Gió lạnh thổi qua gáy Cố Lam mang theo cảm giác mát mẻ nhè nhẹ, xung quanh cây cỏ cao đến nửa thân người đang chập chờn đung đưa trong gió càng tăng thêm không khí của phim kinh dị.
Vệ sĩ ở bên cạnh vẫn đang hì hục hì hục đào hố, Cố Lam nhìn thanh niên có vẻ mặt nghiêm túc trước mặt thì nuốt một ngụm nước bọt, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười nói: "Anh... Anh đang nói đùa phải không?"
"Cô cho rằng tôi đang nói đùa với cô đấy à?"
Tần Tu Nhiên nhướng mày.
Trái tim Cố Lam run lên, cô không nghĩ tới mình lại gặp phải loại người thích nhảy nhót trên đầu pháp luật như vậy.
Có phải là ở nước ngoài cầm súng quá lâu nên gan cũng lớn hơn rồi hay sao? Lại dám làm loại chuyện như này?
Tuy vô cùng sợ hãi nhưng cô đã ổn định lại tinh thần và tự dặn lòng mình nhất định phải bình tĩnh, phải sống sót rời khỏi nơi này.
Cô giả vờ bình tĩnh gật đầu: "Anh hỏi đi, nếu không biết thì tôi sẽ không nói còn nếu biết gì thì tôi sẽ nói nấy!"
"Ai sai khiến cô đến cướp vali của tôi?"
"Tôi không có cướp..."
"Ai?" Tần Tu Nhiên cắt ngang lời cô, nhấn mạnh chủ ngữ.
Cố Lam đang nói thì bị ngắt lời nên chỉ có thể thành thật trả lời: "Bà chủ của tôi."
"Giản Ngôn?"
"Đúng vậy."
Cố Lam gật đầu nhưng rất nhanh đã giải thích: "Cô ấy cho rằng cái vali này..."
"Đừng nói chuyện."
Tần Tu Nhiên liếc xéo cô một cái: "Tôi để cho cô nói thì cô mới được nói, nếu không tôi sẽ chôn sống cô."
Cố Lam lập tức đưa tay che miệng, tỏ ý sẽ không nói nữa.
Tần Tu Nhiên dựa người vào xe, suy nghĩ về cái tên này.
Tần Tu Nhiên có ấn tượng với người này, đây là cô con gái duy nhất của nhà họ Giản xuất thân từ ngành may mặc, Thẩm Phỉ cũng biết cô ta và thông tin liên lạc của cô ta.
Trên thực tế, sau đó anh đã bảo Thẩm Phỉ đi tìm cái người tên "Giản Ngôn" này, nhưng Giản Ngôn một mực chắc chắn rằng người đàn ông đó là một diễn viên tạm thời mà cô ta đã thuê trên mạng. Cô ta đã cung cấp cho họ thông tin liên lạc giả, anh thì không muốn để quá nhiều người biết về chuyện nội bộ của nhà họ Tần nên đã đã không truy cứu thêm nữa.
Nhưng nếu như Giản Ngôn sai khiến người này đến cướp vali vậy thì thú vị rồi đây.
Anh suy nghĩ một chút rồi quay đầu nhìn Cố Lam: "Cô ta bảo cô đến cướp vali của tôi như nào?"
"Cô ấy nói đó là vali của cô ấy, nó đã bị lạc ở sân bay." Cố Lam thành thật nói: "Trong đó có quần áo cô ấy mua cho tôi ở sân bay. Bởi vì tôi phải đóng giả làm bạn trai của em họ của cô ấy để đi phá đám nên cô ấy mới bảo tôi mang vali đi thay quần áo bên trong vào. Cô ấy nói vali đang ở cửa số 6, tôi lại nhớ thành số 9, mà tình cờ vali của anh và vali của cô ấy giống nhau như đúc..."
Cố Lam vừa xong thì vội vàng lấy điện thoại ra, mở nhật ký cuộc gọi ra rồi đưa cho anh: "Anh xem, đây là tin nhắn cô ấy gửi cho tôi."
Tần Tu Nhiên lặng lẽ quét mắt qua những tin nhắn đó.
Lịch sử trò chuyện rất tự nhiên, không có vẻ gì là cố tình ngụy tạo từ trước.
Nhưng một người bỏ vali lại ở sân bay, một người thì tìm nhầm cửa, liệu có chuyện trùng hợp như vậy sao?
Điều quan trọng nhất là...
Ánh mắt Tần Tu Nhiên trở nên lạnh lùng: "Làm sao mà cô biết được mật mã vali của tôi?"
"Mật mật mật mã?"
Cố Lam bị câu hỏi đột ngột này của Tần Tu Nhiên dọa đến kinh ngạc lắp bắp, cô nhớ lại xong thì lập tức nói ngay: "Chắc là trùng hợp thôi nhỉ?"
"Nhiều trùng hợp như vậy à?" Tần Tu Nhiên cười khẩy.
Cố Lam bất đắc dĩ: "Đó là mật khẩu mặc định ban đầu nên xác suất trùng hợp vô cùng cao."
"Tôi không tin."
Tần Tu Nhiên đứng thẳng lưng lên và nhìn chằm chằm vào kẻ lừa đảo này: "Làm gì có ai sẽ không thay đổi mật khẩu mặc định ban đầu chứ?"
"Tôi."
Cố Lam lập tức trả lời, thành thật nói: "Hầu hết mọi người đều sẽ không đổi, nếu như anh không tin tôi thì hãy hỏi bọn họ mà xem."
"Vương Cương."
Tần Tu Nhiên gọi một tiếng, đội trưởng đội vệ sĩ đang đào hố nghe được thì lập tức xoay người lại: "Có tôi!"
Tần Tu Nhiên quay đầu nhìn về phía đám vệ sĩ bên cạnh: "Mấy người các anh ai đã đổi mật khẩu mặc định ban đầu của vali thì giơ tay."
Một lúc lâu sau, lác đác có một hai người giơ tay.
Tần Tu Nhiên sửng sốt, anh nhíu mày: "Các anh đều không đổi sao?"
"Cậu chủ." Vương Cương xấu hổ cười cười: "Dù sao vali cũng không đáng bao nhiêu tiền, chúng tôi đều thấy không sao cả."
Đây là điều anh không ngờ tới.
Anh nghẹn lời, quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt "tôi đã nói rồi mà" của Cố Lam thì phất tay: "Tiếp tục đào đi."
Anh quay đầu lại, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà hơi ngẩng đầu lên: "Tôi tạm thời tin cô vậy, vậy tại sao hôm nay cô lại xuất hiện ở buổi xem mắt của tôi?"
"Đây không phải chỉ là trùng hợp sao..."
Cố Lam miễn cưỡng nở nụ cười.
Tần Tu Nhiên nhếch khóe miệng lên, cười khẩy ra tiếng: "Trùng hợp như vậy sao?"
"Cái này là tôi nghe nói rằng có một người đàn ông giàu có thần bí muốn đi xem mắt vậy nên tôi muốn thử xem."
"Tại sao lại muốn thử?"
"Tôi muốn kết hôn." Cố Lam thành thật nói.
Cô trả lời thật thà đến mức khiến Tần Tu Nhiên gần như khó có thể hỏi tiếp được nữa. Anh chỉ có thể miễn cưỡng đặt câu hỏi: "Tại sao cô lại muốn kết hôn?"
"Tôi thiếu tiền."
"Tại sao cô lại thiếu tiền?" Tần Tu Nhiên nhạy bén nắm bắt được điểm đột phá.
Bài bạc? Thiếu nợ? Bởi vì thiếu tiền nên mới chấp nhận bị Tần Bác Văn sai khiến?
Vì đã có suy đoán đối phương có tội nên Tần Tu Nhiên cố gắng gán tội danh cho cô một cách điên cuồng.
Dù sao thì cũng vài ngày rồi mà Tần Bác Văn và Tần Giang Hà vẫn không hề có chút động thái nào, im lặng đến mức khiến anh có chút bất an, chỉ có Cố Lam chính là điều khác thường duy nhất. Anh đã từng nghi ngờ rằng cái kẻ thô lỗ này quá ngu ngốc không nên là người của Tần Bác Văn, nhưng cô vậy mà có tật giật mình chạy nhanh như vậy, lại còn có rất nhiều sự trùng hợp thần kỳ hết lần này đến lần khác nữa nên trong đầu anh không khỏi tràn đầy sự nghi ngờ.
Xưa nay vì để tranh giành tiền bạc, chuyện bị người khác dí súng vào đầu cũng không phải là không có.
Tập đoàn Tần Thị có nhiều tài sản như vậy, nếu như kết hôn là có thể có được thì cũng quá kỳ lạ rồi.
Anh đang chờ câu trả lời mà anh mong đợi, nhưng không ngờ là Cố Lam vừa mở miệng đã nói đến chuyện liên quan đến anh.
"Bởi vì anh!" Cố Lam dùng giọng điệu oán trách nói với anh: "Không phải anh nói bộ quần áo đó có giá một triệu hay sao? Anh thấy tôi có thể có từng đó tiền để trả à?"
"Vậy nên cô đến xem mắt thì sẽ có tiền?" Tần Tu Nhiên không thể hiểu được.
Cố Lam thẹn thùng cười: "Nhỡ đâu anh nhìn trúng tôi thì sao? Tôi rất sẵn lòng gả vào gia đình giàu có."
Tần Tu Nhiên: "..."
"Cô cũng khá tự tin đấy."
"Chỉ là thử chút vận may thôi mà."
Tần Tu Nhiên bị những lời này của Cố Lam làm cho tức giận đến suýt phá lên cười, anh sắp xếp rõ ràng lại logic của cô: "Vậy nên cô làm bẩn quần áo của tôi, vì để kiếm tiền bồi thường cho tôi mà cô đến xem mắt với tôi, định dùng tiền của tôi để bồi thường quần áo của tôi?"
"Lúc đó tôi cũng không biết đó là anh."
Cố Lam nói rất thẳng thắn hùng hồn, càng nghĩ càng cảm thấy mình bị lừa: "Anh đi xem mắt thôi mà ra vẻ thần bí như vậy làm gì, nói gì mà phú hào thần bí ở Nam Thành mới đi du học trở về, ba mươi tuổi còn chưa vợ đẹp trai khôi ngô tuấn tú, ai mà nghĩ tới được người đó lại là anh?"
"Tại sao lại không nghĩ tới?" Tần Tu Nhiên không phục: "Điều kiện của tôi tốt như vậy đấy! Nhưng còn cô, nhìn thấy người có điều kiện tốt như vậy lại không nghi ngờ tính xác thực của chuyện này sao?"
"Tôi chưa từng nghi ngờ điều đó." Cố Lam lập tức phản bác: "Tôi đã hỏi Giản Ngôn rằng liệu có phải cưới vợ xung hỉ hay không thì cô ấy đã bảo đảm với tôi là không phải."
Tần Tu Nhiên bị những lời này chặn họng, anh phát hiện ra nói chuyện với Cố Lam rất có tính khiêu chiến, anh thường cảm thấy không nói nên lời nhưng lại rất muốn bật lại cô.
Anh nhìn Cố Lam người đang thẳng cổ trên mặt viết đầy chữ "tôi có lý nhất", nhẫn nhịn một lúc lâu mới nói: "Cô đến xem mắt với tôi là vì hướng đến tiền của tôi?"
Cố Lam gật đầu không chút do dự.
Tần Tu Nhiên thấy dáng vẻ này của cô thì nổi giận, không nhịn được mắng cô: "Cô là cái đồ tôn thờ đồng tiền!"
"Anh sai rồi!" Cố Lam lập tức phản bác lại. Dưới ánh mắt đầy nghi ngờ của Tần Tu Nhiên, cô chắp tay bên hông kiên định nói: "Tôi thờ Thần Tài."
Ở đâu tìm ra kẻ thô lỗ này vậy?
Gân xanh trên trán Tần Tu Nhiên đột nhiên giật giật, anh nắm chặt nắm đấm hít sâu một hơi: "Tôi không nói mấy chuyện như này với cô nữa, vậy nên cô đến xem mắt với tôi là do Giản Ngôn sai khiến?"
"Cũng có thể nói như vậy..."
Cố Lam khó khăn nói: "Nhưng tôi cảm thấy điều này không thể gọi là sai khiến, bà chủ của chúng tôi chỉ là đang giúp tôi. Thực tế mà nói thì nguồn gốc của vấn đề này chính là anh."
"Tại tôi?"
Tần Tu Nhiên không thể tưởng tượng nổi: "Sao cô lại đổ chuyện lên đầu tôi, cô nói thử tôi nghe xem nào?"
"Là như thế này." Cố Lam nghiêm túc phân tích: "Anh là người giữ vali vậy nên anh có nghĩa vụ trông coi nó đúng không? Anh đứng ở cửa đợi thế sao không kéo luôn vali của anh đi luôn đi? Nếu như anh kéo vali của mình đi thì liệu có xảy ra chuyện này không? Anh có biết là tôi đã đã vác vali cho anh chạy lâu như vậy thì vất vả thế nào không? Vì sự bất cẩn của anh mà đã lãng phí thời gian của cả hai chúng ta, tôi cũng là nạn nhân của chuyện này."
Cố Lam đã sử dụng tinh thần ép giá trong chợ bán thức ăn bắt đầu cố gắng lung lay anh, tìm ra tất cả các vấn đề của Tần Tu Nhiên trong toàn bộ sự việc này rồi cố tình phóng đại chúng lên.
"Vậy lùi lại một bước mà nói, tôi cầm vali của anh, anh nhìn thấy đúng không? Tại sao anh không cản tôi lại? Anh hô một tiếng lẽ nào tôi lại không nghe thấy hay sao?"
Bởi vì anh đã đặt một chiếc GPS trong đó, anh cảm thấy loại nhân vật nhỏ như vậy không xứng đáng để anh lên tiếng.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tần Tu Nhiên, Cố Lam biết cô đã đạt được hiệu quả bước đầu rồi. Cô càng nói càng cảm thấy Tần Tu Nhiên có vấn đề: "Chúng ta lại lui một bước đi, coi như là bởi vì anh trông giữ không thuận lợi, anh không gọi tôi lại dẫn đến việc tôi cầm nhầm vali của anh chuyện này coi như lỗi tôi. Vậy sau đó khi chúng ta lại gặp mặt, anh nên nói chuyện hẳn hoi với tôi, không nên làm tôi sợ. Nếu như không phải anh vừa mới gặp mặt đã đòi một triệu thì tôi cũng đâu cần vì tiền mà đi xem mắt đâu?"
"Tôi vì tiền mới đến xem mắt liệu tôi có nên chạy trốn không?"
"Vậy nên anh xem." Cố Lam vỗ tay: "Nói cho cùng thật ra đều là vấn đề của anh."
Cô vừa nói xong những lời này, các vệ sĩ xung quanh đều rất khiếp sợ.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Cố Lam. Ở dưới ánh mắt của mọi người, Cố Lam giả vờ bình tĩnh nhấc chiếc túi xách ở bên cạnh lên: "Con người cũng không thể lúc nào đổ lỗi cho người khác, phải học cách tự kiểm điểm lại mình. Những tổn thất mà anh gây ra cho tôi và hành vi giam giữ phi pháp hôm nay của anh tôi sẽ không tính toán nữa. Hiện giờ tôi sẽ tự mình quay về, sau này mọi người đường ai nấy đi, anh đi đường anh tôi đường tôi, cứ như vậy đi."
Nói xong, Cố Lam đi qua đám vệ sĩ, sau đó xông lên phía trước: "Tạm biệt!"
"Giữ cô ta lại cho tôi!"
Tần Tu Nhiên sực tỉnh hét lớn một tiếng, Vương Cương và một vệ sĩ khác ngay lập tức ra tay giữ chặt Cố Lam lại.
Tim Cố Lam đập rất nhanh, cô nhìn Tần Tu Nhiên đứng dậy lạnh lùng ra lệnh: "Ném cô ta xuống hố."
Vệ sĩ nhận lệnh túm cô lên đi về phía cái hố, Cố Lam vội vàng cầu xin tha: "Tôi tự mình đi, tôi tự đi vào, đừng…"
Cô còn chưa kịp nói xong thì đã bị đám vệ sĩ nhấc bổng lên ném một cái, cả người cô lăn xuống hố.
Cô nhanh chóng xoay người, dựa vào hố cảnh giác nhìn xung quanh.
Tần Tu Nhiên đi đến trước mặt cô, tự mình cầm lấy xẻng sắt, cúi đầu từ trên cao nhìn xuống cô ở phía dưới, giọng nói lạnh lùng: "Tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, có phải những chuyện này đều là do Giản Ngôn sai khiến cô làm đúng không?"
"Đúng đúng đúng đúng đúng!"
Cố Lam sợ tới mức nói năng không đầu không đuôi. Nhìn Tần Tu Nhiên dưới ánh trăng, cô biết rõ ràng nếu làm không tốt thì lần này mình thật sự sẽ bị chôn vùi ở đây.
"Mối quan hệ giữa Giản Ngôn và Tần Bác Văn là gì?"
"Tôi không biết, chẳng biết gì sất, không hiểu anh đang nói gì."
"Cô đã từng tiếp xúc gì với Tần Bác Văn chưa?"
"Không, chưa từng." Cố Lam cuống quít lắc đầu: "Tôi không quen biết người này."
"Còn không nói thật à?"
Tần Tu Nhiên giơ xẻng lên: "Tần Bác Văn..."
"Tôi thật sự không biết anh ta!"
Cố Lam gầm ra tiếng, giơ tay che đầu, sợ tới mức nói mò không đầu không đuôi: "Tôi là một công dân lương thiện, tôi thật sự không biết anh đang nói cái gì. Tôi chỉ là cầm nhầm vali của anh, thật sự không đến mức như vậy chứ một triệu đó tôi sẽ trả cho anh. Tôi mới 29 tuổi, vừa mới mua một căn nhà còn chưa trả xong tiền thế chấp, nếu chôn tôi thì sẽ không có ai trả tiền ngân hàng cho tôi nữa. Tôi còn chưa từng yêu đương hẹn hò, mẹ ơi con sai rồi kiếp sau con nhất định sẽ kết hôn sinh con sớm hơn sẽ không để mẹ lớn tuổi còn phải bận tâm về con nữa đâu, mẹ ơi!"
Cố Lam chưa bao giờ cảm nhận được khát vọng sống một cách chân thành tha thiết như vậy: "Tôi không muốn chết!"
Im lặng.
Có một sự im lặng kỳ dị.
Giữa màn đêm chim tước phát ra tiếng kêu lanh lảnh. Cố Lam đã đợi rất lâu nhưng vẫn chưa thấy có đất lấp lên mặt mình. Cô cẩn thận chuyển tay ra khỏi mặt thì nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ đang nhìn từ trên cao nhìn xuống của Tần Tu Nhiên.
Phát giác ra Cố Lam lén lút nhìn mình, Tần Tu Nhiên cười giễu cợt ra tiếng, ném cái xẻng đi rồi xoay người nói: "Đổ đất lấp hố đi."
"Đừng lấp, đừng lấp!"
Cố Lam vậy thì bắt đầu dùng cả tay và chân bò lên miệng hố. Lúc này ưu thế là thân hình cao lớn của cô mới hoàn toàn bộc lộ ra một cách rõ ràng. Cô bò mấy bước nhảy ra khỏi hố rồi nhào về phía Tần Tu Nhiên: "Ông chủ!"
"Cô đang làm gì thế!"
Vương Cương đứng trước mặt cô, cặp kính râm của anh ấy phản chiếu ánh sáng đặc biệt hấp dẫn người khác dưới ánh trăng.
Cố Lam sợ tới mức dừng động tác, hơi hơi nghiêng người đi vòng qua Vương Cương rồi nhìn về phía Tần Tu Nhiên đang ở đằng sau anh ấy, cố gắng tạo ra dáng vẻ đau khổ đáng thương: "Ông chủ..."
"Lấy xe đạp ra."
Không để ý tới hành động của Cố Lam cũng không chấp nhận lời đề nghị của Cố Lam, Tần Tu Nhiên chỉ vào một người vệ sĩ đang ở gần xe thương mại nhất sau đó chỉ vào Cố Lam phân phó nói: "Đưa cho cô ta."
Đưa xe đạp cho cô làm gì?
Cố Lam có chút mờ mịt và Tần Tu Nhiên rất nhanh cho cô đáp án.
Anh dựa vào trước xe thể thao, nhìn thấy vệ sĩ đặt chiếc xe đạp bên cạnh cô thì khóe miệng cong lên, trong ánh mắt có chút lạnh giá.
"Việc công đã giải quyết xong, giờ chúng ta đến giải quyết chuyện ân oán cá nhân."
"Ân oán cá nhân?"
Cố Lam có chút mơ hồ, những chuyện vừa rồi không phải là chuyện riêng tư sao? Chẳng lẽ cô còn có thù oán cá nhân với anh?
"Đạp xe đạp đi." Tần Tu Nhiên hất cằm: "Về nhà thôi."
"Được được được."
Cố Lam lập tức xoay người lên xe, đang chuẩn bị rời đi thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của Tần Tu Nhiên từ phía sau truyền: "Trên đường về không cho phép cô đổi phương tiện giao thông khác, đích thân tôi sẽ đưa cô về nhà."
"Cái gì?" Nghe được yêu cầu của tên bi3n thái này, cô đột nhiên quay đầu lại không thể tin được: "Từ... từ chỗ này cũng phải 50km đi?"
"Ừ." Tần Tu Nhiên lơ đễnh gật đầu: "Tôi chuyên lái xe 30km đi ra bên ngoài khu vực nội thành."
Cố Lam: "..."
"Cô thích bị truy đuổi vậy thì hãy tận hưởng cảm giác bị truy đuổi cho tốt đi, yên tâm." Thấy người trước mặt nắm chặt nắm đấm nhưng không dám đánh anh thậm chí còn phải nặn ra một nụ cười, Tần Tu Nhiên lộ ra một nụ cười thật lòng thật dạ, an ủi Cố Lam: "Tôi sẽ lái xe ở phía sau chiếu đèn soi đường cho cô, nếu như cô thích thì tôi cũng có thể bật đèn pha cho cô."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT