Trạc Chi

Chương 8: Phong thủy tốt


2 tháng

trướctiếp

Ngày 2 tháng 7 là ngày thi cuối cùng, trưa hôm đó, ba người bạn cùng phòng đã kéo vali, gáp gáp rời khỏi trường. 

Sáng sớm ngày 3, Mạnh Thính Chi quay về, khu ký túc xá nữ rất vắng vẻ.

Trên đường về phòng ngủ phải đi ngang qua phòng giặt đồ, Mạnh Thính Chi nghe thấy mấy bạn nữ bên ngành Điêu khắc đang trò chuyện trong phòng giặt.

Đề tài đi từ hot girl siêu giả của khoa Mỹ thuật đến một đàn chị nào đó lại chuẩn bị mở triển lãm cá nhân ở khu nghệ thuật Thế Đằng.

Đàn chị này nổi tiếng cả đại học Tô Thành, trình độ nghệ thuật uyên thâm, có thành tích xã hội xuất sắc nhất ở khoa Mỹ thuật vào mười năm trở lại đây. 

“Phong thủy của chuyên ngành bên đó cực tốt ấy nhỉ?”

Vừa nói xong, mấy cô gái này nhìn thấy Mạnh Thính Chi học chuyên ngành có phong thủy cực tốt, đi ngang qua phòng ngủ với khuôn mặt ngái ngủ. 

“Hú, Mạnh Thính Chi.”

Cô gái nhắc đến chuyện phong thủy gọi cô.

“Nghe Chu Du nói, hè này lớp cậu phải đi sưu tầm tư liệu hả? Đi đâu vậy? Khoa có trợ cấp không?”

Mạnh Thính Chi xoa nhẹ mặt mình, gần như không thể tiếp thu nổi câu hỏi, đang chìm trong trạng thái chưa tỉnh ngủ, “Không biết, cô Trương chưa nói gì, chắc là không dễ xin trợ cấp.”

Đi sưu tầm tư liệu vẽ ký họa nằm trong chương trình đào tạo của khoa Mỹ thuật, là một trong những nhiệm vụ bắt buộc, hầu như năm nào cũng có.

Đôi khi nhà trường sẽ có trợ cấp, nhưng cực kỳ hạn chế, hầu hết sinh viên của khoa Mỹ thuật đều có hoàn cảnh gia đình khá giả, có những sinh viên cũng chẳng muốn lấy vài trăm tệ rẻ rúng của nhà trường. 

Cô bạn đó kể cho cô nghe về lần lớp họ đi sưu tầm tư liệu vào năm ngoái, sau đó nhìn gương mặt mệt mỏi của Mạnh Thính Chi, quan tâm nói: “Mặt cậu xanh xao quá, hôm qua Chu Du đi rồi, sao cậu chưa về nhà nữa, hay đi ngủ bù một giấc rồi hãy về?”

“Ừm.”

Quay về phòng, Mạnh Thính Chi leo cầu thang lên giường, người đổ rạp xuống, tâm trí bị xáo trộn dần yên ắng trở lại trong mùi hương quen thuộc trên giường.

Nhiệt độ của điều hòa hơi cao.

Mạnh Thính Chi trùm chăn ngủ, lúc thức dậy, cổ đổ đầy mồ hôi.

Cô chầm chậm mở mắt ra, đèn trong ký túc xá sáng choang, trong người thấy nhẹ tênh như vừa khỏi cảm lạnh.

Điện thoại bên gối đầu vang mãi không dừng, cô còn tưởng Trình Trạc gọi đến, khi nhìn thấy tên hiển thị, cô thở dài ngao ngán.

“A lô, mẹ.”

Nguyễn Mỹ Vân thích xem phim tình cảm cảnh sát của Hồng Kông, âm lượng đủ lớn, cái nhà nhỏ của cô không khác gì một điểm phổ cập pháp luật diệt ác, giọng các sếp đưa ra bằng chứng chính là nhạc nền quanh năm của gia đình họ.

Nhưng giọng của mẹ cô vừa to vừa vang, có thể át đi tiếng trong phim.

“Chừng nào về nhà vậy? Trường con sao thế không biết, nghỉ mà cũng không cho thời gian chính xác là sao!”

Trường có cho thời gian chính xác, chuyện không chính xác là Mạnh Thính Chi không biết chuyện gì sẽ xảy ra sau khi dự sinh nhật của Trình Trạc. Cô lo trước tính sau, để dành đủ thời gian, trước đó ứng phó qua loa với Nguyễn Mỹ Vân. 

Nhưng tối hôm qua không xảy ra bất cứ chuyện gì.

Xuống giường rửa mặt, Mạnh Thính Chi kéo chiếc vali nhỏ sau cánh cửa, gói ghém vài bộ quần áo và vài quyển sách, một chiếc túi khác dùng để đựng dụng cụ vẽ tranh. 

Từ khoa Mỹ thuật đại học Tô Thành đến trạm dừng đình Tú Sơn phải đổi tàu từ tuyến số 1 sang tuyến số 3, hành trình dài một tiếng. 

So với tuyến số 1 đông đúc đến mức vali suýt vụt khỏi tay, thì tuyến số 3 hướng về khu phố cổ ít người hơn hẳn, Mạnh Thính Chi lề mề lên xe, còn tìm được một chỗ trống. 

Nắm chiếc vali nhỏ màu bạc trong tay, tàu điện ngầm đóng cửa lại sau tiếng tít tít, rồi đột ngột tăng tốc 

Mạnh Thính Chi ngẩn người.

Cô nhớ đến những chuyện xảy ra sau khi rời câu lạc bộ Bách Tân vào tối qua, chợt như một doanh nghiệp nhỏ làm ăn không tốt, đang xem lại dịch vụ và sản phẩm của mình thất bại ở đâu.

Cô thực sự nghĩ không ra.

Advertisement

Nếu như Trình Trạc không nhận cuộc điện thoại kia, giọng nữ trong điện thoại không bực dọc nói rằng “Đồ trong cái túi đó thực sự rất quan trọng”.

Thì liệu có phải Trình Trạc sẽ không cúp máy và quay sang hỏi cô, “Mấy giờ trường đóng cổng?”

Có lẽ sau đó sẽ xảy ra chút chuyện nào đó chăng?

Giống như khi bạn cùng phòng qua đêm với bạn trai, lần nào về cũng xõa tóc che cổ, nói khách sạn gần làng đại học cách âm đỉnh quá, tối qua không ngủ nghê được gì.

Tối hôm qua Mạnh Thính Chi cũng chẳng ngủ ngon giấc, sáng sớm tinh mơ đã ra khỏi khách sạn.

Quản lý mặc đầm xám vừa đuổi theo trong sảnh vừa gọi cô Mạnh.

Mạnh Thính Chi đứng trước cửa xoay, tóc bị gió ban mai thổi bay bay, quay đầu lại, ánh mắt mềm mại và ngơ ngác như bị lạc đường.

“Cô Mạnh đi đâu, tôi sắp xếp xe đưa cô đi.”

Mạnh Thính Chi ấn vào chiếc bụng kêu rột rột, gật đầu nói cảm ơn. Không lâu sau, chiếc ô tô màu đen của khách sạn chạy đến cổng, quản lý còn đặt bữa sáng lên đùi cô.

Cách chiếc túi giấy, hơi nóng tỏa ra, cô nói cảm ơn lần nữa.

“Không có gì đâu cô Mạnh.”

Đối phương nở nụ cười lộ tám cái răng tiêu chuẩn, rất chuyên nghiệp và chân thành, Mạnh Thính Chi ấn tượng rất sâu. 

Xe chạy được một lúc, cô quay đầu.

Tòa nhà màu đen vẫn còn một vài chi tiết thuộc kiến trúc cổ của thành phố này, phông chữ vàng đậm đơn giản nhưng sang trọng.

Vọng phủ Tây Kinh.

“Sắp đến trạm đình Tú Sơn…..”

Giọng nữ máy móc trên tàu điện ngầm báo tên trạm sắp đến, nhắc nhở hành khách xuống xe.

Đôi mắt tĩnh lặng của Mạnh Thính Chi khẽ chuyển động, trong tay cô là một chiếc vali, một chiếc túi dụng cụ vẽ, và một chiếc túi giấy màu đen in logo hạc vàng nhỏ.

Là phần dimsum từ sáng nay đã không còn độ nóng.

Nguyễn Mỹ Vân đang xem phim hình sự, cắn hai lần hết một viên, ăn hết bốn viên dimsum chỉ trong thời gian quảng cáo, ra phòng khách rót nước, thấy Mạnh Thính Chi đang xuống lầu sau khi cất hành lý, vẫn chưa đã thèm.

“Mấy viên này ngon quá, mua ở đâu ấy? Quán nào vậy?”

Mạnh Thính Chi im lặng vài giây, “Quán gần trường, con mua đại thôi.”

Mạnh Thính Chi nhìn chiếc túi giấy xẹp lép trên bàn, bước đến gấp túi lại. Trong nhà cô có một ngăn tủ chuyên đựng túi, nhưng cô không bỏ vào đó, mà đặt ở một vị trí dễ thấy, nhắc mình lát nữa nhớ mang lên lầu.

Chiều nay Mạnh Huy đã thua hơn 900 tệ, ông cầm mười mấy tờ tiền lẻ còn lại ra đầu hẻm mua một phần gỏi, có gà xé sợi, tàu hủ ky, rong biển và rau thơm. Mạnh Thính Chi không gắp một đũa nào.  

Đến giờ cơm chiều, Nguyễn Mỹ Vân vẫn còn thèm thòm điểm tâm, vừa ăn cơm vừa kể cho Mạnh Huy nghe.

“Điểm tâm ở trường Chi Chi đúng là ngon thật, bảo sao mấy cái quán hồi xưa hết đóng cửa hết quán này tới quán khác, thời buổi này bán buôn không dễ chút nào.”

Một khi phụ nữ nói về chuyện đời, khó mà không trách đông trách tây.

Mạnh Huy cố tình không để ý, uống bia lạnh, cười ha hả với Mạnh Thính Chi: “Vậy hả? Vậy lần sau Chi Chi mua cho bố ăn thử với.”

Mạnh Thính Chi mím chặt môi, gật đầu nói dạ.

Nguyễn Mỹ Vân dùng đầu đũa còn lại thẳng thừng đánh vào mu bàn tay của Mạnh Huy, hai vệt đỏ dài hiện lên. Bà đã quen thói độc đoán trong cái nhà này, hễ cái là nóng tính, Mạnh Huy bị đánh mãi cũng quen, nhíu mày thầm lườm vợ, giận mà không dám nói gì.

Nghe Nguyễn Mỹ Vân mắng ông ham ăn lười làm có đủ.

Sau bữa cơm, Mạnh Thính Chi bị Nguyễn Mỹ Vân kéo đi dạo trung tâm thương mại, hai mẹ con nhà hàng xóm cũng đi cùng.

Cô con gái bên nhà đó nhỏ hơn Mạnh Thính Chi một tuổi.

Hai người phụ nữ trung niên vừa nghe thấy hai chữ “xả hàng” trong loa, lập tức hớn hở đi giành giật áo sơ mi giảm giá. 

Hai cô đứng cạnh chơi di động chờ mẹ.

“Hả, gì đây, mấy fan cuồng này đáng sợ quá, cả vali cũng trộm, thật sự cạn lời.”

Mạnh Thính Chi mở Weibo, đứng đầu hotsearch chính là Kiều Lạc.

Sau khi kết thúc lịch trình quay MV ở nước ngoài vào tối hôm qua, rất nhiều người hâm mộ đã đến sân bay đón Kiều Lạc, chỉ ký tên cũng mất hơn một tiếng, lúc lên xe, trợ lý phát hiện còn thiếu một chiếc vali nhỏ của Kiều Lạc.

Hết chương 8


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp