Sau đó ông lấy tay sờ vào trán Diệp Từ, còn cẩn thận cầm đèn pin lật mí mắt của cô ra soi rọi vào trong mắt, nói: “Thể chất của con bé cũng không tệ lắm, có thể chống đỡ được là tốt rồi, sẽ không có vấn đề lớn gì nữa đâu. Nhưng trở về nhà vẫn phải chú ý tới con bé, ngày mai quay lại đây truyền thêm một bình nữa.”

Trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng được buông xuống.

Tô Hoa Vinh tiếp lời ông, hỏi nhỏ: “Bác sĩ Chu, vậy truyền dịch hết bao nhiêu tiền?”

Bác sĩ Chu tắt đèn pin đi, cầm nó trong tay, đáp: “Sáu đồng.”

Nghe thấy số tiền, Tô Hoa Vinh theo phản xạ nhìn về phía Diệp lão nhị.

Diệp lão nhị còn có thể nói cái gì, đứa nhỏ sinh bệnh đưa qua đây xem bệnh, truyền thuốc của người ta, chẳng lẽ ông còn không chịu trả tiền cho người ta hay sao?

Ở thời đại này, có rất nhiều bác sĩ dù không có tiền vẫn sẽ khám chữa bệnh cho mọi người. Trạm y tế trong thôn cũng đều là các bác sĩ chân chất thật thà như thế, nhưng nếu cần truyền dịch và dùng thuốc thì vẫn phải trả tiền.

Tô Hoa Vinh nhẹ nhàng hít một hơi, lấy từ trong túi áo khoác ra một chiếc khăn mùi xoa hình vuông đã phai thành màu trắng bệch.

Bà mở chiếc khăn tay được cuộn cẩn thận ra, nhìn một lúc rồi rút tờ nhân dân tệ duy nhất đưa cho bác sĩ Chu.

Diệp lão nhị không nói lời nào, ông trực tiếp bế Diệp Từ đi ra ngoài cửa.

Tô Hoa Vinh nhận lại tiền lẻ, cẩn thận cuốn chúng vào trong khăn tay rồi lại nhét vào túi áo khoác. Bà nhìn bác sĩ Chu hỏi: “Cái bình truyền nước này có thể cho tôi mang về được không?”

Bác sĩ Chu nhìn bà, không nói nhiều trực tiếp tháo bình truyền xuống đưa cho Tô Hoa Vinh.

Tô Hoa Vinh không chỉ cầm bình truyền nước mà còn mang cả ống truyền dịch về.

Những thứ đồ này cầm lại nhà đều có chỗ hữu dụng. Chẳng hạn như cái bình thủy tinh hình tròn này, mùa đông rót nước nóng ủ vào trong chăn là có thể làm một phích nước nóng.

Lúc bà cầm bình truyền đi ra ngoài, Diệp lão nhị đã đặt Diệp Từ nằm trên xe ba gác, đắp chăn cẩn thận rồi.

Hai vợ chồng lôi kéo xe quay về nhà, Tô Hoa Vinh than thở nói: “Một bình treo truyền dịch, sáu đồng tiền cứ như vậy tiêu hết sạch rồi. Nhưng nếu không truyền nước, chỉ sợ con bé Tô Từ bây giờ cũng. . . . . .”

Diệp lão nhị yên lặng không nói câu nào. Một lát sau, ông quay ra ven đường nhổ một ngụm nước bọt, nói: “Đừng cho đi học nữa, để ở nhà làm việc đi.”

Tô Hoa Vinh quay đầu nhìn về Diệp lão nhị : “Nửa năm này cũng không đi?”

Diệp lão nhị chân bước nhanh hơn, chủ ý cũng đã quyết nói: “Không đi.”

Ý thức của Tô Từ rất hỗn độn, cô không biết hiện mình đang ở nơi nào.

Hình như cô đang nằm ở trên chiếc xe nào đó, đầu bị đung đưa không ngừng lắc qua lắc lại, trước mắt là bầu trời chiều đang ngả về tây, ngọn cây hắt lên ánh sáng màu cam ấm áp như màu quất.

Trên đỉnh đầu loáng thoáng có tiếng người nói chuyện, nói gì mà đọc sách cũng không có tác dụng gì.

Hiện tại đại não cô đã đình trệ không thể nào suy nghĩ được gì nữa, đầu lắc theo xe đẩy, lại mơ màng ngủ thiếp đi trong sự hỗn loạn.

Thời điểm Tô Từ tỉnh lại lần nữa, đã là sáng ngày hôm sau.

Cô bị một trận âm thanh lớn từ loa phát thanh đánh thức, mắt trùng xuống còn chưa mở ra đã nghe thấy tiếng người nói say sưa trên đài phát thanh, lời nói truyền tới khá rõ ràng, nào là --- đấu tranh giai cấp,  kẻ địch của giai cấp, khoa học nông nghiệp, Xã Hội Chủ Nghĩa, Cộng Sản Chủ Nghĩa, Mao chủ tịch. . . . . .

Lỗ tai nghe đủ những tâm tình này, Tô Từ mới từ từ mở mắt ra.

Ánh nắng lọt vào qua song cửa chiếu sáng bừng cả gian phòng. Vách tường được trát bằng bùn đất, trong phòng ngoại trừ tấm chăn và chiếc giường được ghép lại, cũng chỉ còn cái rương gỗ cũ, ngoài ra không còn thứ gì khác.

Cô đưa mắt nhìn quanh giường một vòng, chỉ thấy một bé trai ước chừng bốn, năm tuổi đang nằm bò trước giường mình.

Bé trai da dẻ trắng trẻo, đôi mắt đen láy, mặc một bộ đồ xám xịt nhìn chằm chằm cô một hồi, bi bô hỏi: “Chị Tư, chị tỉnh rồi ư?”

Tô Từ nhìn chằm chằm vào mắt đứa bé, đôi mắt dần dần trở nên thanh tỉnh.

Bên ngoài phòng, âm thanh tràn ngập cảm xúc mãnh liệt trong loa phát thanh vẫn còn đang tiếp tục, cô chợt ý thức được chuyện gì, đôi mắt đột nhiên mở to, ngồi bật dậy từ trên giường.

Bé trai bị cô làm cho sợ hết hồn, đứng dậy lùi về phía sau một bước.

Thằng bé nghiêng nghiêng cái đầu, nghi hoặc nhìn Tô Từ một lúc, lại hỏi: “Chị Tư, chị làm sao vậy?”

Tô Từ không trả lời nó, cô ngồi ngây ra một lúc rồi xốc cái chăn trên người lên bước xuống giường.

Cô liếc mắt nhìn về chiếc rương gỗ. Trong hộp có một chiếc gương to bằng bàn tay, cô đi qua cầm lấy nó, chiếu lên khuôn mặt mình.

Quả nhiên trong gương không phải khuôn mặt của cô, mà là gương mặt của một cô bé tầm mười ba mười bốn tuổi.

Cô gái nhỏ có khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, đôi mắt to tròn. Giữa lông mày, mắt và môi đều toát ra khí chất mềm mại yêu kiều, bím tóc đen nhánh kẹp hai cái kẹp xoắn sáng màu, xinh đẹp như bước ra từ trong phim.

Giữa mi tâm có một vết tím nhỏ hình ngôi sao bằng đầu ngón tay, trông như bị ai véo.

Nhìn xong khuôn mặt, cô cúi người xuống dưới, trên người cô đang mặc chiếc áo choàng ngắn làm bằng vải cũ thô ráp, trên đó còn có cả miếng vá.

Lại nhìn đôi giày vải màu xám có vết vá trên chân, Tô Từ buông tay đặt chiếc gương vào bên trong rương, quay lại ngồi xuống mép giường.

Cô sững sờ ngồi đấy, bé trai đứng trước giường nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt khó hiểu.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play