Tôi đứng từ xa cảnh giác nói chuyện với anh ta.

"Nếu cảnh sát đã có lệnh bắt giữ Lục Trạch, sao anh không tự mình hỏi hắn!"

Sắc mặt anh ta đột ngột thay đổi.

"Ý cô là gì?"

"Cô định bao che phạm nhân sao, cảnh sát Trần?"

Tôi lắc đầu và nấp sau giá sách.

"Anh có thể tự mình hỏi Lục Trạch, hoặc tôi sẽ tự mình về Cục nói mật khẩu với Cục trưởng."

Anh ta làm ngơ câu nói của tôi, tôi nghe thấy tiếng lách cách, súng đã lên đạn.

"Cảnh sát Trần, đây là lỗi của cô."

"Làm sao cô có thể đặt tình yêu lên trên nhiệm vụ của một người cảnh sát?"

"Cô yêu đương với một tội phạm?"

"Cô có xứng làm cảnh sát à?"

Tôi cố gắng xác định hướng của anh ta từ giọng nói, để tìm kiếm vị trí nấp an toàn cho mình.

"Cô ở đâu, cảnh sát Trần? "

" Đừng trốn."

Tôi nghe thấy tiếng bước chân đến gần, rồi hét lên.

"Công lý gì!!"

" Anh là kẻ phản bội Hà Thành Nghị"

Tôi chợt nghe thấy tiếng đạn bay qua, may mà tôi đã nấp sau chiếc bàn bên cạnh.

Mẹ nó căn biệt thự này quá ít đồ nên chẳng có nhiều không gian để trốn.

Anh ta hoàn toàn phát điên.

Bây giờ tôi đã khẳng định, Hà Thành Nghị – hắn đã phản bội lại nghề nghiệp của mình.

Anh ta điên cuồng nổ súng như thể muốn tìm được tôi càng nhanh càng tốt.

Rõ ràng, thứ anh ta cần đang ở trong máy tính và cần có mật khẩu

Có thể đó là thông tin một băng đảng tội phạm!

Về phần Lục Trạch

Tôi đã có câu trả lời của mình, nhưng hiện giờ tôi không có thời gian nghĩ về nó.

Tiếng bước chân ngày càng gần, tôi cần phải thoát ra khỏi nơi nguy hiểm này.

"Tôi không phải cảnh sát sao?"

" Cô đang nói cái gì vậy? "

" Tôi là cảnh sát gương mẫu, liêm khiết.."

" Ra ngoài đi, cảnh sát Trần, tại sao cô không tin tôi?"

Tôi lăn từ sau chiếc bàn

Mộ hộp đạn của khẩu súng cảnh sát có năm viên, giờ tôi phải né ít nhất 3 viên nữa trước khi hắn nạp thêm đạn.

Hắn vừa đi vừa dò la vị trí của tôi.

" Trần Bối Bối, tại sao cô nói tôi là kẻ phản bội?"

"Cô đừng vu oan giá họa cho người tốt, tôi rất trung thành với Đảng"

Tôi chạy xuống cầu thang, nghe thấy hắn đang gõ dùi cui lên lan can.

Việc tôi liên tục né được những phát bắn của hắn, giống như đang cười nhạo khả năng bắn súng của hắn.

"Tao hỏi tại sao mày lại biết tao là kẻ phản bội"

"Mày nghĩ thế"

" Tổ trưởng cũng thế"

" Cục trưởng cũng nghĩ vậy!"

"Tao rốt cuộc sai ở đâu?"

"Hả?"

" Tao không phải cảnh sát liêm chính sao? Tao đã sai ở đâu?"

Hắn gần như phát điên, liên tục bắn lung tung.

Trong khi hắn thay đạn, tôi nhanh chóng chạy ra cửa ra vào.

Tôi thầm mắng, đen thế không biết.

Ngọn lửa lan tới lối ra vào khiến tôi không còn chỗ trốn.

"Được rồi, Trần Bối Bối, trò chơi mèo đuổi chuột đã kết thúc."

Người đàn ông đang nghịch khẩu súng lục bước xuống cầu thang.

Tôi cảm nhận được sức nóng phía sau lưng tôi.

"Thật ra, tôi thích cô."

"Nên tốt nhất cô mau khai ra mật khẩu."

"Nếu bằng chúng đó bị tiêu hủy, anh Hạo sẽ không phải đi tù mà thay vào đó là Lục Trạch."

Khi nói đến đây, hắn bắt đầu nổi giận.

"Mẹ nó! Nhắc tới là bực mình"

"Tên khốn Lục Trạch đó vậy mà lại là một cảnh sát ngầm??"

"Tao đã đối xử có tâm với nó biết bao, vậy mà hắn thực sự là con chó trung thành của cảnh sát?"

Những lời hắn nói thành công dập tắt sự giận dữ trong tôi.

Có lúc tôi đã từng nghĩ sẽ cùng chết với anh ấy

Tôi không biết mình còn thứ gì trong cuộc đời này, nếu mọi chuyện trở nên tồi tệ, tôi sẵn sàng lấy tất cả những thứ tôi đang có, đem anh ấy giao cho pháp luật rồi bản thân cũng vào đó luôn.

Hắn mắng tôi vì những gì Lục Trạch đã làm nhưng tôi chẳng thể làm được gì.

Khẩu súng lục của anh ta giơ lên, nhắm vào ngực tôi.

Hắn đe dọa dù tôi không giao mật khẩu cho hắn, hắn cũng có thể tự tìm trên người tôi.

Khoảng khắc đầu đạn được bắn ra, tôi cảm thấy từng thước phim hiện ra trong đầu tôi.

Có lẽ nó được gọi thước phim trước khi chết.

Có lẽ đó gọi là không chấp nhận số phận.

Hoặc là hận chăng.

Chỉ là không có việc gì xảy ra.

Ai đó đã đẩy tôi ra.

Tôi chợt nhớ lại buổi chiều mười nằm trước,

Cũng từng có ai đó gấp gáp chạy lên lầu đứng trước mặt tôi thế này.

Anh vẫn luôn như vậy, vẫn âm thầm bảo vệ em.

Sự xuất hiện đột ngột của Lục Trạch đã làm tôi khá sốc.

Anh vào từ đường cửa sổ.

Những mảnh kính vỡ vụn rơi khắp phòng.

Anh quỳ trước mặt tôi, tôi nghe thấy tiếng anh thì thào.

"Thật may! Anh đã đến kịp."

Tôi rút khẩu súng từ thắt lưng anh, nã 3 phát súng vào người đang loay hoay nạp đạn phía đối diện.

Xương sườn, đùi trái, cổ tay phải.

Tiếng hét to vang lên, hắn ngã xuống vũng máu và rú lên như một con lợn bị chọc tiết trước khi mổ.

Còn Lục Trạch

Tôi nghĩ rằng anh ấy không còn có sức để nói.

Người anh bê bết máu, dễ thấy trước khi đến đây anh đã có một cuộc chiến khốc liệt.

Anh khẽ mở mắt nhìn tôi, lông mi anh khá dài, trong đầu tôi lúc đó chỉ toàn hình ảnh anh bị thương chảy máu.

"Ơ, Đang khóc vì tôi à?"

Anh thực sự còn tâm trạng để trêu chọc tôi.

Tôi không nhịn được mà đánh một phát vào đầu anh, dù biết không nên nhưng, tôi thật sự muốn đánh anh một trận.

"Anh, anh có biết em đau lòng thế nào không, Lục Trạch?"

"Anh có biết em bị dày vò thế nào khi biết anh là tội phạm bị tình nghi?"

"Tại sao không nói cho em?"

" Tại sao không nói cho em sớm, em..."

Tôi khóc nấc nên và không nói lên lời.

Tôi tất nhiên biết lý do, làm sao một đặc vụ có thân phận đặc biệt như anh lại dễ dàng tiết lộ nhiệm vụ cơ mật được chứ!

Anh đưa tay lên xoa đầu tôi.

"Là lỗi của anh."

"Anh có thể nói cho em sớm hơn."

"Nhưng... cả em và Hà Thành Nghị đều bị cục nghi ngờ là người của Hạo Bình."

"Anh chỉ có thể giấu em."

"..."

Tôi đỡ anh ấy dậy, vừa nghe xong lại òa khóc.

"Tại sao anh có thể nghĩ em là đồng loã của hắn?"

"Anh nghi ngờ em?"

"Anh không tin em?"

Trước mặt anh, tôi không thể dừng việc hỏi mấy câu trẻ con này.

Nhưng anh ấy kiên nhẫn xoa đầu dỗ dành tôi.

Người đàn ông cúi đầu ghé sát vào tôi, như thể muốn nhìn rõ vẻ mặt của tôi.

"Này, đừng, đừng khóc nữa, được không? Xấu chết đi được?"_ anh cười cợt.

"Anh không nghi ngờ em!"

"Nhưng lúc đó, chỉ có em và Hạ Thành Nghị xử lý chip ghi âm đó."

"Tuy nhiên, đoạn ghi âm cuối cùng đã lọt vào tay tên tội phạm Hạo Bình."

Chip ghi âm?

Tôi chợt nhớ đến chip giấu trong dây chuyền mà tôi đã cùng Lục Trạch đi dự tiệc.

Lúc đó tôi còn tưởng Lục Trạch không để ý, hóa ra từ lúc đó anh đã can thiệp.

"Giam em trong phòng."

"Một mặt là thăm dò em, mặt khác là bảo vệ em, nếu em là cảnh sát liêm chính thì Hạo Bình nhất định sẽ thủ tiêu em."

"Nhưng anh vẫn không nghĩ tới, Hạ Thành Nghị lại cạn tàu giáo máng, trực tiếp tìm đến em."

"Thứ mà anh ấy muốn mật khẩu để mở khóa là..."

Anh ấy dừng lại và nhìn tôi với một nụ cười.

"Đó là còi báo động của anh."

Ngay lúc đó, tôi cảm thấy trong lòng có gì đó ngứa ngáy, và tôi cảm thấy trái tim mình được xoa dịu.

Tất cả sự tức giận đều tan biến hết.

Tôi liên tục lải nhải.

"Tên khốn, anh là tên khốn nạn, Lục Trạch..."

"Anh rốt cuộc muốn em làm cái gì? "

"Nếu em thật sự nghĩ anh là tôi phạm thì sao?"

" Nếu em thật sự chĩa họng súng trước mặt anh thì sao?"

Anh nắm cổ tay tôi, xoa nhẹ, nhìn vào mắt tôi rồi nói từng chữ.

"Vậy kế thừa di chúc của anh đi."

Thật là hết nói nổi.

"Anh nhớ hồi đó, em gửi thư đầu thú cho cảnh sát chịu trách nhiệm vụ án đó phải không?"

Tôi cứng đờ tại chỗ nhìn anh ta.

Làm sao anh ấy biết được?

"Ông ấy đã nhận được bức thư, nhưng họ không bắt giữ em."

"Có lẽ là anh quá phiền toái, anh ở bên tai ông ấy lải nhải còn nói em vô tôi, không được phép bắt em."

"Cuối cùng ông ấy đã đồng ý không đào sâu vấn đề này, và yêu cầu anh làm đặc vụ ngầm cho ông ấy sau khi rời nhà trại cải tạo."

"Xét cho cùng, người như anh rất thích hợp làm đặc vụ ngầm."

"Không cha, không mẹ, còn từng có tiền án"

Đôi mắt hiện vẻ cô đơn của anh ấy khiến tôi chua xót.

Tôi hôn lên môi của anh.

Anh ấy cứng người, sau đó lại cười ngờ nghệch

"Em thực sự……Hả?.... Cô bé....."

"Nếu không phải không còn sức, anh thật sự muốn ôm em, rồi thịt em."

Tiếng còi báo động vang lên bên ngoài cửa sổ, có lẽ cảnh sát đã đến.

Tôi chợt cảm thấy vai mình chùng xuống.

Nghe thấy giọng nói yếu ớt của anh.

"Anh muốn ngủ một lát."

Tôi đỡ anh, lại gần cởi cái áo dính đầy máu của anh.

Vết thương gần thắt lưng của anh, chảy rất nhiều máu.

Tôi lúng túng không biết thế nào, bây giờ tôi mới hối hận nhận ra anh đã cố chịu đựng để dỗ dành tôi dù anh đang bị thương nặng.

Tôi lặp lại tên anh ấy liên tục, anh ấy thì thầm điều gì đó.

Tôi cúi xuống lại nghe được

"Anh chưa bao giờ hối hận vì gặp được em."

"Vì vậy, cô bé, đừng hối hận vì gặp anh có được không?”

Còi báo động liên tục vang bên tai tôi.

Họ nhấc người Lục Trạch ra khỏi vòng tay tôi.

Tôi lặng đi và bật khóc nức nở.

Hôm nay trời trong không có dấu hiệu của những cơn mưa.

Một hàng cảnh sát đứng đó không phát ra tiếng,

Trong mỗi câu chuyện lịch sử hào hùng, dường như luôn có sự hy sinh anh dũng.

Mới hôm nay, anh hùng của lòng tôi đã ngã xuống.

Một đồng nghiệp đã vỗ vai tôi để bày tỏ sự chia buồn.

Tôi muốn khóc.

Nhưng tôi đã khóc quá nhiều lần.

Tôi không thể khóc nữa rồi.

Trên bia mộ, ảnh của Lục Trạch được đặt ở đó.

Bức ảnh được lựa chọn kỹ càng, trong ảnh là một chàng thanh niên độ tuổi 18 đang mặc đồng phục ở nhà trường.

Chỉ là hàng khuyên tai bên tai trái đã làm nổi bật nên phần nào sự nổi loạn.

Tôi đặt một bông hoa hồng trắng lên trên bia mộ của anh ấy.

Đột nhiên, có một cơn gió mạnh.

Tôi đứng đó và chợt nhớ đến thời học ở trường cấp ba.

Có người cố tình nghịch ngợm sau lưng khi tôi đang làm bài.

Cướp dây cột tóc của tôi.

"Anh quyết định sẽ trở thành cảnh sát sau khi tốt nghiệp."

Tôi quay lại và dùng bút chọc vào mũi anh.

"Chỉ dựa vào anh? Mà muốn làm cảnh sát?"

...

Lục Trạch

Anh là người cảnh sát anh hùng nhất trong lòng em

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play