Bà nói với cô: "Trước khi kết hôn chúng ta đã nói rồi mà, con với An Quốc sống cuộc sống riêng của mình, không cần đưa tiền cho chúng ta. Mẹ với cha con đã già đâu, chưa đến cái tuổi mà các con phải đưa tiền dưỡng già. Mau lấy lại đi."
Hà Nguyệt Hương cụp mắt xuống, nửa ngày mới thốt ra một câu: "Mẹ, có phải trong lòng mẹ oán trách con vì đã kéo An Quốc ra ở riêng không?"
Tô Hoa Vinh nghe vậy thì hoảng hốt, vội vàng nói: "Không thể nào, chúng ta cam tâm tình nguyện mà. Ở riêng thì cũng ở riêng rồi, con với An Quốc phải sống cho tốt vào. Chúng ta là người làm cha mẹ, cũng hy vọng các con được sống thoải mái bình an."
Hà Nguyệt Hương nhìn vào đôi mắt của bà: "Nhưng chúng con không thể chỉ lo cho cuộc sống của mỗi mình được. Công việc này của An Quốc là do Tô Từ giành lại, con không thể cầm tiền rồi chỉ quan tâm đến nhà mình như vậy, sẽ bị người ta mắng chửi chết mất?"
Tô Hoa Vinh nghe vậy thì thấy hơi cảm động, nhưng bà không nói gì Hà Nguyệt Hương mím môi rồi nói: "Nếu như mẹ không nhận, sau này con sẽ không về đây nữa. Hiện tại con nói với mẹ những lời từ sâu trong đáy lòng con. Điều kiện gia đình con đưa ra trước khi kết hôn, con tán thành điều đó, bởi vì con thật sự cảm thấy trách nhiệm quá nặng nề, con không muốn gả cho một người phải gánh vác nhiều thứ như vậy. Nếu mọi người không đồng ý, con cũng sẽ không khăng khăng đòi gả cho An Quốc. Con có lòng ích kỷ của mình, không muốn sống những ngày khổ sở, nhưng con không ích kỷ đến mức bỏ mặc sự sống chết của bố mẹ. Nếu có đủ khả năng, bọn con sẽ giúp nhà mình."
Tô Hoa Vinh nghe thấy con dâu nói như vậy thì mắt bắt đầu rơm rớm.
Thật ra bà không hề có ý kiến gì với Hà Nguyệt Hương, bởi vì bình thường không sống cùng nhau nên không tồn tại mâu thuẫn giữa mẹ chồng và con dâu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT