Đến giờ nghỉ trưa, Lâm Tuyết cùng Lộ Xuyến rủ Bạch Băng Băng đi ăn trưa chung, mục đích là để an ủi Băng Băng chuyện lúc sáng. Không ngờ, cả Tần Sở Hàn và Kỳ Tử Hoài cũng theo cùng. Lâm Tuyết khó chịu nói:
- Mình nói thật nhá, hai người các cậu làm người ta buồn đã rồi giờ lại đi theo làm gì?
- Mình thật sự không cố ý mà. - Tần Sở Hàn biện minh.
- Còn mình? Mình đi theo cho vui! - Kỳ Tử Hoài lại rất vui vẻ trả lời.
Lâm Tuyết cũng đến cạn ngôn. Bạch Băng Băng nghe thế chỉ phì cười rồi nói:
- Mình không sao nữa rồi, làm phiền các cậu quá. - Nói xong, Băng Băng lại nghĩ: Mình quả thật không để tâm nữa, dù sao mọi người cũng rất là tốt với mình mà, mình sẽ không để tâm đến lời nói của người ngoài đâu! Ừm ừm, nhất định!
Lộ Xuyến tiếp lời:" Nào nào, chúng ta ăn cơm thôi! "
Thế rồi, bọn họ cùng nhau ăn uống, cười nói vui vẻ như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Bỗng, điện thoại Lâm Tuyết reo lên, cô lật đật cầm lấy rồi đi ra một chỗ để bắt máy.
Người bên đầu dây bên kia cất tiếng:
- Lâm Tuyết, cậu về Anh Quốc đi! Ông nhớ cậu rồi!
Đó là một giọng nam nhưng không trầm, không ấm, chất giọng lại nghe khá giống một đứa trẻ.
Lâm Tuyết trả lời:
- Cậu lừa mình nữa đúng không? Chuyện của cậu, đừng lôi mình vào. Ông nhớ mình thì ông sẽ gọi cho mình thôi!
- Lâm, Lâm Tuyết cứu mình đi mà, mình muốn học bình thường! Không muốn kế thừa gia tộc gì đó đâu!
Lâm Tuyết lại thở dài, giọng cũng dịu lại:
- Thôi nào, đây là trách nhiệm rồi. Vậy nha, hẹn gặp lại sau, cúp máy đây!
Vừa dứt lời, cô lập tức tắt điện thoại, tắt chuông, tắt hết thông báo rồi quay trở lại bàn ăn.
Kỳ Tử Hoài tò mò hỏi cô:
- Ai gọi cho cậu vậy?
- Ừm… Đó chỉ là một người bạn bên Anh thôi.
- Vậy sao?
- Ừm. -Lâm Tuyết gượng cười.
Lúc này, điện thoại cô sáng lên, màn hình hiển thị tên người gọi cho cô. Tần Sở Hàn “vô tình” nhìn thấy được cái tên “Delvin”. Anh tự thắc mắc, Delvin này rốt cuộc là ai và có quan hệ gì với cô mà cô không thể nói rõ với mọi người? Nhìn cái tên là biết đây là tên con trai rồi. Có khi nào? Không thể, nhưng sao trong lòng anh lại khó chịu đến vậy? Anh không hiểu được và cũng không muốn hiểu.
Tối hôm đó, mọi người đều nhắn tin sôi nổi trong nhóm chat. Còn Tần Sở Hàn thì chỉ lặng lẹ đọc tin nhắn mà không hề nhắn lại một chữ.
Kỳ Tử Hoài:-À mà, chúng ta ra ngoài ăn đi, mình biết nhà hàng này ngon lắm.
Lộ Xuyến:-Còn Tiểu Tuyết nghĩ sao?
Lâm Tuyết:-Mình không biết nữa…
Kỳ Tử Hoài:-Đi đi mình bao cậu, he he.
Lâm Tuyết đọc xong những dòng tin nhắn này lại khiến cô hụt một nhịp. Sở Hàn, Tử Hoài, Băng Băng, Xuyến Xuyến, bọn họ đều là những con người xuất thân từ giới thượng lưu, sinh ra đã ngậm thìa vàng. Còn cô, chỉ là con gái trong một gia đình khá giả. Mỗi lần Kỳ Tử Hoài rủ cô đi chơi, hầu như đó đều là những nơi xa xỉ, những nơi mà tưởng chừng như người như cô không thể nào bước tới. Ấy vậy mà Tử Hoài luôn kéo cô đi, người trả tiền lúc nào cũng là cậu. Không thể nói rằng cô không để ý. Cô rất để ý chuyện đó, thậm chí còn rất áy náy, cô nợ cậu nhiều đến vậy thì sao có thể trả nổi đây. Cô nằm ngửa ra giường, gác một tay lên trán rồi giơ cao điện thoại tiếp tục đọc tin nhắn.
(Trong nhóm chat)
Lộ Xuyên:-Hay là thôi đi…
Bạch Băng Băng:-Đúng vậy, dù sao cũng không thể cứ như thế được. Nhưng mình muốn gặp các cậu quá, hu hu
Kỳ Tử Hoài:- Mình có thể tưởng tượng cậu lúc này ra sao luôn đó Bạch đại ngốc.
Kỳ Tử Hoài:-Vậy, chúng ta mua đồ qua nhà Tiểu Tuyết nấu nướng làm một trận no nê được không? Dù sao mai cũng cuối tuần, tối nay về trễ chắc không sao đâu.
Bạch Băng Băng:-Ý kiến hay đó, được không? @Lâm Tuyết.
Lâm Tuyết:-Ừm, chắc là được, ở nhà mình cũng không có ai…
Lộ Xuyến:-Vậy được rồi, cậu chờ tụi mình nha.
Lâm Tuyết:-Sở Hàn, không đi à?
Tần Sở Hàn:-Ừm.
Thế rồi, hơn 20 phút sau cả ba đã đứng trước cổng nhà của Lâm Tuyết. Bạch Băng Băng nhìn sơ qua rồi nói:" Nhà Lâm Tuyết đẹp thật, có điều hơi nhỏ? "
- Như vậy cũng được mà, gia cảnh chúng ta với cậu ấy khác nhau mà. - Lộ Xuyến nói.
- Ừm, đúng vậy. Cậu ấy thường cảm thấy áy náy lắm nên mình mới muốn xóa đi khoảng cách đó. - Kỳ Tử Hoài vừa nói vừa nhấn chuông.
Nghe tiếng chuông cổng, Lâm Tuyết lập tức đi ra, cô mở cổng rồi mời mọi người vào. Bach Băng Băng nhanh mồm nói:"Tiểu Tuyết, nhà cậu đẹp thật đó! "
- Hả? Ờ, ừm, cảm ơn cậu. Nhà mình cũng bình thường thôi, không đẹp đến vậy.
Lộ Xuyến đưa bị đồ ăn cho Kỳ Tử Hoài giữ rồi khoác tay Lâm Tuyết nói:"Ai da, cậu đừng ngại nữa, đẹp thì là đẹp thôi, ba mẹ cậu đúng là những người có mắt thẩm mĩ cao nha. Chắc cậu cũng được di truyền nhỉ? "
- Ha ha, cái này cậu nói cũng đúng đó. Nào, vào nhà đi, mình hôm nay trổ tài nấu nướng cho các cậu xem! -Lâm Tuyết vui vẻ nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT