Trạc Chi

Chương 1: Chùa Thọ Đáp


2 tháng

trướctiếp

Sau nhiều năm, Mạnh Thính Chi đối diện với ánh mắt của anh một lần nữa.

.

Chạng vạng.

Cơn mưa nặng hạt xối ướt đẫm cả thành phố.

Khi trời đã hoàn toàn tối sầm, đèn sân trường sáng lên, những giọt nước dần đọng lại trên cửa sổ kính của ký túc xá nữ Đại học Nghệ thuật Tô Thành.

Cửa ban công bị mở mạnh ra, hơi ẩm lẫn với mùi đất đột nhiên tràn vào, sau đó là tiếng đóng cửa lại.

Mạnh Thính Chi nghe thấy tiếng gió, khum nhẹ tay để dưới môi ho khan.

Cô bạn cùng phòng tên Chu Du mới ra ban công lấy vớ bước vào, nói với vẻ hả hê.

“Nghe thấy gì không? Hội sinh viên đang ở dưới la hét nữa đó, biển hiệu với băng rôn của trung tâm triển lãm bị mưa quật tơi tả, trộm vía hồi đó không vào hội sinh viên, ngày nào cũng làm cu li.”

“Triển lãm tranh lần này làm hoành tráng phết, tất cả hot girl của khoa Mỹ thuật tụi mình bị bắt đi làm hướng dẫn viên miễn phí hết luôn, chậc, trưởng khoa tính đường đi nước bước lại chuẩn quá.”  

“Chi Chi, đòi tiền trưởng khoa đi chứ! Phát tờ rơi còn được trả một trăm tệ một ngày đó.”

Trên màn hình laptop của Mạnh Thính Chi hiện đang là trang web chính thức của triển lãm nghệ thuật của Đại học Tô Thành, câu đầu tiên của văn bản chính thức là “Nhằm để các trường đại học trong nước trao đổi học thuật”, cả bài viết hùng hồn không ngửi ra được một chút mùi tiền.

Cuối trang là đường link màu xanh danh sách người được mời.

Mạnh Thính Chi di chuyển chuột, nhấp vào đường link, lập tức nhìn thấy ngay hai chữ Trình Trạc phía sau “Chính Duệ tư bản”.

Những hạt mưa dày đặc trên cửa sổ trượt xuống theo trọng lực, va chạm với những hạt mưa khác một cách đột ngột.

Vang tiếng “bộp”, nhỏ giọt trên bệ cửa sổ.

Đóng laptop lại, Mạnh Thính Chi nghe thấy Chu Du gọi mình, mặt mày bình tĩnh đáp lại: “Phục vụ hết mình cho khoa Mỹ thuật là nghĩa vụ của mỗi sinh viên khoa Mỹ thuật, nhắc tiền bạc nghe tầm thường lắm.”

Chu Du cao giọng: “Viện trưởng tẩy não mọi người vậy á? Phục vụ hết mình? Chừng nào nhà trường nhận được tiền tài trợ để sửa lại cái ký túc xá tồi tàn này, mình đến chùa Thọ Đáp thắp nhang trả lễ liền luôn!”

Cô bạn cùng phòng tiếp tục phàn nàn, Mạnh Thính Chi cầm đồ ngủ và khăn đi tắm rửa.

Tắm xong, tóc dài khô nửa xõa ngang vai, nước ở đuôi tóc nhỏ giọt thấm vào áo ngủ mỏng manh, Mạnh Thính Chi cầm khăn lau nước ở cổ, tiện tay mở tủ quần áo bên cạnh ra.

Phong cách ăn mặc của cô rất rõ ràng, màu chủ đạo là đen trắng xám, thỉnh thoảng có chút ít tông xanh, cũng là những gam màu có độ bão hòa rất thấp.  

Ngón tay thon dài trắng trẻo lướt qua mấy chiếc đầm trong tủ, đầu ngón tay cô di chuyển chầm chậm qua những chất liệu vải khác nhau, trong đầu cô tưởng tượng ra cảnh ngày mai gặp Trình Trạc.

Có lẽ là ở cổng của trung tâm triển lãm, có lẽ là ở quầy tiếp tân, chắc chắn có rất nhiều người xung quanh, và những cô gái xuất sắc của khoa Mỹ thuật sẽ ăn mặc tự nhiên phóng khoáng nhưng không mất đi vẻ tươi sáng lộng lẫy.

Ký túc xá đã đến giờ tắt đèn.

Đề tài trước khi ngủ của tối hôm đó từ vì sao đại học Tô Thành quá keo kiệt trong cơ sở vật chất, cho tới tình sử bị cắm sừng của một loạt người đẹp năm ba khoa Mỹ thuật nổi tiếng năm nay.

Chỉ mỗi Mạnh Thính Chi thấy nhạt nhẽo vô vị, không bàn chung được.

Chu Du nằm đối diện với Mạnh Thính Chi, thò đầu ra cười hỏi: “Chi Chi, sắp lên năm tư mà chưa thấy cậu yêu đương gì hết, không lẽ cậu thích con gái hả?”

Mạnh Thính Chi không mở mắt.

Trên chiếc giường nho nhỏ, cô cuộn mình trong chăn, như đang lơ lửng trong một bầu không khí oi bức và ngột ngạt, chẳng muốn nói chuyện.

Một người bạn cùng phòng khác nhỏ giọng nhắc: “Chắc Chi Chi ngủ rồi, 7 rưỡi sáng mai cậu ấy phải tới trung tâm triển lãm mà.”

Sáng hôm sau.

Thứ bảy, trên đường Thanh Lâm ít sinh viên vội đến lớp sáng sớm, người đi đường lác đác, hàng cây long não hai bên đường xanh tươi sau cơn mưa.

Mạnh Thính Chi vừa đi vừa lật xem kịch bản chương trình của trung tâm triển lãm, xác định thời gian khách mời đến, 9 giờ 30. 

Còn hai tiếng nữa.

“Mạnh Thính Chi!”

Thẩm Thư Linh trong chiếc đầm Chanel màu hồng, tóc được uốn kỹ càng, mỗi một lọn tóc như có linh hồn mà rung lên theo bước chân. 

“Sao cậu ăn mặc thế này?” Đối phương xách chiếc túi nhỏ, chân mang giày cao gót, quan sát Mạnh Thính Chi từ trên xuống dưới, buồn cười lên tiếng: “Tôi nhớ cậu đồng ý với trưởng khoa làm hướng dẫn viên rồi mà?” 

Khoa Mỹ thuật của đại học Tô Thành có hai kiểu người đẹp, đã được bạn cùng phòng của Mạnh Thính Chi tổng kết một cách hợp lý, một kiểu gọi là tóc bảy màu, kiểu còn lại gọi là tiểu thư giả trân. 

Thẩm Thư Linh thuộc kiểu sau.

Còn Mạnh Thính Chi, không nhuộm tóc màu sáng, cũng không có khí chất làm tiểu thư, ba năm nay không thuộc nhóm nào.

Mạnh Thính Chi cúi đầu nhìn chiếc áo phông trắng và quần bò của mình, “Mặc thế này thì không làm hướng dẫn viên được? Tôi thấy hướng dẫn viên bình thường toàn mặc thế này, còn mặc đầm hồng đi giày cao gót——”

Chợt dừng lại.

“Giống đi bán hàng.”

Hôm nay tâm trạng của Thẩm Thư Linh rất tốt, không muốn ăn thua đủ với Mạnh Thính Chi, chỉ khoanh tay chế giễu: “Hướng dẫn viên bình thường? Cậu biết khách mời của triển lãm lần này là người thế nào không?”

Tất nhiên Mạnh Thính Chi biết chứ, kể từ khi thông báo được đăng lên trang web chính thức, không biết cô đã bấm vào danh sách khách mời bao nhiêu lần rồi.

Vì lo lắng người kia sẽ không mảy may ngó ngàng đến hoạt động cấp trường kiểu này, tối hôm qua cô gần như mất ngủ.

Sáng nay dậy sớm đã cố gắng che đi quầng thâm nhợt nhạt dưới mắt.

10 giờ 37 phút, sắc trời sáng sủa, cây tỏa bóng mát.

Trình Trạc xuất hiện cùng với trưởng khoa trước cổng trung tâm triển lãm đại học Tô Thành, lập tức thu hút được sự nhiều sự chú ý nhất, đánh giá qua vẻ ngoài là bản năng của con người.

Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng bình thường, chất vải mỏng và mềm, đẹp nhờ đường nét cơ thể, phong cách lãng tử khác hoàn toàn cụm từ ‘nhà doanh nhân trẻ’.

Giống như quý công tử bước ra từ gia tộc giàu có đã suy tàn nhiều đời nhưng vẫn giữ được vẻ quyền quý, cái gốc thư hương vẫn còn đó, vẻ lười nhác lộ ra trong sự ngang tàn.

Đắm mình dưới trời trong xanh, như một viên ngọc bị xước.

Trưởng khoa khoa Mỹ thuật vì sự nghiệp học hành, đón tiếp không thiếu sự khéo léo và vẹn toàn, bước lên bậc thềm trải thảm đỏ, hơi quay người lại, mỉm cười nồng hậu.

“Anh Trình, tôi đã chọn một sinh viên của khoa chúng tôi để giải thích cho anh.”

Trưởng khoa không hề nghĩ đến chuyện chọn Mạnh Thính Chi.

Khi ông chọn Mạnh Thính Chi tham gia thi đấu, trong một nhóm bảy tám người, Mạnh Thính Chi ít nói nhất, ít vấn đề nhất, giáo viên thích những học sinh như thế, đồng thời cũng không quan tâm lắm đến kiểu học sinh này.

“Thẩm Thư Linh, em qua đây.”

Sau khi nhìn một vòng, trưởng khoa gọi tên.

Không ai nhận ra rằng cảnh tượng như đang chọn thê thiếp cho hoàng thượng này xuất hiện ở khoa Mỹ thuật đề cao “giữ gìn phẩm cách” trông mỉa mai cỡ nào, những người khác thầm chán nản chỉ vì không được chọn.

Thậm chí Mạnh Thính Chi còn nghe thấy một người thuộc nhóm tóc bảy màu bên cạnh mình thầm chế nhạo: “Vì quan hệ, cháu gái cũng bán.”

Nhưng không bán được.

Trình Trạc giơ ngón tay chỉ một hướng, “Cô ấy đi.”

Mọi người không biết “cô ấy” này cụ thể là ai, khoảng cách giữa mọi người với nhau chỉ chừng nửa bàn tay.

“Người đầu tiên hàng thứ hai, nhìn rất chuyên nghiệp.”

Anh nói như thế.

Sau nhiều năm, Mạnh Thính Chi đối diện với ánh mắt của anh lần nữa.

.

Nửa năm trước, ở ngoại ô thành phố Tô Châu, một chiếc McLaren P1 màu đen đâm vào làn đường, về cơ bản xe tan tành tại chỗ.

Nguyên nhân có thể lên bản tin không chỉ là chiếc siêu xe đẳng cấp này, mà còn vì người ngồi ở ghế phụ lái là một nữ diễn viên trẻ đang nổi. 

Sắc đẹp và tiền tài dệt thành câu chuyện, không gì ngoài những cốt truyện sáo rỗng. 

Sau đó, nữ diễn viên trẻ này đã chọn một câu trả lời đường hoàng nhất, bạn trai ngoài giới, đang tìm hiểu.

Hai tháng sau lại đăng Weibo ngầm thông báo mình đã độc thân, đăng ảnh tập gym, ảnh món “eat clean”, nói rằng phải tĩnh tâm trở lại, nghiêm túc ra tác phẩm.

Cư dân mạng từng săn lùng về người bạn trai ngoài giới có thể khiến cho nữ diễn viên không thể tĩnh tâm, nhưng hoàn toàn không có manh mối.

Trong những bức ảnh chụp hiện trường tai nạn xe trên bản tin, nếu phóng to ảnh,  sẽ thấy rõ một bàn tay khác hoàn toàn trong góc, trên cổ tay cứng cáp có đeo chiếc đồng hồ Hublot đen trắng.

Mạnh Thính Chi biết ngay đó là Trình Trạc.

Đổi gì cũng nhanh chóng, chỉ duy nhất chiếc đồng hồ này anh chưa từng đổi.

Họ không hề quen biết nhau, nhưng Mạnh Thính Chi cũng biết đôi điều về anh. Trong giới đó, không thể thiếu nhất chính là người đẹp, không tội tình gì phải đến khoa Mỹ thuật xem triển lãm mà kè kè bên cạnh là một sinh viên nữ chờ thời cơ để quyến rũ nhưng thủ đoạn lại còn chẳng cao tay.

Làm một sinh viên nữ giống với hướng dẫn viên nhất là được.

“Chủ nghĩa hậu hiện đại?”

Trung tâm triển lãm chia thành nhiều khu triển lãm, ánh đèn trên trần là sắc trắng lạnh sáng sủa, cách bày trí tinh tế.

Giọng của anh vốn dĩ đã lạnh lùng, còn được khuếch đại trong khu triển lãm ảnh chủ đề Thiền, như âm thanh khi ngọc vỡ.

Mạnh Thính Chi vẫn luôn giữ một khoảng cách thích hợp với Trình Trạc, ánh mắt hoàn toàn không nhìn đến anh, chỉ khi anh thấy hứng thú và dừng bước, cô mới giải thích cho anh.

Ngay cả Trình Trạc cũng nhận ra sự khác biệt ở người hướng dẫn viên này của mình.

Tiếng trò chuyện xung quanh có xa có gần, kèm theo tiếng cười nhẹ, những sinh viên nữ khác đã bàn đến kỳ thực tập trong năm cuối sắp tới, hay mối quan hệ giữa nghệ thuật và tình yêu trong lịch sử.

Còn cô gái mà anh chỉ tay chọn đại này.

Thực sự nói quá ít.

Đột nhiên nghĩ đến một hình ảnh so sánh không mấy phù hợp, giống như lúc chơi đập chuột đất, đầu ló ra, đập một cái, kêu một tiếng.

Trình Trạc bật cười.

Mạnh Thính Chi thoáng thấy nụ cười nhàn nhạt của anh, tim bỗng đập nhanh, ánh mắt chỉ vội dừng ở má lúm đồng tiền của anh, rồi lập tức nhìn sang bức tranh bên cạnh anh.

“Anh Trình có hứng thú với chủ nghĩa hậu hiện đại?”

Nói thật, anh chẳng muốn biết chút nào, nhưng nổi hứng muốn chơi đập chuột đất.

“Nói đi.”

Là một sinh viên khoa Mỹ thuật, giáo viên đã truyền đạt cho các cô vô vàn kiến thức về lý thuyết cảm thụ nghệ thuật, chính là vào những thời điểm thế này, họ có thể phát huy phẩm chất nghề nghiệp của một sinh viên khoa Mỹ thuật, cung cấp câu trả lời cho câu hỏi, để đối phương có ấn tượng tốt và có hứng thú với mỹ thuật.

Mỗi lần highlight sách trước khi thi lý thuyết, một lần đặt bút xuống là tô vàng cả nửa quyển sách, sinh viên không ngừng than thở.

Giảng viên luôn sử dụng những câu như thế để ứng phó.

Cho đến hôm nay, Mạnh Thính Chi mới cảm nhận được những lời lẽ sáo rỗng đó thật sự có ý nghĩa, cần phải chầm chậm hiểu thấu đáo.

“Chủ nghĩa hậu hiện đại là thuật ngữ được họa sĩ người Anh tên Chapman lần đầu nhắc đến trong triển lãm tranh cá nhân của ông vào năm 1870, thuật ngữ ‘hậu hiện đại’ này được ông dùng để miêu tả sự tiên phong vượt bậc của tinh thần phản biện và cách tân trong chủ nghĩa Ấn tượng Pháp……”

Trình Trạc lấy điện thoại ra lướt màn hình, không tập trung, không nghe kỹ, cũng không quan tâm đến việc giải đáp thắc mắc của mình.

Mạnh Thính Chi cho rằng anh không hiểu, hoặc do mình giải thích quá lý thuyết, nên thay đổi cách nói khác.

“Ừm….là thế này, một số tác phẩm nghệ thuật có phong cách tương đối tiên tiến, khi đó thẩm mỹ có phần hạn chế, có thể là vì không hiểu được, nhưng có lẽ sau này đã hiểu được, trong giới mỹ thuật, phê bình tranh và vẽ tranh là hai chuyên ngành khác nhau, đôi khi trường phái và phong cách không thể phân biệt rạch ròi, nhưng một tác phẩm tốt ra đời thì luôn phải có cách giải thích, cho nên các nhà bình luận phải nói hươu nói vượn, cái này trước đây chưa có, bây giờ giải thích cũng không rõ lắm, thôi thì cứ gọi là hậu hiện đại vậy.”

Nghe thấy “nói hươu nói vượn”, anh nhướng mi mắt, khóe môi cong lên.

Cô bóp nhẹ tờ giấy mỏng trong tay, xoa góc giấy thành hình trụ nhỏ xíu, cũng nở nụ cười nhạt với anh, rồi bình tĩnh quay đi. 

Cách đó không xa là khu triển lãm tranh từng đoạt giải thưởng cá nhân, trong đó có tranh của cô, đối với sinh viên thì đó là một giải thưởng mỹ thuật có giá trị rất cao.

Vốn dĩ có ý định thể hiện bản thân, nhưng khi cô quay đầu lại, điện thoại của Trình Trạc trùng hợp vang lên.

Anh cầm điện thoại hỏi cô cửa ra gần nhất ở đâu.

Cô chỉ đường, dẫn anh đến khu vực nghỉ ngơi.

Ánh sáng rọi vào cửa sổ hình vòng cung rồi dừng bên chân, trong bóng râm ngoài cửa sổ có tiếng chim sẻ ríu rít ồn ào, Mạnh Thính Chi nhìn tên của Trình Trạc trên tờ rơi, lùi ra sau bước vào góc tối.

Cô đứng ở một khoảng cách xã hội an toàn và hợp lý, nghe thấy giọng nói của Trình Trạc ở bên cạnh truyền đến đây.

Từng chữ lọt vào tai.

“Chùa Thọ Đáp? Cái tên không đứng đắn đó mà cũng trông cậy vào thần vào Phật.”

_________________

Tác giả phát biểu: 

Câu chuyện về một cô gái yêu thầm thành thật.

Tất cả kiến thức chuyên ngành trong truyện lấy từ Baidu và hiểu biết trong đời sống, đừng đối chứng.

Hết chương 1


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp