Sau khi đi ra từ nhà vệ sinh, Tần Tu Nhiên cảm giác cơ thể hơi kiệt sức. 

Dạ dày của anh rất đau, bụng cũng đau, đau đến nỗi trong mắt anh chỉ toàn là sao bay qua.

Anh đã nôn mửa bốn lần, đi vệ sinh ba lần, kiến thức thông thường cho anh biết, nếu anh cứ tiếp tục như vậy thì sẽ bị mất nước. Tay anh run rẩy, lập tức bấm điện thoại gọi cho Vương Cương. Trước khi điện thoại được kết nối, anh cảm giác như trước mắt mình đã biến thành màu đen, chỉ có thể dùng lý trí còn sót lại mà yếu ớt nói với Vương Cương: “Cứu tôi…”

Vừa dứt lời, trước mắt anh ngay lập tức tối sầm lại.

Lúc anh tỉnh lại thì đã thấy bản thân đang ở bệnh viện, mùi thuốc khử trùng tràn ngập trong xoang mũi, anh đang nằm trên chiếc giường bệnh di động, bị bác sĩ vỗ vào mặt hỏi: “Người bệnh, anh mau tỉnh lại. Hôm nay anh đã ăn những gì?”

“Chè đậu xanh… Bánh nướng… Xiên cay… Lẩu băng chuyền nhỏ… Gà chiên xù… Mì xào…”

Tần Tu Nhiên cố gắng hết sức nói ra những gì bản thân đã ăn qua, không đợi anh nói tiếp thì bác sĩ đã thông báo ngay: “Có khả năng là anh bị ngộ độc thực phẩm, chuẩn bị rửa ruột.”

“Tổng giám đốc Tần!”

Vương Cương đang hỗ trợ đẩy giường bệnh vừa nghe được lời này, đau lòng lên tiếng: “Dù sao anh cũng là tổng giám đốc, lúc yêu đương cũng không cần thiết phải hy sinh lớn như vậy!”

Tần Tu Nhiên không nói nên lời, anh nhắm mắt lại, bởi vì vô cùng đau đớn mà nơi khóe mắt chảy ra một giọt nước mắt.

Anh đang tự hỏi những thứ này sao có thể hời như vậy, hóa ra là tiền thuốc men đang chờ anh.

Cố Lam vừa ngủ dậy, vừa mở điện thoại lên thì ngay lập tức thấy được tin nhắn của Tần Tu Nhiên gửi đến, thông báo cho cô không cần phải viết báo cáo. 

Cô bĩu môi, lấy điện thoại ném ở một bên.

Viết viết viết, thật sự cho rằng bản thân là sếp của cô hay sao?

Dù sao đi chăng nữa thì cô cũng sẽ không viết cho anh, nếu muốn thì cô sẽ lên mạng chép cho anh một bản.

Nhưng vừa nghĩ đến đây thì cô lại cảm thấy thái độ này của mình không được tốt. Mọi người đều nói phải biết nắm giữ hôn nhân, cô vất vả lắm mới tìm được một đối tượng cho nên không thể để con vịt đã tới tay rồi còn bị bay mất. 

Cô quyết định sẽ nói với Tần Tu Nhiên vài câu qua loa lấy lệ.

Cô suy đi nghĩ lại, cũng không tìm thấy từ nào thích hợp cho nên đã do dự suốt nửa ngày sau đó cô mới nhìn thời gian.

Quên đi, không có kinh nghiệm kết hôn, chẳng lẽ có kinh nghiệm làm xã súc* mà cũng không được tính sao?

*Xã súc mà một thuật ngữ được dùng cho các nhân viên văn phòng tại Nhật Bản. Xã súc dùng để chế giễu những người vì lợi ích của công ty mà gạt bỏ tôn nghiêm của bản thân họ, từ việc ăn uống đến ngủ nghĩ đều rất qua loa, luôn sẵn sàng bán mạng vì công việc.

Xuất phát từ tâm tư ứng phó với sếp, cô gửi cho Tần Tu Nhiên một tin nhắn: [Anh tốt thật đấy! Có được một người bạn trai như anh, quả là vinh hạnh của tôi!]

Tần Tu Nhiên thích nghe những lời nịnh nọt, điều này cô đã biết rõ từ lâu.

Gửi tin nhắn xong, cô dọn dẹp một chút, sau đó lại lái xe máy điện đến công ty.

Lúc tới công ty, tất cả mọi người đều nhìn về phía cô, chuyên viên trang điểm Ken thấy cô thì vui vẻ chào hỏi: “Chào, Cố Lam.”

Ken là chuyên viên trang điểm tốt nhất công ty. Bình thường người này mắt cao hơn đầu, anh ta không thèm để ý đến mọi người xung quanh, ngoại trừ những streamer nổi tiếng nhất công ty.

Lần đầu tiên, Cố Lam được anh ta tiếp đón như vậy cho nên cả người đều căng thẳng, tay cô không khỏi siết chặt dây đeo túi xách của chính mình, từng bước lùi lại, cảnh giác nhìn về anh ta: “Thầy Ken?”

“Ơ kìa, vẻ mặt của cô như vậy là sao?” Ken đi đến trước mặt cô, đẩy cô một cái, sau đó thay đổi sắc mặt, nghiêm túc nói: “Tôi nghe nói lần trước cô xem mắt thành công, công ty chúng ta sắp bị thu mua rồi à?”

“Chuyện này hả?” Cố Lam vừa nghe thấy lời này, cảm thấy khó xử mà sờ tóc: “Cũng chưa chắc đâu.”

“Cô chuẩn bị được làm vợ của tổng giám đốc thì chuyện thu mua công ty của chúng ta không phải đơn giản như cái búng tay hay sao? Tôi đến đây chính là để tâm sự với cô, cô phải nhớ cho kĩ, cô có thể xem mắt thành công là nhờ ngày hôm đó chính tôi đã trang điểm cho cô.”

“Ừ.” Cố Lam gật đầu, cô hiểu ý Ken đang muốn nói cái gì, cô giơ tay vỗ vai của Ken: “Tôi nhớ kĩ. Anh yên tâm, nếu tôi thật sự trở thành tổng giám đốc của công ty chúng ta…..”

“Cố Lam.”

Sau lưng cô đột nhiên xuất hiện giọng nói nham hiểm của Giản Ngôn khiến Cố Lam hoảng sợ. Cô đột nhiên quay người lại, ngay lập tức nhìn thấy Giản Ngôn. Cô ấy mặc một bộ đồ đen dài, bên ngoài khoác một chiếc âu phục màu trắng, trong tay đang cầm một phần tài liệu, nhướng mày nhìn cô: “Vừa nãy cô nói cái gì?”

“À.” Tốc độ tim đập của Cố Lam ngay lập tức trở nên nhanh hơn, cô giơ tay quạt gió, quay đầu nháy mắt với Ken: “Em đang nói thời tiết hôm nay rất nóng, có đúng không?”

“Theo tôi vào đây.”

Giản Ngôn nói với giọng lạnh lùng, xoay người đi vào trong văn phòng.

Cố Lam xấu hổ nhìn về phía Ken, đi theo Giản Ngôn vào trong.

Vào trong văn phòng, Giản Ngôn vừa ngồi xuống đã nhìn chằm chằm cô: “Tối hôm qua cô và tổng giám đốc Tần nói chuyện như thế nào rồi?”

“Rất tốt.” Vừa nghe Giản Ngôn hỏi cái này thì Cố Lam vừa ngồi xuống, vẻ mặt lộ ra vẻ đắc ý: “Anh ta nói hôm nay sẽ chuyển tiền. Sếp à, chị yên tâm đi, người này nhân phẩm đáng tin, lại là người có tiền, anh ta sẽ không quỵt nợ đâu.”

“Vậy là tốt rồi.” Giản Ngôn gật đầu, lúc sau lại nghĩ đến: “Anh ta có gì không hài lòng đối với kế hoạch của công ty chúng ta hay không?”

“Ôi, anh ta còn có thể không hài lòng cái gì chứ.” Cố Lam lấy đậu phộng từ dĩa đậu phộng trên bàn của Giản Ngôn ném vào miệng: “Chỉ là kẻ thích uống cà phê không quen ăn bún ốc, cho anh ta ăn nhiều lần thì anh ta đã nhận ra bún ốc thơm.như nào.”

“Chị cũng rất mong đợi nó.” Giản Ngôn cười rộ lên: “Lúc nào thì em đưa bún ốc cho anh ta?”

“Chuyện đó chỉ là vấn đề sớm hay muộn.”

Cố Lam rất tự tin.

Giản Ngôn gật đầu: “Được rồi, vậy chuyện đi tìm Tần Tu Nhiên để hối thúc việc thu tiền, tôi sẽ trông cậy vào cô vậy. Tôi và anh ta không ký hợp đồng, xem như chủ yếu là dựa vào danh dự để làm việc. Nếu số tiền này cô không lấy về được…” Giản Ngôn thở dài: “Công ty sẽ không thể duy trì nổi nữa.”

“Chuyện này… Nghiêm trọng như vậy thật sao?”

Giọng Cố Lam run rẩy, Giản Ngôn gật đầu, giọng điệu nặng nề: “Ba của tôi nói, nếu làm ăn lại thua lỗ thì sẽ khiến cho tôi phải trở về nhà thừa kế gia sản, liên hôn thương nghiệp, bán thân cầu vinh.”

Sau khi nói xong, Giản Ngôn ngẩng đầu, nhìn về Cố Lam, trong đôi mắt tất cả đều là sự khẩn cầu: “Nếu hôm nay anh ta còn không chuyển tiền thì nhất định cô phải đi lấy tiền về cho tôi, biết không?”

Nghe Giản Ngôn nói như vậy khiến cho Cố Lam không khỏi ngồi thẳng người.

Giản Ngôn nuôi cô lỗ vốn nhiều năm như vậy, cô cũng không phải người lòng lang dạ sói, nghĩ đến việc Giản Ngôn phải đi về thừa kế gia sản, bán thân cầu vinh, cô lập tức trịnh trọng nói: “Sếp, chị yên tâm đi. Đòi nợ chính là nghề của em. Nếu buổi chiều hôm nay, tiền còn không về đúng chỗ thì em sẽ tự mình đi tìm anh ta!”

“Đúng là chị em tốt.”

Giản Ngôn nâng tay vỗ vai Cố Lam: “Vậy thì tôi chờ tin tức tốt của em!”

Từ văn phòng của Giản Ngôn đi ra, Cố Lam cảm giác bản thân đang gánh vác một nhiệm vụ vô cùng to lớn. Cô ngồi chồm hổm chờ cả ngày, không ngừng hỏi nhân viên kế toán: “Nhận được tiền chưa? Tập đoàn Tần Thị có chuyển tiền chưa? Công ty của chúng ta còn chưa nhận được tiền sao?”

Chờ đến năm giờ chiều, Cố Lam vẫn chưa nhận được tiền thù lao. Cô ngay lập tức vén tay áo, chạy ra khỏi phòng kế toán: “Lúc này tôi phải đi đòi tiền!”

Nhân viên kế toán sợ tới mức phải vội vàng chạy đuổi theo cô, dặn dò một lần nữa: “Phương thức đòi nợ nhất định phải hợp pháp, nhất định phải nhẹ nhàng. Dù sao cô cũng không thể dùng bạo lực để đòi nợ, chuyện này không tốt cho hình tượng của công ty chúng ta...”

“Được rồi.” Cố Lam lạnh lùng liếc qua, đi vào thang máy, đồng thời gọi điện thoại cho Tần Tu Nhiên, giọng điệu lạnh lùng nói với nhân viên kế toán: “Yên tâm đi, người sẽ không chết.”

Vừa nói xong, Cố Lam ấn thang máy. Lúc cửa thang máy đóng lại, điện thoại mới kết nối được, Cố Lam lập tức thay đổi sắc mặt, nói với giọng nhiệt tình cùng với chân thành: “Chao ôi, tổng giám đốc Tần, cũng đã một ngày không gặp! Nếu anh còn không chuyển tiền thì tôi đây sắp chết đói mất!”

“Cô Cố?”

Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng nói xa lạ của một người đàn ông: “Anh là?”

“À, tôi là trợ lý của tổng giám đốc Tần, tên là Vương Cương.”

Vương Cương nhã nhặn nói: “Tổng giám đốc Tần đang bị bệnh, bây giờ đang nghỉ ngơi, không biết cô Cố tìm tổng giám đốc Tần là có chuyện gì?”

“Tổng giám đốc Tần bị bệnh?”

Cố Lam vừa nghe thấy lời này, không khỏi cảm thấy lo lắng: “Tổng giám đốc Tần bị làm sao vậy?”

“Cái này… Tạm thời tôi không tiện nói ra.” Vương Cương suy nghĩ một lúc, uyển chuyển từ chối: “Nếu cô Cố có việc thì cô có thể nói cho tôi biết, tôi sẽ chuyển lời lại cho tổng giám đốc Tần. Hoặc là, cô chờ sau khi bệnh tình của tổng giám đốc Tần cải thiện, bây giờ tôi sẽ lưu lại phương thức liên lạc của cô, sau đó báo lại cho tổng giám đốc Tần, phải xem tình hình phục hồi thế nào.”

“Thế à.”

Cố Lam lẩm bẩm: “Nếu vậy thì tôi cũng không làm phiền nữa.”

Sau khi nói xong, Cố Lam cúp điện thoại, từ thang máy đi ra, cô cảm thấy có chút mờ mịt.

Tần Tu Nhiên không gặp cô, cũng không chuyển tiền, chẳng lẽ anh ta thật sự muốn trốn nợ hay sao?

Không đến mức như vậy chứ...

Anh ta không hài lòng về kế hoạch của công ty bọn họ đến mức vậy sao? Là vì tối hôm qua mì xào khó ăn quá? Hay là do mùi hương của bún ốc quá nặng? Chỉ một ít tiền như vậy cũng không chịu chuyển?

Cố Lam gãi đầu. Cô quyết định, cho dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng cần gặp Tần Tu Nhiên thêm một lần nữa.

Cô lấy ra điện thoại, bấm mở wechat của Tần Tu Nhiên. Cô nhớ rõ buổi chiều anh ta đã đăng trên vòng bạn bè, đó là một tấm hình, cô không chú ý đến phông nền, chỉ để ý là có cái bàn, trên đó có một ly cà phê, vô cùng ra vẻ mà viết: “Có việc, đừng làm phiền.”

Cố Lam đem bức ảnh phóng to ra, thấy rõ tên nhãn hiệu của ly cà phê. Cô tranh thủ tìm kiếm các bệnh viện gần quán cà phê đó, sau đó thấy được bệnh viện có hoàn cảnh tốt nhất, có khoa quốc tế không thể chi trả bằng bảo hiểm y tế. Tiếp theo, cô đi đến một nhà thuốc vắng khách gần nhất bán đồ của bác sĩ rồi thuê một chiếc áo blouse từ ông chủ. Kế tiếp, cô chạy thẳng về phía bệnh viện.

Lúc đi trên đường, cô bắt đầu đăng nhập vào các APP,  tìm kiếm xem phòng VIP của bệnh viện này nằm ở vị trí nào.

Tìm cả buổi, cuối cùng cô cũng tìm được một blogger giới thiệu về phòng ở. Dựa vào ảnh chụp của blogger, cô cố gắng phân tích ra vị trí đại khái của phòng VIP.

Chuẩn bị một hồi lâu, lúc cô đến bệnh viện thì đã gần mười giờ. Cô mặc vào chiếc áo blouse, đeo khẩu trang, trước ngực đeo ống nghe, hít một hơi thật sâu, sau đó bước đi một cách mạnh mẽ về phía cửa của khoa quốc tế.

Nhân viên bảo vệ đang nghịch điện thoại, cô tự tin mà bước vào bên trong, sau đó đi thang máy đến khu điều trị nội trú.

Đi đến cửa, cô lại phát hiện ra cửa sắt đóng chặt.

Cô dứt khoát ấn chuông cửa, từ bên trong truyền đến tiếng nghi hoặc của y tá “Anh là…”

“Là tôi.” Cố Lam trực tiếp mở miệng, “Mở cửa.”

Y tá dường như sửng sốt một chút, sau đó lên tiếng trả lời: “À.”

Vừa nói xong, cô ấy đã mở cửa của khu điều trị nội trú, Cố Lam đi vào, vừa đi cô vừa oán trách: “Phiền quá, hôm nay bận muốn chết.”

“Đúng vậy.” Y tá lên tiếng trả lời: “Đêm nay tạm thời lại tiếp nhận thêm mấy người.”

“Để tôi đi xem.”

Cố Lam nói xong rồi lập tức đi về phía phòng của tổng thống, y tá còn đang cúi đầu sửa sang lại tài liệu: “Đêm nay lại không ngủ được, thật may còn có một anh đẹp trai…Ơ?”

Y tá ngẩng đầu, mờ mịt: “Người đâu rồi?”

Từ bàn y tá đi vào, Cố Lam bước vào bên trong, cô đi trên thảm đỏ dành cho khu VIP.

Khu VIP không có nhiều người lắm, lúc đi ngang qua phòng tiêm thuốc, Cố Lam trực tiếp đi vào cầm lấy một cái mâm sắt, rồi đi thẳng đến phòng VIP. Thấy có hai người vệ sĩ đang đứng ở trước cửa thì Cô Lam đã biết phòng bệnh của Tần Tu Nhiên chính là ở đây.

Cô đi đến trước cửa phòng, cũng không thèm để ý vệ sĩ, đưa tay để mở cửa.

Vệ sĩ sửng sốt, nhưng cũng không ngăn cản cô.

Cố Lam đóng cửa lại, sau đó quay đầu, ngay lập tức nhìn thấy Tần Tu Nhiên đang ngủ ở trên giường.

Anh nhắm mắt lại, thoạt nhìn trông cực kỳ mệt mỏi, màu da tái nhợt, cau mày, bởi vị bị bệnh mà gương mặt tuấn tú trông có chút yếu đuối, khiến người khác nhìn vào không khỏi xót xa. Cố Lam vừa thấy, trong lòng không khỏi giật mình.

Nhìn thấy vẻ ngoài mong manh dễ vỡ của anh ta, cô có thể chắc chắn là anh ta bị đau dạ dày.

Cô không khỏi có chút đồng tình với Tần Tu Nhiên, bưng khay đến bên cạnh Tần Tu Nhiên, cẩn thận: “Tổng giám đốc Tần?”

Tần Tu Nhiên nhắm mắt lại, anh vẫn đang chìm sâu vào trong cơn ác mộng.

Anh giống như trở về năm anh mười lăm tuổi. Lúc đó, anh đứng ở cửa phòng, nhìn thấy Tần Giang Hà khàn giọng hét: “Tôi không cần! Tôi cái gì cũng không cần! Tôi không cần cô! Tôi cũng không cần Tu Nhiên!”

“Tôi chưa từng yêu cô! Tôi cũng không yêu Tu Nhiên! Tôi hận các người, chính các người đã cướp đi tất cả của tôi. Các người còn muốn giam cầm tôi cả đời? Đừng hòng!”

“Nó không nên sinh ra! Nếu không sinh ra nó, cô sống tốt, tôi cũng sống tốt. Nó chính là tội nhân!”

Cút đi….

Theo bản năng, anh muốn mở miệng, muốn đuổi cơn ác mộng đi.

Nhưng cả người anh dường như bị một sức mạnh vô hình bao bọc lại khiến anh không thể nào cử động được.

Trong lúc hoảng hốt, anh nghe được một giọng nói: “Tổng giám đốc Tần?”

“Tổng giám đốc Tần?”

“Tổng giám đốc Tần.” Đối phương hình như ghé sát vào bên tai anh, nhỏ giọng lên tiếng: “Anh mau tỉnh lại, trả tiền cho tôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play