Thấy vẻ ngạc nhiên trong mắt cô ta, Đan Thần Huân cười lạnh: “Cô không bị bệnh tinh thần, đây chỉ là lý do để giết người!”
Anh cố gắng bắt cô ta nhìn ảnh chụp người chết, ánh mắt Đỗ Hương Lệ né tránh, liếc qua liếc lại.

Những bức ảnh kia không thể khiến cô ta kích động, nếu thật sự sau khi phát bệnh mới mất khống chế giết người, chắc chắn cô ta sẽ thể hiện ra vẻ xót xa và áy náy.

Nhưng cô ta lại không vậy, thậm chí trong ánh mắt còn hiện ra vẻ hung ác, tuy chỉ chợt thoáng qua nhưng Đan Thần Huân vẫn thấy được.

Anh kết luận cô ta là người bình thường, không hề có bệnh tinh thần, nhiều lắm chỉ là tâm lý biến thái mà thôi.

Trên mặt pháp luật, tâm lý biến thái không đủ để giảm nhẹ hình phạt.

“Tôi muốn tìm luật sư!”
“Cô có thể tìm luật sư, nhưng tôi nhắc nhở cô, dù luật sư có giỏi đến thế nào cũng không cứu được cô!” Anh chống hai tay xuống mép bàn, cúi người xuống: “Giết người đền mạng là chuyện hiển nhiên.


Nói xong, người đàn ông đứng thẳng người rời đi, trước khi bước ra cửa còn dặn dò Hạ Bân: “Tiếp tục thẩm vấn, thẩm vấn đến khi cô ta thừa nhận mình không bị bệnh mới thôi.


“Yes, sir!” Hạ Bân mấp máy môi nở nụ cười, đã biết nên làm thế nào.

Tiếu Dương theo Đan Thần Huân ra ngoài, đi đến hành lang anh ta mới nói: “Đội trưởng Đan! ”
Đan Thần Huân dừng bước, ngoảnh lại.

Sắc mặt Tiếu Dương nghiêm túc, giữa hàng lông mày thể hiện ra sự khó chịu như đang đấu tranh tâm lý.

“Đội trưởng Tiếu không cần nói nhiều, tôi biết anh muốn nói gì.

” Đan Thần Huân xoay người đối mặt với anh ta, vẻ mặt lạnh lùng hơi dịu đi.

Tiếu Dương thấy vậy thì xoa đầu, bước nhanh đến trước mặt anh: “Đội trưởng Đan, tôi là người nhanh mồm nhanh miệng, tính cách cũng khá nóng nảy, vụ án lần này có bốn người chết, tôi sốt ruột muốn phá án nên khó tránh khỏi hơi nóng tính nói vài lời không lọt tai, hi vọng anh đừng để bụng.


Tiếu Dương là người thẳng tính dám làm dám nhận, lần này anh ta liên tục nghi ngờ năng lực của Đan Thần Huân, thậm chí còn không nể mặt anh.

Sự thật chứng minh vị thần thám Sherlock này thật sự có tài.

“Cũng vì phá án thôi.


“Đội trưởng Đan, xin lỗi.

” Tiếu Dương đưa tay ra.

Đan Thần Huân bắt tay anh ta, hai vị đội trưởng xóa bỏ mâu thuẫn trước đó.

“Đội trưởng Đan, tôi vẫn còn có nghi ngờ.

” Lúc hai người cùng bước đi, Tiếu Dương đột nhiên hỏi: “Tôi từng xem khẩu cung của mấy hộ gia đình ở khu chung cư, hai nhà ở ngay sát nhà hung thủ nhưng không nghe được tiếng động, hai nhà đối diện lại khăng khăng nói là có nghe thấy, sao anh có thể chắc chắn trong căn phòng đó có người?”
“Rất đơn giản, vì kết cấu căn nhà có vấn đề.

” Đan Thần Huân trả lời câu hỏi của anh ta: “Tôi đã vẽ sơ đồ mấy căn nhà đưa cho một người bạn chuyên nghiệp, nhận được kết luận là hai căn hộ đối diện phòng 1206 và cách xa 1206 sẽ dễ tiếp nhận sóng âm hơn! ”
Điều này cần phân tích từ góc độ vật lý, người bình thường rất khó hiểu được.

“Thì ra là thế.

” Tiếu Dương vẫn là người khá khiêm tốn.

Đan Thần Huân cười, hai người đi vào phòng giải khát, Tiếu Dương rót một cốc cà phê cho anh.

Bọn họ ngồi ở quầy bar, sau khi uống mấy ngụm cà phê, Đan Thần Huân xoa huyệt thái dương, khẽ hỏi: “Đội trưởng Tiếu, anh có biết nhiều về phạm y Tô không?”
Tiếu Dương ngạc nhiên quay sang, nhìn người đàn ông đang cuu mày như có tâm sự.

“Đội trưởng Đan, anh! ” Anh ta nhớ đến việc Tô Cẩn ngã xuống sông: “Vừa nãy ở bờ sông, sao anh lại làm vậy? Anh cũng biết pháp y Tô không thể tiếp xúc với đàn ông! ”
“Tôi tưởng cô ấy sẽ tránh đi.

” Người đàn ông cụp mắt, cầm cốc lên nhấp một ngụm: “Không ngờ bệnh của cô ấy lại nghiêm trọng như vậy! ”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play