Cố tình là Khanh Khanh và Minh Vương từng có một đoạn tình duyên.
Trùng hợp thế nào, nàng đã có thai.
Khanh Khanh gửi tin đã có thai, lừa Minh Vương đến gặp nhau tại nơi định tình của hai người họ - Đông Ly.
10.
Mà tại nơi đó, ta cùng Khanh Khanh đã liên thủ bày ra tru thần trận, chỉ cần Minh Vương vào trận liền lập tức tru s/át.
Tất cả đều rất thuận lợi.
Nếu không có Khanh Khanh lén đổi mắt trận thành chính bản thân nàng.
Vốn dĩ người đó nên là ta, ta là trưởng huynh của nàng, đương nhiên nên bảo vệ nàng, huống chi ta cũng sắp ch/ết đến nơi.
Nhưng khi Minh Vương vào trận, Khanh Khanh bất ngờ đẩy ta ra khỏi mắt trận, bản thân ôm lấy Minh Vương, bị Cửu Thiên Huyền Hỏa thiêu đốt nguyên thần.
Ta không màng tất cả muốn cứu muội ấy, nhưng Khanh Khanh đã đặt cấm chế trên người ta, không thể động đậy dù chỉ một chút.
Ta chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn muội muội ta yêu thương trong lòng bàn tay từ lớn đến nhỏ, thân vẫn thần tiêu.
“Khanh Khanh, muội đừng kích động, nghĩ đến bé con trong bụng muội!”
Khanh Khanh cười rộ lên, nhưng nụ cười lại đầy thê lương, “Ca ca, bé con sớm đã mất rồi, đã m/ất khi còn ở Nhân giới rồi.”
Minh Vương và ta cùng lúc khiếp sợ, “Khanh Khanh, muội nói cái gì?”
Khanh Khanh nhắm mắt, để lại hai hàng nước mắt, “Cùng đi ch/ ết đi, Minh Vương, chuộc tội cho bé con của chúng ta.”
Khanh Khanh thay ta hy sinh, mang theo cả Minh Vương cùng ch/ết.
Minh Vương đã ch/ ết, sinh hồn trận bị phá, Thiên giới cuối cùng cũng hòa hoãn được thế cục, Minh giới như rắn m/ất đầu liên tiếp bại lui.
Nhưng ta không thể nhìn thấy ngày Thiên giới giành thắng lợi, ta bị thương quá nặng, thuốc vật châm cứu đều vô tác dụng.
Trong trận quyết chiến truy sát Minh giới tả hữu hộ pháp, ta dứt khoát đồng quy vu tận với hai đại tướng quan trọng nhất Minh giới, lấy một đổi hai.
Hừ, quả thật không lỗ.
Về sau, ta cùng Khanh Khanh gặp lại nhau ở Quy Khư.
Thần hồn của Khanh Khanh ở trong tru trần trận bị tổn hạn quá mức, vốn nên vào Quy Khư bí cảnh, bị Thao Thiết do Thường Hi thượng thần cắn nuốt, không còn khả năng nhập thế.
Mặc dù ta không nhớ được, nhưng dựa theo bản năng muốn bảo vệ muội ấy.
Tàn hồn của ta tổn hại ít hơn Khanh Khanh rất nhiều, lại thêm đáy lòng nhớ thương Nhị Tráng, hợp lại liền có một nhiệm vụ mới.
Còn việc khi không có chuyện gì liền bám dính lấy Hi Hòa thượng thần, là hy vọng dính đến quen mặt, tương lai có thể cho Nhị Tráng chút giúp đỡ.
Nhưng vị thượng thần này quá mức không có tình người, khi ta cầu xin hắn cũng cho Nhị Tráng một cơ hội nhập thế, hắn mở miệng ra liền từ chối, cực kỳ nhanh.
Còn nói với ta Thiên Đạo có mệnh, không có cách giải.
Thiên Đạo chó má biến con mẹ nó đi, ông đây không nhận mệnh đấy.
Ta xé rách hơn phân nửa nguyên thần đưa cho Nhị Tráng, mặc dù không thể dính vào nhau cực kỳ kiên cố, nhưng tốt xấu gì cũng đã gom đủ.
Nhị Tráng có thể nhập thế, trở thành Thiên Đế, chính là chíp chíp.
Mà ta sau khi mất đi hơn phân nửa nguyên thần, vốn nên bị cắn nuốt, nhưng không biết tại sao cũng được nhập thế lần nữa, còn đầu thai vào đúng nhà phụ vương. Nhưng lần này ta trở thành Tam công chúa, Ngao Hi Quang.
Mà số mệnh của ba người chúng ta với Minh Vương lại va chạm với nhau, loạn thành một đống.
Nghiệt duyên, đúng thật là nghiệt duyên.
Ba nghìn năm rồi, ki kịch không ngờ lại tái diễn một lần nữa.
Thần trí của ta, từ trong đoạn ký ức ngắn ngủi của kiếp trước quay trở về trong mộng cảnh, đang quỳ cạnh người Minh Vương khóc rống bên cạnh suối Vạn Nguyên.
Khuôn mặt diễm lệ nam nữ khó phân của Minh Vương giờ đây tràn đầy đau khổ, nhăn nhó thành một cục.
“Thiên Đạo thật biết tính toán, Khanh Khanh, ta tìm nàng đã ba nghìn năm, cực khổ muốn hồi sinh Hi Hòa chính là để tìm nàng.”
Minh Vương tự giễu ngửa mặt lên trời cười dài, “Không ngờ rằng, cuối cùng lại là chính tay ta hại nàng.”
Minh Vương vừa trịnh trọng mà đầy quyến luyến nhìn thoáng qua tàn hồn của chíp chíp, “Vậy thì cùng nhau ch/ết đi, chỉ mong kiếp sau nếu Thiên Đạo có báo ứng, tất cả hãy cứ dồn hết vào người ta.”
Mơ đến đây lại lần nữa đột nhiên im bặt, ta tỉnh lại rồi, thức dậy tại một nơi hoàn toàn xa lạ.
“Ngươi tỉnh rồi, Đại Tráng?” Một giọng nữ xa lạ, hỏi một câu khiến ta sửng sốt.
Nử tử trước mắt giống ta y đúc, chỉ là quanh thân phát ra vầng sáng, là ánh sáng của thượng thần. Mà ta lúc này, định nghĩa nghiêm túc mà nói, ta không phải Hi Quang.
Ta lại biến thành một mảnh vỡ nguyên thần, để thuận tiện cho việc gọi tên, có thể gọi ta là Đại Tráng.
Thấy ta mê mang, thần nữ cười nhạt, “Ngươi không nhận ra ta sao?”
Ta hoàn toàn đơ luôn, “Chúng ta nên nhận ra nhau sao?”
Thần nữ càng cười vui vẻ hơn, nháy mắt với ta, “Đương nhiên, nếu không phải ngươi, thần cách của ta cho dù thêm trăm triệu năm nữa cũng không tu bổ hoàn thiện được.”
Thần nữ khẽ nâng ngón tay như ngọc, giải phong ấn ký ức trên mảnh vỡ nguyên thần của ta, nửa đoạn sau của giấc mơ đột nhiên im bặt vừa rồi, dần dần trở nên rõ ràng.
Ta bừng tỉnh đại ngộ, “Ngươi là, Thường Hi thượng thần!”
Thế nhân đều cho rằng, Quy Khư chỉ có một thần minh là Hi Hòa.
Đây có thể là hiệu ứng thiên lệch của kẻ sống sót. Dù sao thì Hi Hòa là chủ tạo thần, còn Thường Hi là chủ hủy diệt.
Cho nên, nguyên thần có thể nhập thế đều đã từng gặp Hi Hòa. Còn mà từng gặp Thường Hi… phần lớn đều vỡ thành cặn bã.
Trên đời này không cần nhiều thần minh như vậy. Cho nên mới tạo ra Thường Hi, để nàng đại s/át tứ phương.
Nhưng thần cách của Thường Hi cũng không hề toàn vẹn.
Có lẽ vì để nàng chuyên tâm với hủy diệt, nguyên thần của Thường Hi chỉ có tham – giận – hận, không có ái – dục – si.
Vì vậy mà con đường của Thường Hi càng đi càng lệch, chạy thẳng về phía đại ma đầu. Nếu cứ như vậy, Thường Hi sẽ biến thành Thao Thiết tiếp theo, bị khóa trong Quy Khư bí cảnh.
Vài chủ thần hủy diệt tiền nhiệm trước đây, đều dựa theo quy hoạch chức vụ này, đưa thẳng bản thân vào trong Quy Khư bí cảnh, trở thành Thao Thiết tham lam vô cùng, có vào mà không có ra.
Đối với chuyện này, Hi Hòa cực kỳ sốt ruột, vì cứu vãn Thường Hi, liền cùng Thường Hi cược một ván.
Cược nàng nhập thế một lần, sau khi trải qua tình yêu, tình thân, tình bạn, có thể bổ sung toàn vẹn thần cách, sinh ra ái dục si.
Đúng lúc gặp trải trận chiến Tiên Minh, ta và Khanh Khanh anh dũng hy sinh.
Hi Hòa bị ta dây dưa nhiều ngày, mặc dù lạnh lùng từ chối không cho Nhị Tráng nhập thế, nói rằng sẽ hóa nàng thành bụi mịn, nhưng rốt cuộc cũng có chút không đành lòng.
Hi Hòa vốn có ý buông lỏng, nhưng ngại không thể sửa lời, trong Quy Khư, chủ thần hủy diệt vẫn là Thường Hi, nếu nàng ấy không đồng ý thì Hi Hòa cũng không thể ngăn cản.
Vì vậy liền làm ra thế cục như hiện giờ.
Hi Hòa nói với Thường Hi, “Trời nếu có tình trời vẫn già, nhưng trời vô tình, thời gian liền biến thành nhà giam. Thường Hi, ta và ngươi đã vướng ở Quy Khư ngàn năm, ngươi không tò mò sao? Chữ tình của nhân gian rốt cuộc là thứ gì.”
Thường Hi nghe hắn nói vậy cũng có chút lung lay, nhưng vẫn kháng cự theo bản năng, “Nhưng ta tu vô tình đạo.”
Hi Hòa bật cười, “Nếu không biết tình là thứ gì, thì làm sao có thể thật sự biết được thế nào là vô tình? Tự nhiên cũng không tu tốt được vô tình đạo.”
Hi Hòa quả thật là kỳ tài biện luận, nói hai ba câu đã dẫn dắt được lòng hiếu kỳ của sát thủ vô tình Thường Hi.
Thường Hi nhướng mày, “Vậy thì ta cược với ngươi một ván, nếu như ta thắng, liền chứng minh Thiên Đạo vốn nên vô tình, từ đây Quy Khư nghe theo mệnh lệnh của ta. Còn nếu ngươi thắng, liền chứng minh Thiên Đạo cũng có thể khoan dung, ta liền cho Đại Tráng Nhị Trang một cơ hội.”
Thường Hi hoàn toàn động tâm muốn biết, tình, rốt cuộc có tư vị như thế nào.
Cho nên, nàng tự nguyên dung hợp thần cách với ta, bổ sung toàn vẹn nguyên thần cho ta, cùng nhau nhập thế. Hi Hòa lấy một nửa thần cách cùng Thường Hi nhập thế, biến thành Tiểu Bát.
Trải nghiệm một chuyến, Thường Hi quả nhiên bổ sung toàn vẹn thần cách.
Miếng vá chính là ta.
Nguyên thần của ta cùng với Thường Hi, trong ba trăm năm ngắn ngủi, trải qua nhiều lần đại bi đại hỉ, vỡ ra rồi lại hồi sinh, cứ như vậy khó phân biệt được ta ngươi.
Giờ ta mới ý thức được, nơi ta tỉnh lại không phải chỗ nào khác mà chính là trong thần thức của Thường Hi.
Lúc này là cửa ải quan trọng cuối cùng của việc dung hợp nguyên thần, đồng tâm đồng đức, cho nên chúng ta mới gặp nhau.
Chủ thần thức của Thường Hi nhìn ta mỉm cười, dò hỏi, “Ngươi có nguyện ý, từ giờ trở đi trở thành một nửa thần cách của ta, nhất thể đồng tâm không?”
Ta điên cuồng gật đầu, “Chỉ là, ta vẫn còn một chuyện muốn làm.”
Thường Hi nở nụ cười hiểu rõ, “Yên tâm, cho dù ngươi không nói, ta cũng sẽ cứu Hi Hòa, cứu cả chíp chíp.
Hazzz, còn có cái gì mà đồng ý hay không đồng ý nữa, ta và Thường Hi nghiễm nhiên đã là nhất thể đồng tâm rồi.
Mặc dù Hi Quang không còn nữa, nhưng tương lai xuất hiện trước mặt mọi người, là Nữu Cỗ Lộc – bản plus nâng cấp – Hi Quang, cũng chính là Thường Hi thượng thần đã sinh ra ái dục giận.
Ta cảm thấy mỹ mãn mà nhắm mắt, sau khi luồng ánh sáng tráng chói lóa qua đi, lại lần nữa mở mắt… ta đối diện với đôi mắt đen như ngọc chứa đầy ý cười, thân cao dáng chuẩn, chỉ liếc mắt một cái liền khiến người khác trầm luân trong đó.
Ta vui mừng, bổ nhào lên ôm lấy hắn, “Tiểu Bát, ngươi cũng quay lại rồi!”
Tiểu Bát, hoặc nên gọi hắn là Hi Hòa thượng thần, cười nhẹ một tiếng, ôm lấy ta quay một vòng rồi cúi người trán chạm trán với ta, “Vẫn gọi là Tiểu Bát?”
Ta túng quẫn, “Vậy nên gọi là gì?”
Hi Hòa cúi đầu, nghiên người sát lại gần, hơi thở nóng bỏng như có như không vuốt ve bên tai ta, nhẹ nhàng dẫn dắt, “Nàng còn nhớ khi ở Thiên giới, thoại bản nàng thích xem nhất, trong đó gọi như thế nào không?”
Ta thích xem nhất?
Ta thích xem nhất không phải là “Thiên thần bá đạo yêu ta” sao?
Trời ơi, Hi Hòa vậy mà lại biết được!
Trái tim của ta đột nhiên đập dữ dội, giống như hàng loạt hạt châu lớn nhỏ rơi trên mâm ngọc.
Khuôn mặt già của ta đỏ lên, mặt đỏ tai hồng cất tiếng như vẹt, “Phu… phu quân?”
Khí tức của Hi Hòa trong nháy mắt liền không ổn định, không còn là Thần tạo vật thanh lãnh cô liêu trong ký ức, cúi người ngậm lấy môi ta, trong ánh mắt là thâm tình không thể hòa tan, “Nàng để ta đợi thật lâu.”
“Hửm? Chàng đợi ta rất lâu sao?”
Hi Hòa mỉm cười, “Cũng không lâu lắm, chỉ từ khi thiên địa sơ khai đến nay mà thôi.”
(Hoàn)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT