*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tề Chân sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn Dụ Cảnh Hành.

Cô cảm thấy đầu óc của mình có điểm không đúng.

Tôi tưởng cả hai bọn họ đều ngầm thừa nhận buổi xem mắt ngày hôm nay thất bại rồi.

Tề Chân đã chuẩn bị sẵn sàng giữ chuyện cùng Dụ ảnh đế xem mắt ở trong lòng và sẽ khoe việc này với con cháu của mình trong tương lai. Nhưng cái kết quá rõ ràng, đường ai nấy đi, vốn dĩ ngay từ đầu hai người đã không cùng một thế giới.

Cô thật không nghĩ tới, ảnh đế Dụ tự nhiên coi trọng mình?

Chính là Dụ Cảnh Hành là minh tinh, lại là ảnh đế, anh thật sự không cần thiết cùng cô kết hôn.

Nếu cùng với một tiểu cô nương như Tề Chân kết hôn, như vậy tương lai cô sẽ không thể mang lại cho anh bất cứ điều gì, và một người vợ quá trẻ có khả năng trở thành phiền toái đối với anh.

Tuổi tác còn kém nhau hơn chục tuổi, khả năng trong suy nghĩ cũng có thể có khoảng cách thế hệ, vạn nhất sau khi cưới ông nói gà bà nói vịt, không hiểu gì về nhau, khi đó hối hận cũng đã muộn.

Trừ phi có một bên đặc biệt sẵn sàng chịu nhẫn nại, thành thục và trưởng thành, nguyện ý phối hợp. Nhưng hiển nhiên Tề Chân khẳng định không phải loại người này.

Tề Chân cúi đầu, như cũ nói: " Nói thật với anh, tôi cảm thấy chúng ta có chút xa cách, khả năng không thích hợp."

Dụ Cảnh Hành nhìn cô, ngữ khí ôn hòa lại: "Nơi nào không thích hợp?"

Tề Chân nghĩ một lúc, vẫn là nói ra: "Tuy rằng tôi suy nghĩ nhiều, nhưng tôi muốn nói là tôi không có ý định dấn thân vào giới giải trí. Ừm, tôi thích cuộc sống yên bình hơn, với tư cách là một người vợ, tôi thật sự không muốn nhìn thấy những chuyện như scandal."

Người đàn ông cụp mắt nhìn cô: "Chân Chân, tôi có thể gọi cô như vậy được không?"

Mặt Tề Chân liền đỏ bừng: " Chính là là có thể a, nhưng tôi......"

Dụ Cảnh Hành thong thả ung dung, giọng nói hòa hoãn: "Chúng ta nghĩ giống nhau, tôi cũng thích cuộc sống yên bình."

Tề Chân nhìn anh, nghe giọng nói êm dịu và điềm tĩnh của anh khi anh nói tiếp: "Cuộc cống của tôi kỳ thật rất đơn giản, tôi không có nhiều thú vui phù phiếm như lời đồn bên ngoài. Ngoài việc đóng phim và xã giao, tôi cũng không khách gì những người đàn ông bình thường."

Tề Chân thở dài, tuy nhìn có vẻ yếu đuối nhưng cô cũng có kiên trì của riêng mình: "Cảm ơn anh đã hiểu, nhưng tôi chỉ là cảm thấy......"

Cô không thể nói lên được, nhưng Tề Chân chỉ là theo bản năng muốn cự tuyệt, cô hoàn toàn không thích cuộc sống và thế giới khác nhau, giống như khi mẹ cô ôm cô vào lòng, giống như mở cánh cửa lạnh lẽo và xa lạ của nhà cha dượng.

Anh trầm mặc một lúc, mới chậm rãi nói: " Nếu cô biết tôi thì hẳn là biết trước đây tôi từng có một mối quan hệ công khai."

Tuy chỉ là một mối quan hệ, nhưng vào thời điểm mọi người biết đến, Dụ Cảnh Hành có thể tưởng tượng rằng một cô gái giống Tề Chân có gia giáo tốt, cuộc sống tốt đẹp sẽ để tâm.

Điểm này Tề Chân cũng biết.

Dụ Cảnh Hành hai mươi tuổi xuất đạo liền nổi tiếng, khi còn là thần tượng đã từng có một mối quan hệ công khai.

Lúc ấy Tề Chân vẫn đang học sơ trung, mọi người xung quanh đều bàn tán về chuyện đó.

Chính là đến khi cô học cao trung, mỗi người đều cho rằng anh sẽ cùng cô bạn gái ngôi sao Hồng Kong – Khương Thiến nóng bỏng và xinh đẹp kết hôn, dù sao thì mọi người đều xem họ rất xứng đôi nhưng cả hai đã tuyên bố chia tay sau 4 năm công khai.

Năm đó Dụ Cảnh Hành công khai tình yêu, Tề Chân còn khóc đấy.

Nhưng không phải vì thích anh, mà chủ yếu là vì Dụ Cảnh Hành không ở bên nữ diễn viên mà cô thích!

Cô lúc ấy tức giận đến không ăn cơm trưa! Tức giận đến nỗi quên làm bài tập!

Mà trở lại hiện tại......

Tề Chân lại lúng túng giải thích nói: "Không phải như thế, tôi không nghĩ việc kết thúc một mối quan hệ là điều đáng xấu hổ. Chỉ là ban đầu tôi nghĩ, ừm, buổi xem mắt của chúng ta sẽ thất bại."

Cô nói chuyện chậm rãi, nhẹ nhàng như nước, trông rất yêu đuối và dịu dàng.

Anh vỗ trán, cười nói: "Vì cái gì lại nghĩ như vậy?"

Người đàn ông này quả thực kiên nhẫn, nhìn Tề Chân, giọng điệu cũng chậm lại: "Nếu tôi không có ý định tiếp tục hẹn hò, tôi sẽ nói rõ ràng."

Tề Chân thở dài, nghiêm túc nhìn người đàn ông trước mặt: "Anh đừng nhìn tôi tuổi còn nhỏ, tôi đối với hôn nhân là rất nghiêm túc và cụ thể."

Giọng cô mềm mại như nước: "Tôi không cần bạn đời tương lai của mình phải xuất sắc, cũng không cần phải cùng anh ấy có tình yêu, tôi chỉ muốn an ổn một chút mà thôi."

Ý của cô khi nói đến an ổn chính là củi, gạo, mắm muối, tương, dấm trà, không có cầm kỳ thư họa, rượu chè. Cùng nhau chung sống, đem đối phương là người thân, có trách nhiệm với nhau, vợ chồng không được bỏ rơi nhau.

Sau khi trải qua việc bị mẹ lừa dối, cha mẹ ly hôn, Tề Chân không còn tin tình yêu có thể gắn bó được trong một cuộc hôn nhân. Cô chỉ tin tưởng vào ý thức trách nhiệm, cùng với cuộc sống sinh hoạt đơn giản.

Dụ Cảnh Hành nghe đến đó chậm rãi trầm mặc, anh có chút kinh ngạc khi nghe điều này từ một cô gái còn trẻ thậm chí còn xinh đẹp.

Nhìn qua thì cô vẫn còn ngây thơ hồn nhiên, nhưng về hôn nhân thì lại lý trí đến mức tuyệt vọng, thậm chí còn lý trí hơn nhiều phụ nữ tuổi ba mươi. Điều này khiến anh nhìn cô ở một mức độ khác.

Anh mỉm cười lễ phép, như sói tìm được con mồi: "Đây cũng là hôn nhân mà tôi muốn."

Vì thế cô suy nghĩ một chút, lấy di động ra, có chút ngượng ngùng nhỏ giọng nói: "Vậy...... Thêm WeChat chứ?"

Tốt hơn hết là thêm Wechat rồi từ chối, tự thấy trong người có chút xấu hổ.

Hai người đã thêm WeChat của nhau, Tề Chân mới phát hiện avta Wechat của Dụ Cảnh Hành là một cây thông trong tuyết, tên là Dụ Cảnh Hành, rất ngắn gọn và đơn giản, có thể nhìn ra được tính cách của anh ấy.

Dụ Cảnh Hành nói: "Nếu có rảnh thì có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào. Gần đây tôi quay phim ở Hải Thị."

Tề Chân không có sửa ghi chú, đem điện thoại cất vào túi xách, gật đầu.

Dụ Cảnh Hành lớn lên rất đẹp trai, khi cười thì điềm tĩnh trầm ổn, chỉ là Tề Chân không thể xuyên thấu qua kính râm để nhìn vào mắt anh, cho nên không biết nụ cười của mình có chạm tới mắt anh hay không.

Đến bây giờ Tề Chân mới có cảm giác thực sự, khi nhìn thấy Dụ Cảnh hành ở ngoài đời so với trên mạng cô kinh ngạc bởi vì điều này cũng không làm anh ấy thất vọng

***(huhu đoạn này mình không biết phải dịch như thế nào mọi người cùng góp ý nha: "齐真现在才有了实感,自己见到了喻景行的真人,比隔着网路看见更惊叹,因为这幷不曾使他变得令人失望.")

Người đàn ông nhìn theo bóng lưng đi xa của Tề Chân rồi mới khởi động xe rời đi.

......

Buổi tối ngày hôm sau, cha dượng Phương Canh từ công ty trở về, bọn họ ngồi vào ăn cơm tối.

Mẹ luôn bận trước bận sau, dù có mời dì giúp việc nhưng bà luôn tự tay mình xuống bếp khi có cha dượng ở bên.

"Còn một món nữa, Tiểu Mẫn ăn nhiều cá một chút. Chân Chân như thế nào lại không động đũa vậy, đừng học kén ăn như chị."

Bà đeo tạp dề kẻ sọc đỏ kiểu Scotland, làm việc từ trong ra ngoài, đeo găng tay dày sau đó bưng một tô súp cá nóng ra.

Cha dượng ở một bên đang cầm báo, Tề Chân có vẻ thấp hơn một chút khi ngồi trước mặt ông.

Chờ mọi người đều ngồi xuống, mẹ mới thuận miệng hỏi: " Buổi xem mắt như thế nào?"

Tề Chân lắc đầu: "Hẳn là không thành."

Chị gái khác cha Phương Mẫn Nghi có ý nói: " Cô không thích anh ta? Bối cảnh xuất thân như nào?"

Tề Chân dừng một chút, ăn ngay nói thật, nhưng cũng che giấu một phần: " Học trò của ba tôi."

Mẹ lắc đầu, dùng đũa gắp cho cha dượng một ít rau cần tây ôn nhu cảnh cáo nói: " Trường cấp ba đó cũng không phải là trường trọng điểm trong thành phố, hằng năm chỉ có một vài học sinh đõ. Rất nhiều tên du côn, sau này tốt nhất con đừng liên lạc với cậu ta nữa."

Chị kế ở bên cười nói: " Điều đó cũng chưa chắc, nghe nói bố cô không phải là trụ cột của quốc gia sao, học trò của ông ấy không thể kém đươc, có phải hay không Chân Chân?"

Cô thật sự hy vọng Tề Chân cứ như vậy, đừng tới nhà bọn họ chiếm tài nguyên gì đó, rốt cuộc là rồng sinh rồng phượng sinh phượng, con gái người khác đừng có hòng tranh giành.

Hiện tại Phương Mẫn Nghi so với trước ôn hòa hơn một chút, không đến mức đem hết chanh chua ở trên mặt, nhưng dường như cũng không khá hơn là bao nhiêu.

Tề Chân còn nhớ rõ lần đầu tiên cô đến nhà họ Phương, Phương Mẫn Nghi đã cướp đi con thỏ mà cô đã nuôi mấy tháng, mắt Tề Chân đẫm lệ đến mức gần như lên cơn hen suyễn, muốn chạy tới chất vấn Phương Mẫn Nghi.

Lạc Lâm Trân liền kiên nhẫn giải thích với cô: "Điều kiện sống bây giờ rất tốt, con nên cảm kích."

Tề Chân cắn hai miếng, đặt đũa xuống, đứng dậy, nhẹ nhàng nói: "Con no rồi."

Lạc Lâm Trân đặt đũa xuống, nhíu đôi mày thanh tú: "Chân Chân, con......"

Cô không chờ bà phản ứng lại đây, liền vào phòng, lập tức khóa trái cửa phòng lại.

Kỳ thật Tề Chân đều quen rồi, từ lâu cô đã không còn ôm kỳ vọng gì với mẹ mình, đối với Phương Mẫn Nghi cùng cha dượng càng thời ơ.

Vì cái gì phải tức giận vì người khác?

Có phải vì đồ ăn không ngon hay vì người ngoài?

Cô thuận tay mở ngăn kéo, trong ngăn kéo đều có đầy đủ đồ ăn vặt, món tráng miệng, Fat House Happy Water mà! *Chỗ này dịch là Fat House Happy Water hoặc Fat Nerd Merry Drink. Ban đầu được gọi là Coke; vì những người thường ở nhà được gọi là Fat house; họ cho rằng vừa uống Coke vừa xem TV hoặc chơi game ở nhà là điều hạnh phúc nhất. (Nguồn Hanzi)



Tề Chân mở một lon Coca ra, đứng trước gương thỏa thích uống một ngụm, bắt chéo chân và bắt đầu ăn khoai tây chiên, cắn thật to.

Bên ngoài nói chuyện không thể nghe rõ, ăn cơm xong, Tề Chân nhìn qua cửa sổ, trong ánh sáng lờ mờ thì thấy mẹ cô cùng Phương Mẫn Nghi đang xuống tầng dưới dắt chó đi dạo.

Tề Chân lấy ra di động, gọi điện thoại cho ba ba.

Lúc này hẳn là ba cô đã về nhà rồi, quả nhiên, vừa gọi đã có trả lời liền.

Giọng nói mệt mỏi của ba cô vang lên: "Chân Chân?"

Tề Chân đặt khoai tây chiên ở một bên, ngồi xếp bằng và nói chuyện với ba: "Ba ơi, hôm nay lượng công việc có lớn không ạ? Sao nghe ba có vẻ mệt mỏi nha?"

Thành thật mà nói, cô cũng không biết cha mình bận rộn với việc gì, có người nói ba cô là người có công cống hiến cho đất nước, nhưng từ nhỏ Tề Chân luôn có chút mờ mịt vì mẹ cô hay chỉ trích Tề Triệu Viễn.

Tuy rằng ở trong lòng Tề Chân ba không phải kẻ hèn nhát, nhưng dường như sự vĩ đại của ông đã phai nhạt.

Do tính chất công việc bận rộn và bảo mật nên Tề Chân lâu rồi chưa gặp ông.

Ba cô nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Không có việc gì, sửa lại một số dữ liệu, ba mệt nhưng vẫn vui vẻ, đúng rồi, xem mắt như nào?"

Cô bắt chéo chân, lẩm bẩm: "Con mới là sinh viên năm nhất, đừng bắt con như vậy! Còn quá sớm đi, nếu ở đại học thật sự kết hôn thì sẽ bị mọi người cười chết, còn chưa tốt nghiệp đã ly hôn."

Tề Triệu Viễn cởi quần áo bảo hộ chống hóa chất, mệt mỏi nhíu mày, nghe thấy giọng trong trẻo của con gái, bật cười: "Đã đến lúc khai giảng năm hai rồi, có gì mà buồn cười, chúng ta ở thế hệ trước có nhiều người kết hôn sớm, quan trọng là đối phương có đáng tin cậy hay không chứ không phải hỏi con bao nhiêu tuổi kết hôn!"

Ba cô nói thêm: "Ba bận quá quên mất, bây giờ nghĩ lại, sao con lại nói ngược lại với người ta? Cảnh Hành nói con rất...."

Tề Chân lập tức cắt đứt lời của ba, có chút đỏ mặt nói: "Con, chúng con không thích hợp, lát nữa con sẽ tự trả lời anh ấy, như vậy sẽ không làm khó ba."

Ba cô liền thở dài, bất quá cũng đồng ý nó: "Thôi, quan trọng nhất vẫn là Chân Chân thích. Những con cũng suy xét lại chuyện này đi."

Những gì ông có thể làm được cho con gái mình đều có hạn, càng lớn sự nghiệp của ông càng thăng tiến, nhưng ngay cả chăm sóc cơ bản nhất cho con gái cũng không được.

Tề Chân trầm mặc trong chốc lát, lúng túng nói: "Trong thời gian này con sẽ luôn tự bảo vệ mình. Con không muốn nghe tin ba đổ bệnh lại phải vào bệnh viện. Nếu bà nội biết được sẽ mắng con một trận."

Nói đến công tác, ông nhanh chóng đổi chủ đề, Tề Chân cho rằng ba cô phải chịu nhiều áp lức mà thu nhập lẫn công sức lại không tỷ lệ thuận với nhau.

Tề Chân cầm di động, cong khóe môi: "Ba! Con vĩnh viễn ủng hộ ba, ba có thể yên tâm công tác, sau này con sẽ chu cấp cho ba."

Sau khi nói chuyện điện thoại với ba, Tề Chân xoay cây bút theo vòng tròn trên đầu ngón tay, bỗng nhiên cảm thấy chính mình lại có linh cảm.

Tề Chân vẫn luôn viết đến nửa đêm, toàn bộ dàn ý đã được trau chuốt, quan trọng nhất vẫn là viết đoạn kết như thế nào.

Hằng ngày Tề Chân thích viết một số truyện ngắn kinh dị, gửi cho các tạp chí nổi tiếng ở Hải Thành, tuy tiền nhuận bút không nhiều nhưng vẫn được.

Cô lướt Weibo một chút, kỳ thật mông lung không biết nên đọc gì, nhưng vô thức lại chú ý đến tin tức liên quan đến Dụ Cảnh Hành.

Không chỉ có Dụ Cảnh Hành ở Hải Thị đóng phim, cùng hot search đi ăn cơm với đạo diễn, còn có một số bình luận phi lý của fans.

Tề Chân click mở một cái, ước chừng là đang nói hy vọng Dụ Cảnh Hành cả đời sẽ không bao giờ kết hôn, như vậy chính là nam nhân hoàn mỹ, sẽ không có người phụ nữ nào có thể xứng đôi với người đàn ông hoàn hảo này, thậm chí fans nữ còn nói rằng nếu là Dụ Cảnh Hành kết hôn, cô ấy sẽ nhảu lầu tự sát...

Nghe có vẻ đáng sợ, đương nhiên phía dưới cũng bị một ít người qua đường cùng fans vây hãm.

Tề Chân cũng không biết đó là cái cảm giác gì, đại khái Dụ Cảnh Hành đã gặp được quá nhiều fans cuồng, nhưng điều này cách cô quá xa, cô không nghĩ rằng mình sẽ thực sự trở thành vợ của Dụ Cảnh Hành.

Cô lại chống cằm thuận tay lướt qua vòng bạn bè, cảm thấy có chút buồn chán, vô thức click mở ảnh đại diện của Dụ Cảnh Hành.

Cô phát hiện trong đó chỉ có một ít thông tin về thị trường chứng khoán, giá thị trường, thông tin khoa học về sức khỏe, tất cả điều được share lại và không có sự chỉnh sửa nào.

Tề Chân cảm thấy anh ấy khả năng sẽ thành lập nhóm nhưng cô không nhìn thấy, rốt cuộc thì con người đều có quyền riêng tư.

Buổi tối trước khi ngủ, còn phát hiện ra trong vòng bạn bè của anh có thêm một người bạn.

[ Ngủ ngon ]

Hình ảnh đi kèm là bầu trời đầy sao được che phủ bởi những tòa nhà cao tầng, đây là cảnh đêm ở Hải Thị.

Tề Chân tự hỏi một chút, nghiêm túc cảm thấy không liên quan đến mình, vì thế bịt mắt lại rồi ngủ thiếp đi.

Lời của edit Yungocc

Truyện do mình tự edit, phi thương mại, khi mang ra ngoài vui lòng ghi rõ nguồn.

Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không repost khi chưa xin phép.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play