Nếu không có Tạ Khâm dìu dắt, Tạ Văn Hạo phải đi ra ngoài tích lũy tư lịch, có tích lũy được không còn khó nói, quan trọng hơn là mình cũng phải chịu khổ theo, Chu thị khổ không thể tả.
Nhị lão gia không kiềm được, nhìn về phía lão thái thái, hắn quỳ xuống di chuyển đến trước mặt bà, lắc đầu gối của lão thái thái: “Mẫu thân, người nói một câu đi.”
Lão thái thái chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tức giận nói: “Các con trách ai được, bên cạnh nó chỉ có một người như vậy, con bé đâu phải con chó con mèo, không phải nô tỳ mà là thê tử của nó, là con dâu của Tạ gia chúng ta. Tạ gia chúng ta kiêu ngạo ở Kinh thành nhiều năm, con cháu trong phủ tài giỏi, nở mày nở mặt, là người dám làm dám chịu, con bé là một phần của Tạ gia chúng ta, bất kể núi đao hay biển lửa thì cũng nên đồng sinh cộng tử, các con thật sự rất đáng hận.”
Nhị lão gia nghẹn ngào giải thích: “Nhưng không phải lục đệ muội không sao à? Mẫu thân ơi, bọn con biết sai rồi.”
Tạ Khâm không để ý đến nhị lão gia nữa mà nhìn về phía tam lão gia.
Bình thường tam lão gia vốn đã nhu nhược, thấy hai người huynh trưởng bị trách mắng thì càng mất đi chủ kiến, chỉ lo cầu xin tha thứ:
“Lục đệ, đệ thương ta với, chi ba chúng ta nhiều người, cũng không có tài sản riêng như hai vị huynh trưởng, nếu như đệ đuổi chúng ta đi, cả nhà chúng ta sợ rằng sẽ ngủ đầu đường mất.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT