khi nhận ra mình đã làm chuyện gì, Tần Tu Nhiên sững sờ mất một lúc, đơ người tại chỗ.

Sau khi về nước, không chỉ thế giới này, mà đến cả anh cũng càng lúc càng kỳ quặc.

Anh không muốn nghĩ nhiều, Tần Tu Nhiên quay người bước về quán trà Vọng Giang một lần nữa.

Bạch Sở Nhiên dẫn Cố Lam ngồi vào bàn, bảo ông chủ đưa menu lên.

“Trước khi đến đây anh có hỏi thăm rồi.” Bạch Sở Nhiên giới thiệu với Cố Lam: “Đậu phộng bóc vỏ ở đây là món ngon nhất, em gọi thêm mấy đ ĩa nhé.”

“Vậy thì tôi cũng biết.” Cố Lam vừa nghĩ đã biết tỏng Bạch Sở Nhiên đang suy tính gì trong đầu, cô cười khẽ: “Chắc chắn đậu phộng là món rẻ nhất.”

Vừa nói, Cố Lam vừa lấy một quyển menu, hào phóng gọi: “Ông chủ, nấu cho tôi một bàn ăn gồm mười món đắt nhất trong menu này.”

Vừa dứt câu, bỗng một bàn tay ấn menu trên tay Cố Lam xuống, giọng nói lạnh nhạt vang lên: “Chờ một lát.”

Tuy giọng nói này rất êm tai nhưng không hề có xíu cảm xúc nào trong đó, Cố Lam và Bạch Sở Nhiên cùng ngẩng đầu lên thì trông thấy Tần Tu Nhiên mặc bộ âu phục màu xám, đang mỉm cười nhìn khuôn mặt kinh ngạc của hai người họ.

Không đợi Bạch Sở Nhiên chủ động mời, Tần Tu Nhiên đã kéo ghế ra, tự nhiên ngồi vào chỗ cứ như thể anh mới là chủ vậy, chẳng thèm liếc mắt nhìn Bạch Sở Nhiên, ra hiệu gọi nhân viên phục vụ đến thêm nước, anh thờ ơ nói: “Anh Bạch mời bạn gái tôi ăn cơm nên tôi cũng đến góp vui cùng. Anh Bạch là người rộng lượng, chắc không ngại đâu nhỉ.” Nói đến đây, Tần Tu Nhiên quay đầu nhìn Bạch Sở Nhiên, mỉm cười rồi nói tiếp: “Đúng không, anh Bạch?”

“Giữ Tần Tu Nhiên lại.”

Tưởng Như phấn khích nói.

Bạch Sở Nhiên lập tức trưng ra nụ cười khó coi: “Cái này… Đương nhiên là tôi không ngại.”

“Vậy tôi gọi món nhé.” Tần Tu Nhiên gật đầu, sau đó quay đầu nhìn quản lý luôn đứng quan sát ở góc xa, vẫy tay gọi người đến.

Người quản lý cung kính đi lên, chỉ thấy Tần Tu Nhiên giơ tay ra, trên màn hình điện thoại hiển thị một tấm thẻ đen.

“Giúp tôi đổi sang phòng VIP.” Tần Tu Nhiên dặn dò: “Lấy Secret Menu* ra đây.”

*Secret Menu là set menu mà khách hàng VIP có thể thử các công thức và phương pháp nấu nướng mới.

Nói xong, Tần Tu Nhiên quay đầu nhìn menu màu trắng trên bàn, ra vẻ áy náy,  mỉm cười nói với Bạch Sở Nhiên: “Thứ lỗi, tôi không ăn các món trong thực đơn bình thường này được.”

Bạch Sở Nhiên còn chưa rõ tiếp theo nên làm gì, anh ta đang đợi lệnh mới từ Tưởng Như.

Suy cho cùng, bữa ăn hôm nay cũng do Tưởng Như chi tiền.

Còn Tưởng Như vừa nghe đến “Secret Menu” thì sắc mặt bà ta lập tức thay đổi.

Bà ta siết chặt nắm tay, hít vào một hơi thật sâu, sau cùng vẫn ra quyết định: “Theo cậu ta vào phòng VIP!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play