Trên đường đi, hai người chẳng ai nói gì. Tần Tu Nhiên không có hứng nói chuyện, còn Cố Lam đi trong gió đêm lạnh lẽo lại không khỏi nhớ đến thời đại học và sự ngu xuẩn của cô.

Lúc mới lên đại học, cô là một thiếu nữ đơn thuần tràn đầy mơ mộng về tình yêu.

Mọi người xung quanh đều yêu đương rất vui vẻ khiến cô không khỏi sinh ra lòng khao khát, chủ yếu là vì cô không muốn trải qua những ngày tháng xách túi cho bạn bè nữa mà muốn tận hưởng niềm vui được người khác xách túi cho, có người mời ăn cơm và tặng quà.

Cô hiểu rất rõ vị trí của mình, với gia thế bình thường, ngoại hình, chiều cao và tính cách không được ưa chuộng mấy trên thị trường yêu đương thì khả năng muốn tìm một người đàn ông độc thân giàu có là không cao. Chỉ cần nhắc đến vấn đề môn đăng hậu đối đã đủ kẹp chết cô, vậy thì chỉ có thể đi đường khác, chỉ cần tìm một người đàn ông có chí cầu tiến, có tiền đồ rồi dùng sự nhiệt tình và cố gắng của bản thân để có được anh ta.

Theo tiêu chuẩn này, ngay kỳ đầu tiên đại học cô đã ngắm trúng Bạch Sở Nhiên.

Bạch Sở Nhiên là một sinh viên ưu tú của khoa công nghệ thông tin, năm nào cũng nhận được học bổng, bọn họ gặp nhau hồi đi làm thêm vào kỳ nghỉ đông. Trong những năm tháng khó khăn đó, họ cùng làm trong một tiệm trà sữa, cô làm thu ngân vắt chanh, anh ta làm trân châu.

Anh ta hơn cô một tuổi, đẹp trai, dáng đẹp, tính tình dịu dàng, mọi thứ đều cực kỳ phù hợp tiêu chuẩn của cô. 

Trong một buổi sáng nào đó, khi cô hà hơi lạnh bước vào tiệm trà sữa thì anh ta đã đưa cho cô một ly trà sữa táo đỏ long nhãn ấm nóng. Kể từ lúc đó, cô đã đổ gục trước sự dịu dàng của anh ta.

Lúc đó, anh ta còn cười nói: "Ly trà sữa này giảm sáu mươi phần trăm, anh ghi sổ cho em nhá?"

Cô hoàn toàn không cảm thấy có gì bất thường, thậm chí tim còn đập thình thịch vì cảm động.

Đến cuối tháng, khi biết tiền lương của mình bị trừ đi một ly trà sữa táo đỏ long nhãn thì cô đã bị tình yêu làm cho mù mắt, hoàn toàn quên mất mình đã mua nó lúc nào.

Dù sao thì ngày nào cô cũng uống trà sữa trong tiệm, ông chủ còn giảm giá cho cô tận sáu mươi phần trăm.

Rất nhiều năm sau, lúc xem xét lại mọi hành động của Bạch Sở Nhiên, khi nhớ đến lai lịch của ly trà sữa này cô mới phát hiện chuyện anh ta là một tên đàn ông keo kiệt đã có manh mối từ lâu rồi.

Ly trà sữa đó chắc chắn do anh ta làm sai, cuối cùng còn làm bộ vì ân tình mà ụp lên đầu cô!

Bắt đầu từ cốc trà sữa đó, cô đã âm thầm để ý đến người đàn anh này.

Anh ta có ước mơ, gia đình không khá giả nhưng một lòng muốn ra nước ngoài. Anh ta nói ra nước ngoài làm được trả lương cao hơn, dù chỉ làm nông dân cũng có tương lai. Ở nước ngoài, tăng ca được trả tiền thêm tiền, nhà cửa tiện nghi, sinh con còn được phát tiền, tương lai con cái đi học không phải đóng học phí, người vô gia cư cũng có thể nhận trợ cấp.

Anh ta đã tính cho cô nghe, tương lai anh ta ra nước ngoài sẽ mua một căn biệt thự tự mình trồng trọt, như vậy có thể tiết kiệm tiền mua đồ ăn. Hàng ngày đi làm lấy lương, tan tầm còn có thể đi rửa bát, cứ kiên trì như vậy, chẳng mấy chốc anh ta có thể trở thành triệu phú.

Trước giờ Cố Lam chưa từng gặp người nào có kế hoạch rõ ràng như vậy nên đã bị sự cố gắng và lòng kiên trì của anh ta làm cho cảm động đến rơi nước mắt. Đồng thời, trong lòng cô bắt đầu dâng lên một loại sùng bái mù quáng, cảm thấy Bạch Sở Nhiên thực sự là người có năng lực nhất cô từng gặp.

Cô đã hỏi mẹ thấy Bạch Sở Nhiên là người thế nào, mẹ cô còn kinh ngạc hơn. Anh ta quả thực là một người rất giỏi trong cuộc sống, đi cùng với anh ta chắc chắn đời này được hưởng phúc.

Chết rồi hợp táng khả năng còn được giảm giá.

Dù sao anh ta cũng là người giỏi lợi dụng mà.

Đầu óc cô trở nên mơ mơ màng màng, trái tim đập loạn nhịp lén lút thầm mến Bạch Sở Nhiên.

Cô trò chuyện với anh ta mỗi ngày, cố gắng tiếp cận và giúp đỡ anh ta mà Bạch Sở Nhiên cũng tỏ thái độ ám muội.

Ví dụ, Bạch Sở Nhiên sẽ đi bộ cùng cô về trường mỗi ngày. Có một ngày cô quá mệt không thể nhúc nhích được nữa nên anh ta đã cõng cô quay về.

Khi đó cô cao đến mét bảy lăm, khoẻ đến mức chẳng ai trên sân bóng rổ nhớ đến giới tính của cô. Vậy mà Bạch Sở Nhiên lại biết cô đau chân nên cõng cô chậm rãi quay về trường, vừa đi vừa ân cần nói: "Lam Lam, sau này nếu em mệt thì chúng ta không cần đi bộ về nữa. Anh biết một bác ở ngay cạnh tiệm trà sữa, buổi tối bác ấy cho thể cho chúng ta thuê xe ba bánh, mười đồng một tháng. Buổi tối anh sẽ chở em về, ban ngày lại đưa em quay lại, em đóng tiền, anh góp sức, chúng ta cùng đi làm với nhau."

Khi nghe thấy những lời này giữa trời đông khắc nghiệt, Cố Lam cảm thấy toàn thân nóng bừng lên.

Lúc đầu cô còn nghĩ tại sao anh ta không đi xe buýt, họ có thể cùng đi xe buýt mà.

Nhưng nghĩ lại thì xe buýt chỉ đi có mười phút đã về trường, sao có thể lâu bằng đi xe ba bánh?

Bạch Sở Nhiên muốn ở lại với cô nhiều hơn đây!

Còn nữa, quan trọng nhất là xe buýt giá hai đồng một chuyến, tổng đi lại là mất bốn đồng, một tháng là một trăm hai mươi đồng. Cô vẫn hiểu rõ sự chênh lệch giữa mười đồng và một trăm hai mươi đồng.

Vừa tiết kiệm vừa có thể hâm nóng mối quan hệ với người trong lòng, cớ sao lại không làm?

Thế là cô đồng ý ngay lập tức.

Trường học của họ cho phép đăng ký ở lại vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, khi đó cô đang cãi nhau với mẹ nên ở lại trường.

Kể từ đó, bọn họ cùng nhau đi xe ba bánh từ trường học đến chỗ làm mỗi ngày, đến tối lại lái xe ba bánh quay về.

Không đến một tháng, tình cảm của bọn họ đã có sự tiến triển rất lớn.

Có một ngày, Bạch Sở Nhiên thậm chí còn chủ động gửi tin nhắn mời cô đi ăn lẩu.

Cô vui đến nỗi thức trắng cả đêm, hôm sau đến tiệm lẩu đã thấy Bạch Sở Nhiên đợi ở đó. Cô vừa ngồi xuống anh ta đã đưa cho cô một cái khăn ấm áp.

"Hôm nay là đông chí, em cứ tuỳ ý ý đi." Bạch Sở Nhiên dịu dàng nói: "Chúng ta AA hay ai trả?"

"AA đi." Cố Lam biết anh ta cũng khó khăn, còn phải tiết kiệm tiền để ra nước ngoài học nữa.

Dường như Bạch Sở Nhiên hiểu được ý đồ của cô nên cười nói: "Cố Lam, em thật tốt!" 

Bữa ăn đó, anh ta chăm sóc cô đến từng chân tơ kẽ tóc, ân cần đến mức Cố Lam cảm thấy cô sẽ không bao giờ tìm được người đàn ông thứ hai đối xử tốt với cô như vậy.

Đến lúc trả tiền, cô vừa giơ tay gọi nhân viên đã bị anh ta cản lại.

"Chờ chút, chúng ta xác nhận số tiền trước đã."

Anh ta cẩn thận cầm hoá đơn lên, chỉ nhìn qua tổng hoá đơn rồi xác nhận với cô: "Bữa này chúng ta ăn tổng cộng một trăm hai tám đồng, bình quân mỗi người là sáu mươi tư đồng đúng không?"

"Chính xác." Cố Lam liếc nhìn, gật đầu đáp.

Cô cũng tính toán rất nhanh.

Xác nhận số tiền xong, Bạch Sở Nhiên móc ra một tờ phiếu giảm giá năm mươi phần trăm màu đỏ chữ vàng đưa cho Cố Lam, vẻ mặt dịu dàng đầy chân thành: "Vậy sáu mươi tư đồng của anh trừ vào phiếu giảm giá này là được rồi."

Cố Lam ngẩn người, không nói gì, tờ phiếu giảm giá năm mươi phần trăm đã in sâu vào mắt cô, khắc sâu vào trái tim cô.

Anh ta đã nghèo như vậy sao còn đi ăn lẩu?

Lại còn đi cùng cô!

Dùng phiếu giảm giá năm mươi phần trăm tốt lắm sao? Chuyện trước mặt con gái mà dùng phiếu giảm giá thay phần của mình liệu có thể xảy ra không?

Phải không biết xấu hổ đến mức nào mới làm được chuyện này?

Một người đàn ông tiết kiệm đến mức sáng tạo ra chuyện độc đáo như vậy quả là hiếm thấy. Là do số cô may mắn nên mới có thể moi được một kỳ tài như vậy từ trong biển người mênh mông sao?

Cô đã tô điểm hành vi của Bạch Sở Nhiên trong lòng mình, hình ảnh một người đàn ông bần cùng, thông minh, cứng cỏi, có năng lực điều hành và đúng mực đã được cô phác hoạ trong đầu.

Đây chính là đàn anh mà cô thích mà rất rõ ràng, anh ta cũng thích cô.

Nếu không tại sao trong hai năm đó lại cùng cô đi xe ba bánh, cùng cô ra ngoài ăn cơm, chơi đùa, thậm chí mua quần áo?

Một người nghèo khó như anh ta đã nghĩ hết cách để lấy được phiếu giảm giá để đi làm bạn với cô.

Thật ra cô cũng cố gắng bắt chước anh ta lấy phiếu giảm giá, cố gắng giảm giá nhiều nhất có thể để sau đó đi ăn bữa ăn sang chảnh.

Tiếc là cô không có năng lực như Bạch Sở Nhiên, mỗi lần có loại phiếu giảm giá năm mươi phần trăm này cô đều không thể lấy được.

Sau đó cô còn hỏi Bạch Sở Nhiên tại sao cô không bao giờ lấy được những phiếu giảm giá đó mà anh ta đều lấy được.

Lúc đó anh ta nói đã viết hẳn một kế hoạch để cướp phiếu giảm giá.

Khoảnh khắc đó, hình tượng Bạch Sở Nhiên trong lòng cô càng to lớn hơn.

Không hổ là người đàn ông cô xem trọng!

Hai người họ cứ sống cùng nhau như vậy, Bạch Sở Nhiên chưa từng nói rõ ràng, Cố Lam cũng không tiện nhiều lời, dù sao cũng cũng rất vui vì có thể sử dụng phiếu giảm giá cùng nhau.

Mãi đến khi Bạch Sở Nhiên lên năm bốn, anh ta nhận được offer học bổng của Mỹ và nói với cô: "Lam Lam, anh phải đi."

Ngày hôm đó cô khóc như điên, căm hận tiếng Anh của mình quá kém, nếu không thì cô đã có thể đi nước ngoài lao động bất hợp pháp để có thể theo Bạch Sở Nhiên đến Mỹ.

Chẳng qua tiếng Anh của cô chỉ ở cấp bốn, khẩu ngữ dừng lại ở "Gặp mặt thì chào Hello". Thế nên hy vọng đến Mỹ của cô chỉ đành ký thác lên người Bạch Sở Nhiên.

Lúc đó, cô đã ngước đôi mắt đẫm nước lên nhìn anh ta, nức nở nói: "Đàn anh, anh đến Mỹ mua biệt thự sẽ đưa em đi cùng đúng không?"

Bạch Sở Nhiên sững sờ, cuối cùng khẽ thở dài: "Lam Lam, lâu ngày không gặp, anh sợ lòng người sẽ đổi thay."

"Không! Em sẽ không thay đổi!" Cố Lam khịt mũi, đáp: "Đàn anh, em sẽ luôn chờ anh."

"Vậy chúng ta giao hẹn với nhau đi, khi nào mua được biệt thự ở Mỹ, em sẽ đến đó làm trồng trọt."

"Được, chúng ta hứa thế nhá." Cố Lam gật đầu, sau mới chợt nhớ ra: "Anh, cho em một tín vật đi."

Hai bên thầm mến nhau nhiều năm như vậy nhưng cô không có một tín vật định tình nào.

Nghe vậy, vẻ mặt Bạch Sở Nhiên hơi thay đổi, anh ta chần chờ một lúc mới gỡ một miếng ngọc Quan Âm trên cổ xuống đưa cho Cố Lam: "Đây là vật mẹ để lại cho anh, là thứ quan trọng nhất đối với anh, em cầm đi, coi như là sự báo đáp cho nhiều năm như vậy..."

Ngọc Quan Âm của mẹ!

Cô chưa từng nghe Bạch Sở Nhiên nhắc đến gia đình, nhưng nếu đã đưa đồ vật trân trọng của mẹ như vậy ra rồi thì cũng có thể coi là di vật.

Cố Lam cầm ngọc Quan Âm, thầm hạ quyết tâm nhất định phải bảo quản thật tốt.

Sau đó, cô nghe thấy Bạch Sở Nhiên dò hỏi: "Em... Không có gì đáp lễ cho anh sao?"

"Có." Cố Lam kiên định nói: "Anh chờ em, để em đi lấy lễ vật tặng anh!"

Nói rồi, Cố Lam cầm ngọc Quan Âm chạy một mạch về nhà.

Vừa về đến nơi đã lục tung các ngăn tủ để tìm đồ, di vật của mẹ cô cũng là một miếng Ngọc Quan Âm, cô phải tìm một miếng ngọc tương đương nhưng không thể quá đắt được.

Lục lọi một lúc, cuối cùng Cố Lam cũng cũng tìm được một chiếc hộp màu đỏ, mở hộp ra, bên trong có một chiếc nhẫn ngọc bích.

Cô nhớ rõ đây là di vật của ba để lại, năm đó ông đã đưa cho mẹ cô. Mẹ cô đã nói đây chỉ là một miếng pha lê, ba cô đã lừa bà, thứ này không đáng giá.

Di vật của ba cùng với di vật của mẹ đều có giá trị gần ngang nhau. Tuy pha lê không đáng giá bằng ngọc nhưng quan trọng vẫn là tấm lòng.

Cô cầm cái nhẫn ngọc bích chạy quay lại trường học tìm Bạch Sở Nhiên đang pha trà sữa trong tiệm.

Cô vừa thở hổn hển vừa trao chiếc nhẫn ngọc bích cho anh ta.

"Đây là đồ ba em để lại cho em, tuy chỉ là một miếng pha lê không đáng giá nhưng lại rất quan trọng với em. Anh cầm đi." Cố Lam nhìn anh ta chăm chú, nghiêm túc nói: "Chờ em đi Mỹ tìm anh."

Lúc cô đang nói, trận tuyết đầu mùa bắt đầu rơi xuống.

Bạch Sở Nhiên nhận lấy chiếc nhẫn, nghiêm túc nói: "Được, anh chờ em."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play