*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Những phòng nhỏ tâm động dùng để ghi hình cách nhau mấy chục km ở trung tâm thành phố vì vài câu giới thiệu của Vưu Miên mà cùng lúc nổi lên một trận thảo luận.

Tất cả những vị khách quý nổi tiếng đều sôi nổi suy đoán thân phận của Vưu Miên rốt cuộc là gì.

Nhưng đối với những điều này Vưu Miên hoàn toàn không biết gì cả, cậu thoải mái mà đi vào phòng nhỏ tâm động.

Vừa vào cửa Vưu Miên liền thấy được một bản thông báo thật lớn, trên mặt được viết năm quy tắc khi vào phòng nhỏ bằng những chữ có hình dáng đáng yêu.

1,sau mỗi lần kết thúc hẹn hò đều phải gửi đi một tin nhắn, không thể tiết lộ đối tượng cùng nội dung tin nhắn.

2, khách mời không được công khai tỏ tình trong lúc ở phòng nhỏ.

3, khách mời không được phát triển mối quan hệ với người mình yêu trong lúc ở phòng nhỏ.

……

Vưu Miên chỉ đại khái nhìn lướt qua liền thu hồi ánh mắt, suy cho cùng cậu tới đây tham gia trương trình cũng không phải vì muốn hưởng thụ chuyến hành trình này, mà là muốn thực hiện điều kiện để rời khỏi Vưu gia.

Cho nên Vưu Miên sẽ tận lực lấy tâm thái người một người đứng xem cho đến khi hoàn thành trương trình này.

Cho dù Bạch Lâm muốn cùng những người đó sinh ra tia lửa tình yêu gì, đều không liên quan tới cậu.

Bố cục phòng nhỏ pha lê chia làm trên dưới hai tầng, lầu một là phòng khách cùng bốn gian phòng, còn lầu hai là một phòng xem phim cùng bốn gian phòng.

Xem ra tổ tiết mục đã cho họ đủ không gian trong lần ghi hình đầu tiên, cục diện xấu hổ hai người một phòng cũng sẽ không xảy ra.

Khắp nơi trong phòng nhỏ đều là camera ghi hình, tùy ý nhìn qua đại khái liền thấy có hai mươi mấy người, việc này làm cho Vưu Miên cảm thấy khó chịu khi mọi lúc mọi nơi đều bị theo dõi.

Làm khách mời đến đầu tiên, Vưu Miên chỉ hơi ứng phó mà xoay vài vòng sau đó ngồi ở trên sô pha chờ đợi.

Nhân viên công tác lĩnh hội đầy đủ lời của đạo diễn Hồng Thịnh nói, giờ phút này tất cả camera đều chuyển hướng vào Vưu Miên, tận lực mà tiến hành quay chụp từ các góc độ.

Nữ sinh vừa rồi cùng Vưu Miên nói chuyện đứng sau máy chưng bày ngoài phòng nhỏ thấp giọng thở nhẹ: “Thật đúng là nhan sắc 360 độ không có góc chết.”

Nhân viên công tác đỡ máy bên cạnh cô tặc lưỡi đồng ý: “Hình ảnh này thả ra liền sẽ bạo đi.”

Vưu Miên không biết bộ dáng cố ý che đậy mũi nhọn lười nhác ngồi ở trên sô pha của cậu đã bị ghi lại từ đầu tới cuối.

Theo lý thuyết đây hẳn là mười phút vô cùng nhàm chán lại trầm mặc, nhưng không chỉ có nhân viên công tác quay chụp bên ngoài phòng nhỏ mà những khách quý trong trường quay giờ phút này thế mà đều xem đến không chớp mắt, bộ dáng tập trung tinh thần không có sai biệt.

Hí Nhụy nói: “Vừa rồi tôi còn tưởng rằng tính cách của Vưu Miên là vô cùng ấm áp rộng rãi, nhưng hiện tại xem ra cậu ấy tuy rằng ấm áp, nhưng thực tế lại hưởng thụ những lúc an tĩnh như vậy.”

Người chủ trì Khúc Thiệu nhìn vào tấm thẻ, vô cùng thần bí mà cười nói: “ Nội khu nhân cách.”

Hí Nhụy cùng Quách Túc mấy người đều nghiêng đầu nhìn lại đây, kinh ngạc hỏi: “Cái gì là nội khu nhân cách? Anh Khúc vậy mà còn hiểu biết tâm lý học.”

Khúc Thiệu không úp mở, trực tiếp quơ quơ tấm thẻ nhỏ trong tay, “Đây là tổ tiết mục chúng tôi đặc biệt tham khảo từ chỗ thầy Trình một chuyên gia tâm lý, so với ồn ào náo động, những người càng thích một mình hơn như Vưu Miên chính là nội khu nhân cách.”

“Nội tâm bọn họ kiên cường dẻo dai, đủ để chống đỡ bản thân vượt qua tình cảnh gian nan.” khi Khúc Thiệu lại ngẩng đầu nhìn về phía Vưu Miên trên màn hình trong giọng nói nhiều thêm vài phần thưởng thức, “Vưu Miên chính là nhân cách loại A điển hình.”

Hí Nhụy đều sợ ngây người, liên tục tán thưởng nói: “Không nghĩ tới Vưu Miên thoạt nhìn ôn nhu nội liễm như vậy, lại là tính cách loại A có lực công kích mạnh mẽ.”

Quách Túc nhướng mày, “ không phải tất cả những người tính cách loại A đều là lực công kích mạnh, cũng như không phải người có tính cách loại B lúc nào cũng đều dè dặt.”

Sau khi trò chuyện một vòng về quá trình liên quan đến tâm lý học, Khúc Thiệu liền đem chữ A dán lên bản khách mời của Vưu Miên.

Thời gian yên tĩnh rất mau đã bị phá vỡ, cửa phòng nhỏ bị đẩy ra, lần này là hai người đồng thời đi đến.

Quan Đồng đẩy một cái vali màu đỏ dán đầy phiếu vào cửa, trước tiên thăm dò nhìn về phía phòng khách, khi nhìn thấy Vưu Miên đang ngồi trên sô pha thì bỗng chốc đỏ lỗ tai, ngay sau đó vui vẻ cười chào hỏi, “Hi soái ca, tôi tên là Quan Đồng.”

Quan Đồng có mái tóc ngắn màu hồng, mặc chiếc áo khoác bó sát người cùng quần da, trang điểm tinh tế, trên môi tô son màu hồng, hai bên bấm năm sáu cái lỗ tai, cùng vài chiếc khuyên tai màu đen bạc treo lủng lẳng kêu leng ka leng keng.

Thoạt nhìn chính là một cậu bé rất có cá tính.

Vưu Miên lễ phép mà đứng dậy nghênh đón.

Lại không ngờ sau khi cậu vừa nói xong tên của mình thì liền thấy Quan Đồng nhìn chằm chằm trước ngực mình trừng lớn hai mắt mà hô to một tiếng: “Không! Anh ơi, anh chọn diên vĩ à?”

Vưu Miên lúc này mới chú ý tới trước ngực Quan Đồng cũng có một đóa hoa diên vĩ.

Quan Đồng vừa hiểu lầm điều gì đó, bày ra vẻ mặt vô cùng mất mát, có chút nghịch ngợm lại đáng yêu, chọc cho Vưu Miên dở khóc dở cười.

Bất quá vài giây, Vưu Miên liền thấy một vị khách mời khác từ phía sau Quan Đồng đi ra.

Người đàn ông toàn thân tràn ngập khí chất cổ điển ôn tồn lễ độ đi lên trước lễ phép mà bắt tay Vưu Miên, nói: “Lần đầu gặp mặt, tôi là Thẩm Nam Tiêu.”

Vưu Miên lại chú ý tới Thẩm Nam Tiêu trước ngực cũng có một đóa diên vĩ, xem ra là cùng hướng.

Mùi nước hoa trên người Quan Đồng rất nồng, cũng giống như bản thân cậu quyến rũ lại tiêu sái, mà vị Thẩm Nam Tiêu trước mắt lại mặc một bộ áo khoác màu xanh nhạt, tư thái xa cách lại lộ ra vài phần khí tức văn chương.

Sau khi chú ý tới Vưu Miên cũng là diên vĩ thái độ Quan Đồng đối với cậu liền thiếu vài phần nhiệt tình so với lúc vừa đi vào.

Quan Đồng dường như rất mệt mỏi, đặt mông ngồi vào trên sô pha liền uống ngụm nước, khi cầm lấy cái ly ngón út còn hơi giơ lên.

Quan Đồng hứng thú dạt dào mà nhìn vào mắt Vưu Miên, khó nén kích động mà cười hỏi: “Không biết người tới tiếp theo sẽ là ai?”

Vưu Miên không đáp lời, biểu tình cậu nhu hòa mà ngồi trên chiếc sô pha đơn gần đó.

Bởi vì Vưu Miên tuy rằng biết hầu hết hướng đi của quyển sách, nhưng lại không nhớ rõ nội dung chi tiết như vậy, dù sao kiếp trước cậu cũng chưa kịp tới tham gia tiết mục đã chết trong trận lửa lớn kia.

Không giống với Vưu Miên, một bên Thẩm Nam Tiêu thoạt nhìn lãnh đạm, nhưng thật ra nội tâm lại giao động không ít so với Quan Đồng có gan biểu đạt.

Chỉ thấy Thẩm Nam Tiêu cùng Quan Đồng thường xuyên nhìn về phía cửa khi đang nói chuyện, sự chờ mong của bọn họ điều được thấy rõ.

Quan Đồng mới vừa đặt ly nước xuống, cửa phòng nhỏ đã bị mở ra.

Ba người hai mặt nhìn nhau, Quan Đồng lập tức thập phần thuần thục mà sửa sang lại trang điểm của mình, khi khách mời khác từ huyền quan đi vào liền cất đi chiếc gương nhỏ.

Theo tiếng bước chân vang lên, toàn bộ những camera trong phòng nhỏ đều thay đổi phương hướng thẳng tắp mà quay chụp người tới.

Một người đàn ông thân hình cao lớn cường tráng trầm mặc mà đi đến, hắn dừng lại ở trước bản thông báo vài giây mới xoay người cất bước đi vào phòng khách.

Quan Đồng như quen thuộc mà đến gần Vưu Miên thấp giọng kích động nói: “Thoạt nhìn giống như lại là một soái ca!”

Vưu Miên cười cười, Quan Đồng lại lộ biểu tình rất là tiếc hận, Vưu Miên trước mặt cậu nhìn rất đẹp, sống mũi cao thẳng, làn da trắng lạnh, mái tóc màu hạt dẻ cùng đôi mắt nông, tràn đầy cảm giác hỗn huyết.

Nhưng đáng tiếc chính là cùng lấy một hướng, Quan Đồng chỉ có thể không thể nề hà mà cho tâm tư của mình yên nghỉ.

Lướt qua huyền quan, Hoắc Diễn chi bởi vì quá nóng liền đem áo khoác cởi ra để trên cánh tay, chiếc áo sơ mi ôm trọn làm lộ ra rõ ràng từng đường cơ bắp rắn chắc, hơi thở hormone đầy người nháy mắt làm trần nhà như có thể nổ mạnh rồi xốc lên ngay lập tức.

Không khí trong phòng nhỏ cùng hậu trường lập tức bị khơi dậy, rực lửa lại ám muội, rốt cuộc có vài phần cảm giác đang tham gia trương trình tình yêu.

Người đàn ông có mái tóc ngắn và lông mày dày, một đôi mắt rực lửa, quai hàm mạnh mẽ tạo ra khí chất sắc bén bá đạo.

Hoắc Diễn Chi nân mắt nhìn qua, tầm mắt chuẩn xác mà dừng ở trên người Vưu Miên, vẻ kinh ngạc thoáng qua.

Ngay sau đó chỉ thấy hắn nhíu mày, trầm giọng nói: “Hoắc Diễn Chi.”

Khi Hoắc Diễn Chi đến đã làm những vị khách nổi tiếng đang xem cảnh quay thực tế ở trường quay vang lên từng đợt thảo luận.

Hí Nhụy hưng phấn nói: “Đây là vị khách mời đầu tiên lựa chọn Linh Lan.”

Người chủ trì Khúc Thiệu cười mở ra tay ra nhìn về phía Quách Túc bên cạnh, nói: “Hoắc Diễn Chi, những người thích xem thi đấu quyền anh đều rất quen thuộc với cái tên này.”

Ánh mắt Quách Túc tràn ngập thưởng thức của nam giới, hắn nghiêng người dựa vào lưng ghế, gật đầu đáp: “tay quyền anh nổi tiếng của WPE, tôi nhớ rõ trận chung kết mới vừa kết thúc mấy hôm trước, tuyển thủ Hoắc Diễn Chi quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người lại lần nữa lấy được cúp vô địch.”

Cả người Hoắc Diễn Chi như chỉ cần vận sức là có thể bạo phát, xem ra hắn không phải là người đơn thuần yêu thích tập thể hình.

Trong phòng nhỏ, ánh mắt Thẩm Nam Tiêu khẽ nhúc nhích, hắn đứng dậy nhường chỗ cho Hoắc Diễn, là người đầu tiên chủ động chào hỏi.

“Xin chào, tôi là Thẩm Nam Tiêu.”

Hoắc Diễn chi tới gần, hơi thở hormone trên người người đàn ông khiến người khác không thể nào bỏ qua.

Hoa Linh Lan trước ngực hắn cũng đồng dạng rất có cảm giác tồn tại.

Đây là một người đem sự tàn nhẫn hung hãn của mình bộc lộ ra ngoài không một chút che dấu, cả người đều lộ ra lực công kích trắng trợn táo bạo.

Hoắc Diễn chi nghe vậy thu hồi tầm mắt dừng ở trên người Vưu Miên, hướng về phía Thẩm Nam Tiêu trước mắt gật đầu một cái, sảng khoái mà ngồi ở chỗ cách hắn khoảng nửa cánh tay.

“Mọi người đều tới rất sớm.” Hoắc Diễn chi ngồi ở trên sô pha dựa vào phía sau chủ động mở đề tài.

Tóc ngắn cùng với chân mày hung ác, Quan Đồng nhìn Hoắc Diễn chi chỉ cảm thấy rất hợp khẩu vị của cậu!

Vì thế khi Hoắc Diễn chi mới vừa mở miệng Quan Đồng liền cười tiếp lời nói: “anh Hoắc, cơ bắp của anh luyện được thật tốt, vừa nhìn liền biết rất có kỷ luật.”

Hoắc Diễn Chi nghiêm nghị mà ngồi ở trước bàn trà, hắn nhìn chằm chằm Quan Đồng vài giây, bừng tỉnh nói: "Cậu tên là Quan Đồng phải không?”

Quan Đồng sửng sốt, hiển nhiên cũng rất kinh ngạc, “anh biết tôi?”

Vưu Miên theo đề tài mà an tĩnh nghiêng đầu nhìn về phía Quan Đồng, đôi mắt hổ phách lộ ra một tia ấm áp xinh đẹp.

Ánh mắt Hoắc Diễn chi lại lần nữa không dấu vết mà đảo qua Vưu Miên sau đó mới nói với Quan Đồng: “Tôi đã xem qua video của cậu.”

Quan Đồng là một blogger có trăm vạn fans hâm mộ, hắn vốn tưởng rằng lần này tới phòng nhỏ tâm động sẽ không có nhiều người nhận ra, nhưng không nghĩ tới vừa mới tới đã bị nhận ra.

Quan Đồng sau khi bại lộ thân phận cũng không có chút ngại ngùng, chỉ nhướng mày rồi hất mái tóc hồng của mình, đùa giỡn hỏi: “vậy anh Hoắc có thích và theo dõi tôi không?”

Hoắc Diễn chi xoa tay, cười vài tiếng rồi nói, “Điện thoại bị nhân viên công tác tịch thu rồi, chờ khi lấy được sẽ theo dõi cậu.”

Quan Đồng hừ một tiếng hất hất tóc, sau đó cũng không quên quay đầu nhắc tới Vưu Miên, “Các bạn đang ngồi ở đây sau khi ra ngoài đều chú ý đến mấy blogger nhỏ đi, gây dựng sự nghiệp cũng không dễ dàng.”

Quan Đồng chỉ nói bản thân là blogger, Hoắc Diễn chi cũng không hoàn toàn vạch trần thân phận của cậu, cho nên cũng không tính làm phá vỡ quy tắc của phòng nhỏ.

“Vưu Miên, anh cũng đừng quên nha.” Quan Đồng cố ý dặn dò.

Vưu Miên vẫn luôn an tĩnh mà ngồi ở trên sô pha nhìn Quan Đồng nhẹ nhàng cười một chút, đáp: “Sẽ không quên.”

Hoắc Diễn Chi mấy lần lặng yên nhìn lại đây, lần này dựa theo đề tài rốt cuộc đã hoàn toàn nhìn thẳng vào Vưu Miên.

Hoắc Diễn chi còn nhớ rõ lần trước nhìn thấy Vưu Miên ở Vưu gia là khi cậu ngồi ở chỗ cách xa đám người trên ghế sô pha, đôi mắt u ám, giống một đóa hoa bị lãng quên, hiu quạnh chờ đợi bàn thân héo tàn.

Nhưng hôm nay ngoài ý muốn gặp lại, Vưu Miên bây giờ nào còn có nửa phần bộ dáng của lúc trước.

Chỉ thấy Vưu Miên ngừng động tác rót nước, nhẹ nhàng mà nân mắt nhìn qua, ý cười ôn nhu trên mặt vẫn còn chưa kịp thu liễm, mái tóc quăn màu hạt dẻ sượt qua mặt cậu, tô điểm cho gương mặt càng thêm xinh đẹp.

Vưu Miên không còn là một đóa hoa héo tàn nữa, cậu đã rực rỡ trọng sinh.

Hoắc Diễn Chi liên tiếp nhìn về phía Vưu Miên không thoát được ánh mắt của Quan Đồng, từ lần đầu tiên thấy hoa Diên Vĩ trước ngực Vưu Miên cậu đã đoán trước được kết quả này.

Vưu Miên quá đẹp, quá xinh đẹp, Quan Đồng cảm thấy bản thân không có chút phần thắng, thậm chí thiếu chút nữa chính mình cũng đổ gục.

Nhưng vào lúc này, Thẩm Nam Tiêu bỗng nhiên nhấp môi dò hỏi: “Mọi người có đói bụng không? Trước khi đến đây đã ăn cơm chưa?”

Vừa hỏi câu này, cảm giác đói của mọi người trong phòng nhỏ đều chạy ra tới.

Vưu Miên không thể biết được trong lòng Quan Đồng suy nghĩ cái gì, cậu nghe vậy vô cùng dứt khoát mà làm lơ ánh mắt của Hoắc Diễn chi đứng dậy đi về phía phòng bếp, nói: “Còn lại bốn vị khách mời không biết khi nào sẽ đến, chúng ta chuẩn bị đồ ăn trước nhé?”

Tầm mắt Quan Đồng dính ở trên người Vưu Miên vừa di chuyển, cậu phát hiện cho dù Hoắc Diễn chi có nhìn Vưu Miên như thế nào, Vưu Miên cũng dường như đều không để ý.

Tình Cảm là việc khó cưỡng cầu, một bên quan tâm một bên vô tình rất thường thấy.

Quan Đồng vừa nghĩ tới đây, nháy mắt cảm thấy bản thân lại mãn huyết sống lại, cậu lập tức đi theo phía sau Vưu Miên đến phòng bếp, “Vưu Miên anh sẽ nấu cơm sao?”

Đáy lòng Quan Đồng vừa mới cảnh giác, liền nghe Vưu Miên nói: “Sẽ không.”

Vưu Miên vừa nói vừa kéo tủ ra lấy vài gói mì ăn liền, ánh mắt linh động giảo hoạt, cả người xán lạn hoạt bát.

Cậu nói: “Nhưng tôi đoán nơi này sẽ có một ít đồ ăn tiện lợi.”

Quan Đồng lại bị đánh trúng sửng sốt vài giây, sau đó hoàn hồn khen ngợi: “Thân ái, anh thật thông minh.”

Vưu Miên không để ý Quan Đồng xưng hô thân mật, cậu lưu loát mà xé mở túi đóng gói.

Hoắc Diễn chi dựa vào bàn ăn đối diện phòng bếp, hắn nhíu chặt mày nhìn về phía Vưu Miên, giờ phút này ngay cả chính hắn cũng có chút nghi hoặc lúc trước vì cái gì mà cảm thấy Vưu Miên cùng Bạch Lâm giống nhau.

Quà tặng bị Bạch Lâm từ chối nhận Hoắc Diễn chi sẽ tùy tay đưa cho Vưu Miên, khi Bạch Lâm muốn xem phim và chơi trò chơi nhưng không thể đi Hoắc Diễn Chi sẽ lấy cớ mang Vưu Miên đi theo.

Khi Bạch Lâm chưa trở về Vưu gia, Hoắc Diễn chi chỉ có thể đem hết tâm tư chuyển vào người Vưu Miên.

Hoắc Diễn Chi không thể không thừa nhận bản thân có hơi áy náy khi đối mặt với Vưu Miên vì đã làm ra những chuyện này.

Nhưng khiến Bạch Lâm trốn tránh nhiều năm như vậy, thậm chí không thể trở về Vưu gia nguyên nhân đều là do Vưu Miên.

Là Vưu Miên đoạt đi cha mẹ cùng bằng hữu thuộc về Bạch Lâm, đồng thời đoạt đi cuộc sống hạnh phúc của Bạch Lâm.

Sự xa lánh giữa người trưởng thành là thầm lặng.

Hoắc Diễn chi cảm thấy hắn chỉ lạnh nhạt xa cách với Vưu Miên sau khi Bạch Lâm trở về Vưu gia cũng đã coi như là vì một đoạn quen biết mà tận tình tận nghĩa với cậu lắm rồi.

Khi Hoắc Diễn chi không thể tự kìm chế mà đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Vưu Miên đứng sau chiếc bàn lớn màu trắng acrylic ở phòng bếp bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lại đây.

Chỉ thấy ánh mắt Vưu Miên lạnh nhạt như thể hai người xa lạ không quen biết nhau, xa cách lại lễ phép đến cực điểm mà dò hỏi: “Hoắc tiên sinh cũng muốn nấu một gói sao?”

Trong nháy mắt, đồng tử Hoắc Diễn Chi đột nhiên co rụt lại.

Tác giả có lời muốn nói:

Tôi thích hỏa táng tràng của những người đàn ông quyến rũ, cho nên sẽ đem mấy đại tra nam miêu tả nhân mô cẩu dạng một chút, như vậy hỏa táng tràng thiêu cháy càng vui vẻ.

Yến Đình Hiên —— trúc mã hỏa táng tràng

Hoắc Diễn chi —— thế thân hỏa táng tràng

Vân Quan Thanh —— độc miệng hỏa táng tràng

***

Ngọc: tui bị chôm truyện rồi mn ạ🤡



Má, không ngờ là truyện t edit thì không ra gì, đăng cũng mới được vài chương cũng bị lấy🥰, thấy mà sốc👽

À mà sau bao công sức thì cuối cùng tui cũng tìm được bản tiếng Trung của truyện này rồi =)), nên giờ khỏi đi đọc ké của cái web TruyenHD vì có mấy câu không hiểu, muahahahah

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play