Ánh mắt Tiếu Dương sắc bén, bất kỳ một biểu cảm trên khuôn mặt kẻ tình nghi đều không thoát khỏi ánh mắt anh ta.
“Ban ngày ngủ ở nhà, đến đêm đi làm, ông chủ và đồng nghiệp đều có thể làm chứng cho tôi.” Người đàn ông trung niên nhìn thẳng vào mắt anh ta, ánh mắt không hề né tránh.
“Thả anh ta đi, anh ta không phải hung thủ.” Trước màn hình giám sát Đan Thần Huân nói.
Viên Khả và Lý Bạch quay sang nhìn anh với ánh mắt đầy nghi ngờ.
“Tin tưởng đội trưởng Đan của chúng ta đi, anh ấy chưa từng phán đoán sai.” Hạ Bân cười nói, trên mặt đầy vẻ tự hào.
Trong phòng thẩm vấn còn đang hỏi tiếp, kẻ tình nghi kiên trì nói mình không giết người, không hỏi được cái gì hết, Tiếu Dương đành phải thả người.
Người này vừa đi, Tiết Linh Âm và lão Dương lại đến, hai người đã tìm được manh mối mới.
“Sếp, đã điều tra được người đàn ông trong bức ảnh tên Cố Nhạc Sinh, 49 tuổi, ông ta là tình nhân của Phạm Diễm, hai người đã qua lại nửa năm.” Tiết Linh Âm sắp xếp tin tức điều tra được thành tư liệu, giao cho Đan Thần Huân: “...!Cố Nhạc Sinh đã có vợ, không thể để lộ mối quan hệ giữa hai người ra ngoài, vì vậy đều đến nhà Phạm Diễm lúc nửa đêm hoặc là đến khách sạn.”

“Chuyện khung ảnh là sao? Đã hỏi rõ chưa?” Người đàn ông đọc tư liệu không ngẩng đầu lên.
“Là vợ Cố Nhạc Sinh để vào, bà ta đã thừa nhận.

Bà Cố chột dạ, trong quá trình tra hỏi luôn tỏ ra bất thường, chỉ uy hiếp một chút là khai ra hết.”
Cô dừng lại, hếch cằm lên, khá hài lòng với kỹ xảo tra hỏi của mình.
Đan Thần Huân ngước mắt nhìn, đôi mắt đen lạnh lùng dọa Tiết Linh Âm sợ, cô vội vàng nói tiếp.
“Bà Cố đã biết chồng mình ngoại tình từ lâu.

Lựa chọn im lặng vì gia đình, nhưng bà ta vẫn bí mật tìm Phạm Diễm, uy hiếp cô ấy phải rời xa Cố Nhạc Sinh mấy lần, về sau Cố Nhạc Sinh biết được nên không đi tìm cô ấy nữa.

Trong lòng bà Cố vẫn còn giận, sau khi Phạm Diễm chết đã trộm chìa khóa và ảnh của chồng, đặt bức ảnh chụp chung kia vào trong nhà Phạm Diễm, mục đích là muốn cảnh sát nghi ngờ, bà ta muốn chồng mình ngồi tù!”
“Nói vậy, bà Cố có động cơ giết người, có khả năng là hung thủ!”
“Bà ta không phải hung thủ.” Tiết Linh Âm rất chắc chắn: “Bà ta bị tàn tật, không có cánh tay trái, không có khả năng giết người...!Hơn nữa, bà ta có chứng cứ ngoại phạm, trong thời gian Phạm Diễm bị hại thì bà ta đang ở nước ngoài, có ghi chép xuất cảnh ở sân bay.”
“Ừm...!Có thể loại trừ tình nghi giết người của bà ta.” Đan Thần Huân xem hết tư liệu, Tiết Linh Âm làm việc cẩn thận, đã cung cấp đầy đủ chứng cứ, có ảnh có chữ, vừa nhìn đã hiểu ngay.
“Dù bà ta tàn tật nhưng không có nghĩa là không thể giết người.” Lúc này, Tiếu Dương đẩy cửa đi vào, lớn tiếng nghi ngờ: “Đội trưởng Đan, đừng quên anh đã nói vụ án này có đồng phạm, cũng có thể làm giả ghi chép xuất cảnh.”
Mọi người nghe vậy đều im lặng bạn, họ nhận ra Tiếu Dương đang cố ý nhắm vào Đan Thần Huân, nhất là cấp dưới của anh ta, đều im lặng để tránh gặp rắc rối.
Đây là lần đầu tiên Tiết Linh Âm đến đồn cảnh sát Thành Nam, cô không hiểu rõ mọi chuyện, cau mày quan sát sắc mặt Đan Thần Huân rồi nói: “Đội trưởng Tiếu đúng không? Anh có thể nghi ngờ phán đoán của tôi, nhưng không thể nghi ngờ chứng cứ do tôi thu thập! Nếu không phải chuyện chắc chắn, tôi sẽ không đưa vào tài liệu!”
“Hừ!” Tiếu Dương khẽ hừ lạnh, ném bản khẩu cung lên bàn: “Phá án nói chứng cứ, những suy đoán không cần thiết đều là lý luận suông!”
Trong giọng anh ta đầy vẻ khiêu khích, xen lẫn mùi thuốc súng nồng nặc.
Hạ Bân hơi nổi giận, đang muốn lên tiếng thì Đan Thần Huân liếc mắt ra hiệu, anh ta lập tức ngậm miệng lại, trên mặt lộ vẻ khó chịu và không cam lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play