[Anh yêu em nhưng anh không dám nói. Bởi anh sợ em sẽ biến mất như bọt biển khi ánh nắng ban mai ló rạng.] Nhật ký của anh.
Trời thu ở Hải Đô, mặt đường phủ một lớp lá bạch quả, dưới ánh mặt trời chúng lóng lánh như những gợn sóng trên mặt biển.
Lâm Ngữ lái xe đi dạo một vòng, tiếng bánh xe nghiền ép lá cây tạm thời phân tán một phần căng thẳng của cậu.
Lâm Ngữ dừng bên cạnh con phố đầy hàng quán ăn một bát mì thịt bò sau đó gọi cho Giang Hoài Tả xin phép nghỉ một buổi. Khoảng năm sáu giờ chiều, cậu đoán hẳn là Lạc Tân Cổ đã rời đi nên mới lái xe trở về.
Tới cánh rừng bên cạnh biệt thị thì trời đã nhá nhem tối.
Lâm Ngữ dừng xe, nghe thấy mang máng tiếng đàn truyền ra từ biệt thự, lúc này mới nhận ra Lạc Tân Cổ vẫn còn ở nhà.
Cậu đứng ngoài cửa một lát, người bên trong đang đàn “Bản sonata ánh trăng” của Beethoven. Bản nhạc đang đến đoạn cao trào, tốc độ càng lúc càng nhanh, thậm chí thông qua tiếng đàn Lâm Ngữ còn cảm nhận được sự nôn nóng của người nghệ sĩ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT