11.
Mộ Thâm đã khôi phục chức quan Đại Lý tự khanh.
Mỗi ngày sau khi bãi triều, hắn đều đến thăm ta.
Ban đêm ta ngủ không ngon nên ban ngày thường có dáng vẻ buồn ngủ.
Mộ Thâm hỏi ta: "Có tâm sự à?"
"Không có, chỉ là thiếu ngủ mà thôi." Tâm sự của ta là Nặc nhi, nó mới tròn một tuổi, là lúc cần tình thương của mẹ.
Không biết buổi tối nó ngủ có ngoan không, có thường xuyên khóc nhè hay không?
Hàng đêm ta đều nhớ nó đến khó ngủ, không có cách nào quên được chuyện xảy ra hai năm qua.
Mỗi đêm, ta tự trói mình lại, không biết làm thế nào tiến về phía trước.
Mộ Thâm không hỏi nữa, hắn giúp ta xoa huyệt thái dương, giọng điệu dịu dàng nói: "Ngày mai ta đưa chút hương dễ ngủ tới cho nàng dùng."
"Được." Ta nằm trên giường từ từ thiếp đi, Mộ Thâm đắp chăn cho ta, ngồi ở mép giường trông chừng ta.
Không biết ngủ bao lâu, ta cảm nhận được Mộ Thâm khẽ vuốt tóc ta, sau đó lặng lẽ rời đi.
Ta nửa tỉnh nửa mê dường như nghe thấy giọng nói trào phúng của Diệp Thẩm Nhã trong vườn hoa truyền đến: "Mộ đại nhân, bàn về độ lượng, ta chỉ bội phục ngài, tỷ tỷ của ta ngủ với nam nhân khác hơn hai năm, vậy mà ngài lại không để tâm?"
Giọng Mộ Thâm nghiêm túc: "Diệp Thẩm Nhã, ngươi nói bậy bạ gì đó?"
Diệp Thẩm Nhã cười khẽ: "Ta nói đều là sự thật, người cũng đừng giả ngu nữa, ai mà không biết tỷ tỷ ta bị người nào bắt đi? Ngươi thân là Đại Lý tự khanh, tin tức linh thông như vậy, không thể nào một chút tin đồn cũng không nghe thấy chứ?"
Mộ Thâm siết chặt nắm đấm: "Diệp Thẩm Nhã, ngươi thân là thứ muội của Yên Lam, sao có thể bịa đặt tỷ tỷ ngươi như vậy?"
Diệp Thẩm Nhã bị dáng vẻ của Mộ Thâm dọa sợ, nàng ta lui về phía sau, giọng điệu nói chuyện cũng thêm vài phần lấy lòng: "Không phải ta bịa đặt, mà là tốt bụng nhắc nhở ngươi, ngươi không nghe thì thôi."
Cách cửa phòng, ta cũng có thể cảm giác được nỗi khuất nhục của Mộ Thâm.
Ngay cả Diệp Thẩm Nhã cũng có gan nói bóng nói gió trước mặt hắn, hiện giờ hắn đã phục chức trong triều, chức quan kia của hắn vốn đã đắc tội với nhiều người, không biết còn có bao nhiêu người dùng chuyện này để giễu cợt hắn.
12.
Ban đêm.
Ta như thường ngày nằm trên giường trằn trọc trở mình.
Ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng vang, ta lặng lẽ rời giường, cầm gậy đi về phía cửa.
Một con dao cắm vào khe cửa, cạy khóa ra.
Trong nháy mắt cửa bị đẩy ra, ta giơ gậy lên chuẩn bị vung về phía người tới, lại bị đối phương bắt được.
Người tới là Tiêu Sưởng Diệp, hắn cướp lấy cây gậy trong tay ta, trở tay đóng cửa phòng lại.
"Tiêu Sưởng Diệp, ngươi khốn nạn, sao ngươi lại tới đây?" Ta muốn thoát khỏi trói buộc của hắn, lại bị hắn ôm lấy, đi về phía giường.
"Nhớ nàng." Hắn đặt ta trên giường, dáng vẻ không hề sợ hãi, "Nếu nàng muốn người nhà nàng nghe thấy, vậy nàng cứ việc lớn tiếng."
Ta giận đến phát run, lại không tự chủ mà thấp giọng: "Vua không nói chơi, ngươi muốn làm trái lời hứa của mình sao?"
"Trẫm chỉ đồng ý để nàng rời đi, không động đến người nhà của nàng, chứ chưa từng nói không thể tới tìm nàng." Tiêu Sưởng Diệp tự mình lên giường, nằm ở bên cạnh ta.
Ta vừa định mắng hắn, hắn lại chuyển đề tài: "Nàng không nhớ Nặc nhi sao? Nặc nhi gần đây ban đêm khóc rất dữ dội, luôn đòi mẹ, trẫm vừa mới dỗ nó ngủ."
Nghe thấy Nặc nhi ban đêm khóc rất dữ dội, lòng ta lập tức mềm yếu, hận không thể vào cung ôm nó ngay bây giờ.
Tiêu Sưởng Diệp thấy ta không nói lời nào, lại nói tiếp: "Lúc Nặc nhi đòi mẹ, lòng trẫm cũng muốn hòa tan, nàng thật sự cam lòng để nó còn nhỏ như vậy lại không có mẹ sao?"
Ta tâm phiền ý loạn, xoay người lặng lẽ gạt lệ: "Đừng nói nữa, Tiêu Sưởng Diệp, lúc trước ta không nên nhảy vào cạm bẫy mà ngươi bày ra, sinh nó ra là một sai lầm."
"Được rồi, được rồi, là trẫm không đúng, trẫm không nên làm nàng thương tâm." Tiêu Sưởng Diệp nhét một cái túi thơm vào trong tay ta, "Đây là tóc của Nặc nhi, có lẽ có thể làm vơi bớt nỗi khổ nhớ nhung của nàng."
Ta cầm túi thơm, càng thêm thương tâm.
Hắn giúp ta lau nước măt: "Nàng tiến cung một chuyến cùng lắm chỉ tốn nửa canh giờ, muốn gặp nó lúc nào cũng được, cần gì phải bực bội với trẫm?"
Ta hất tay hắn ra: "Ngươi đã có chủ ý này từ sớm rồi đúng không? Muốn dùng đứa nhỏ vây khốn ta? Ta sẽ không để ngươi được như ý, ngươi cút đi.”
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.
Diệp Thẩm Nhã gõ cửa phòng ta: "Tỷ tỷ, sao muội lại nghe thấy giọng nam nhân trong phòng tỷ vậy?"
13.
"Không có, muội nghe nhầm rồi." Trong lòng ta cả kinh, Tiêu Sưởng Diệp lại đùa dai ho nhẹ một tiếng.
Ta lập tức che miệng hắn, dùng ánh mắt trừng hắn, ý bảo hắn đừng phát ra âm thanh.
Diệp Thẩm Nhã dán tai lên cửa nghe động tĩnh trong phòng: "Tỷ tỷ, là Mộ Thâm ở trong phòng tỷ à?"
Tiêu Sưởng Diệp nghe thấy tên Mộ Thâm, ghen tuông nổi lên, hắn hôn ta như trừng phạt.
Ta véo hắn, gây ra không ít động tĩnh.
Diệp Thẩm Nhã gõ cửa càng vang hơn: "Tỷ tỷ, sao ván giường của tỷ lại động đậy? Xảy ra chuyện gì sao?"
Đều là do Tiêu Sưởng Diệp đùa dai, cố ý làm ta khó xử.
Hắn đường đường là cửu ngũ chí tôn* lại có hứng thú với chuyện này?
(*) cửu ngũ chí tôn: chỉ bậc vua chúa
Ta thở dốc, trả lời: "Chắc là có chuột, ta không sao, muội về ngủ trước đi."
Diệp Thẩm Nhã rõ ràng không tin lời ta nói, ý vị sâu xa nói: "Vậy sao, vậy tỷ cẩn thận đừng bị chuột cắn."
Nghe thấy tiếng bước chân đi xa, ta thở phào một hơi.
"Ngươi cố ý muốn ta nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch sao?” Ta nhấc chân đá Tiêu Sưởng Diệp, "Đi xuống."
Tiêu Sưởng Diệp bị đạp cũng không chịu đi: "Nếu bây giờ trẫm đi ra ngoài, đụng mặt với thứ muội của nàng, nàng mới rửa không sạch đấy?"
Ta cau mày: "Chẳng lẽ ngươi còn muốn qua đêm ở đây sao?"
"Nếu không thì sao?" Tiêu Sưởng Diệp nằm xuống bên cạnh ta, "Trẫm thật vất vả mới xuất cung một chuyến."
Ta nổi giận đùng đùng: "Tiêu Sưởng Diệp, ngươi giữ chút mặt mũi có được không?"
"Nếu như trẫm không cần thể diện, nàng cho rằng bây giờ nàng còn có thể nhàn rỗi nói những thứ này à?" Tiêu Sưởng Diệp kéo chăn, đắp cho chúng ta, còn nghiêng người chỉnh góc chăn cho ta.
Môi hắn lướt qua vành tai ta, thấp giọng nói: "Trẫm không chạm vào nàng là được."
Ta vừa định nói, muốn chạm vào cũng không được.
Ai ngờ lời còn chưa nói ra khỏi miệng, ngoài cửa lại truyền đến tiếng bước chân.
Lại là Diệp Thẩm Nhã: "Tỷ tỷ, ta lấy kẹp chuột tới rồi, tỷ mở cửa ra đi, ta cầm vào cho tỷ."
Diệp Thẩm Nhã đâu phải tốt bụng cầm kẹp chuột tới, nàng ta biết rõ trong phòng ta có người, muốn phá một màn này, ngày mai làm nhục ta.
Ta lạnh giọng cự tuyệt: "Không cần đâu, chuột đã đi rồi."
Diệp Thẩm Nhã hừ lạnh một tiếng: "Vậy sao? Ta ngược lại muốn xem thử con chuột kia lớn cỡ nào mà dám bò lên giường, tối nay ta không ngủ, ở trong vườn hoa trông chừng con chuột kia."
14.
Ta biết tính tình của Diệp Thẩm Nhã, chắc chắn nàng ta sẽ không rời đi nhanh như vậy.
Ta bây giờ tiến thoái lưỡng nan, bảo Tiêu Sưởng Diệp đi cũng không được, không bảo hắn đi cũng không được.
Khóe miệng Tiêu Sưởng Diệp khẽ nhếch, hiển nhiên rất hài lòng Diệp Thẩm Nhã náo loạn như vậy.
Ta nhắm mắt lại, không để ý đến hắn.
Một lát sau, Tiêu Sưởng Diệp ôm ta vào trong ngực, dán vào lỗ tai ta thấp giọng nói: "Mộ Thâm chưa từng chạm vào nàng đúng không? Nhớ kỹ trước khi nàng xuất cung, trẫm đã nói với nàng, đây là ranh giới cuối cùng của trẫm."
Đêm trước khi xuất cung, dục vọng chiếm hữu của Tiêu Sưởng Diệp mạnh hơn bất cứ lúc nào.
Tuy rằng hắn đã đồng ý để ta xuất cung, nhưng hắn lại uy hiếp ta: "Yên Lam, sau khi nàng xuất cung không được cho Mộ Thâm chạm vào nàng."
Đêm đó ta kháng nghị: "Ta và hắn là phu thê đã bái đường thành thân, ngươi chỉ là một tên cư.ớp, dựa vào đâu mà đưa ra yêu cầu này?"
Lời của ta thành công chọc giận Tiêu Sưởng Diệp, tia nguy hiểm trong đáy mắt hắn bộc phát nồng đậm: "Nàng và hắn là phu thê? Trẫm là tên cướp? Được, được lắm."
Đêm đó, hắn không biết mệt mỏi mà trừng phạt ta, cuối cùng ta khóc lóc cầu xin tha thứ, hắn mới bỏ qua cho ta.
Thu hồi suy nghĩ, ta không muốn đáp lại lời nói vừa rồi của Tiêu Sưởng Diệp.
Hắn đại khái cũng biết sau khi ta trở về Mộ Thâm không chạm vào ta, liền không hỏi thêm nữa, chỉ nhắc nhở lần nữa: "Tính mạng của Mộ Thâm nằm trong tay hắn, chỉ cần hắn không chạm vào nàng, trẫm có thể giữ lại một mạng cho hắn."
"Ngươi bất chấp lý lẽ." Ta oán hận cắn răng.
Nào có ai bá đạo như vậy? Người làm sai không phải ta và Mộ Thâm, mà là Tiêu Sưởng Diệp, là hắn có sở thích cư.ớp đoạt!
Diệp Thẩm Nhã chịu đựng đến nửa đêm mới về phòng.
Ngày hôm sau trời mưa lất phất, Tiêu Sưởng Diệp rời đi từ cửa hông nhà ta, hắn phải chạy về cung tảo triều.
đam mỹ hàiNhưng không ngờ, ngự giá* cửa hắn vừa mới ra đường chính liền đụng phải kiệu của cha ta.
(*) ngự giá: xe vua đi
Đến khi đi qua Mộ phủ lại đụng phải kiệu của Mộ Thâm.
Buổi sáng sau khi rời giường, là Diệp Thẩm Nhã ở trong vườn hoa tưới hoa nói cho ta biết những chuyện này.
Nàng ta không thể chờ đợi mà sáp tới gần nhiều chuyện với ta: "Tỷ tỷ, sáng nay ta nghe được một bí mật, tỷ đoán xem là chuyện gì? Sáng nay phụ thân bắt gặp ngự giá của bệ hạ ở cửa hông ngõ nhà chúng ta."
Trong lòng ta cả kinh, sao Tiêu Sưởng Diệp lại bất cẩn như vậy? Sao hắn không tránh cha ta?
Ngay cả Diệp Thẩm Nhã cũng nghe được tiếng gió, lúc này sợ là văn võ bá quan lại đang nói xấu sau lưng Mộ Thâm.
"Ồ, vậy sao?" Ta cố tỏ vẻ bình tĩnh.
"Còn có chuyện đặc sắc hơn, sáng nay Mộ Thâm mới từ Mộ phủ đi ra liền bắt gặp ngự giá của bệ hạ và kiệu của phụ thân chúng ta, tỷ nói có khéo hay không?" Diệp Thẩm Nhã đánh giá sắc mặt của ta, dường như muốn bắt được một tia sơ hở trên mặt ta.
Sắc mặt ta khẽ biến, Tiêu Sưởng Diệp lại còn bị Mộ Thâm bắt gặp?
Vậy Mộ Thâm sẽ nghĩ như thế nào?
Diệp Thẩm Nhã được voi đòi tiên nói: "Tỷ tỷ, không phải tối hôm qua Mộ Thâm ở trong phòng tỷ à? Sáng nay Mộ Thâm từ Mộ phủ đi ra, vậy chẳng lẽ người ở trong phòng tỷ tối hôm qua là..."
Ta không đợi Diệp Thẩm Nhã nói xong, ngắt lời nàng ta: "Thẩm Nhã, không được nói bậy."
"A." Diệp Thẩm Nhã cười khẽ một tiếng, "Ta đã nói ta đoán không sai mà, tối hôm qua đâu phải chuột leo lên giường? Ta thấy là rồng leo lên giường mới đúng. Tỷ tỷ, tỷ quả thực có bản lĩnh, chơi đùa giữa hai nam nhân."
Trong giọng nói của nàng ta tràn đầy vẻ trào phúng: "Mộ Thâm thật thảm mà, trên đầu xanh mượt."
Ta không nhịn được nữa, giơ tay lên chuẩn bị đánh Diệp Thẩm Nhã, thứ mẫu xông tới ngăn cản ta, giọng điệu nghiêm khắc nói: "Yên Lam, Thẩm Nhã là muội muội của ngươi, sao ngươi có thể ức hiếp nó như vậy?"
Ta từ bỏ, lạnh lùng nói: "Thứ mẫu, bà nên dạy dỗ lại Thẩm Nhã cho tốt đi, nàng không biết giữ mồm giữ miệng, sớm muộn gì cũng gây ra họa lớn."