Sau khi Thẩm Dao nghe xong câu nói đó thì xoay người lại, ánh mắt trêu chọc nhìn chàng: “Tạ đại nhân từ khi nào đã mày mò kê đơn thuốc luôn vậy?”
Tạ Khâm thấy nàng cuối cùng cũng chịu nói chuyện với mình, đuôi mắt lộ ra chút ý cười, phối hợp ngồi xuống: “Thuở nhỏ ta thích đọc sách thuốc, từng dõng dạc nói nếu có thể đậu Tiến sĩ thì sẽ hành y cứu đời,” Nói đến đây, Tạ Khâm cười tự giễu một tiếng: “Sau khi lên mười sáu tuổi thì bỏ, lúc đến biên quan, nhìn đâu cũng thấy người chết hoặc là người bị thương tàn tật, quân y trong quân không đủ, ta bèn triệu tập các thầy thuốc lang bạt để nghiên cứu đơn thuốc, có một lần trong quân xảy ra ôn dịch, may mà ta phòng ngừa chu đáo nên mới không thể truyền nhiễm được.”
Tạ Khâm không có ý nói nhiều, đẩy chén canh bát trân đến trước mặt nàng: “Nàng nếm thử xem?”
Thẩm Dao cầm bó hướng dương kia dựa vào bàn cao sững sờ, nghe thấy chàng nói những chuyện này, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút không thoải mái, năm đó chàng dứt khoát kiên quyết đi đến biên quan, hẳn là không có ý định quay về nhỉ… Thẩm Dao xua đi tạp niệm trong lòng, ngồi xuống đối diện chàng, có chút tò mò về dự định hành y lúc nhỏ của chàng, hỏi:
“Ngài xuất thân thế gia, lão gia tử và lão thái thái sao lại cho phép ngài có suy nghĩ như vậy.”
Thầy thuốc cũng xem như là không phù hợp với xu hướng, không hề được người ta kính trọng.
Con em thế gia đều cho rằng, làm thương nhân, làm thầy thuốc là đáng hổ thẹn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play