- Không cần lục ca ra tay, ta chắc chắn sẽ giết được hắn trong nửa giờ.

Cửu Đầu Tử Giao cười lớn, hai tay giang rộng, chín cây trường thương trên lưng lập tức bay ra.

Mỗi cây trường thương đều được bọc trong hư ảnh của Giao Long tím, giương nanh múa vuốt, phát ra những tiếng gầm thét khủng bố, tấn công Cự Linh Chúa Tể.

Chín cây trường thương đều là chí tôn hoàng khí, khí linh thức tỉnh, sức mạnh bản nguyên được kích phát hoàn toàn, đại uy hùng hồn, năng lượng vô cùng đáng sợ.

Phải biết vả Thiên Hư Đại Lục cũng không có được mấy món chí tôn hoàng khí, mỗi món đều có uy năng hủy thiên diệt địa.

Huống hồ Cửu Đầu Tử Giao còn một lúc gọi ra chín cây trường thương chí tôn hoàng khí, sức mạnh bạo phát chắc chắn khủng bố tuyệt luân.

- Lần này tới Đại Diêm bọn ta đã chuẩn bị kỹ càng. Chín cây Chiến Hồng Thương cấp chí tôn hoàng khí này là do đích thân một vị Chân Thần đại nhân ban cho. Chín cây Chiến Hồng Thương hợp lại có thể bạo phát uy lực không thua kém thứ thần khí.

Sau khi lấy ra chín cây Chiến Hồng Thương, cuối cùng Cửu Đầu Tử Giao cũng chiếm được ưu thế, dần đẩy lùi được Cự Linh Chúa Tể.

Phập! Vèo!

Trong đó một thanh Chiến Hồng Thương xuyên qua hư không, nhanh như chớp xuyên qua ngực Cự Linh Chúa Tể.

Máu tươi ồ ạt chảy ra nhuộm đỏ cả thang trời, chảy xuống giống như khe suối nhỏ.

- Đáng sợ thật! Không hổ là sinh linh đến từ thần giới, chiến kỹ thi triển ra không phải thứ sinh linh Đại Diêm chúng ta có thể sánh được. Chắc chắn từ nhỏ đã được Thứ Thần chỉ dạy thì mới lợi hại như vậy.

Cự Linh Chúa Tể vô cùng kinh hãi, không ngừng lùi về sau.

Hai tu sĩ cùng cảnh giới, một người từ nhỏ được thần linh chỉ dạy, có tài nguyên tốt nhất, phương pháp tu luyện hoàn hảo nhất, còn người kia không được thần linh chỉ dạy, tài nguyên cũng không nhiều, phương pháp tu luyện thì thua xa đối phương.

Ai sẽ mạnh hơn?

Đương nhiên là đệ tử được thần linh dạy dỗ sẽ mạnh hơn rồi.

Đây giống như cùng một cảnh giới nhưng truyền nhân Thánh Thổ sẽ cường đại hơn võ đạo tán tu vậy.

- Tu vi của ta và Cửu Đầu Tử Giao tương đương, Cửu Đầu Tử Giao bị sức mạnh thế giới áp chế còn ba phần nhưng vẫn đánh bại được ta.

Cự Linh Chúa Tể không cảm thấy ấm ức, dù sao đối phương là đệ tử do thần linh dạy dỗ, sinh ra ở thần giới, thường xuyên được hấp thụ thần linh chi khí, thua hắn cũng không mất mặt.

Một Cửu Đầu Tử Giao đã đáng sợ như vậy, huống hồ trên thang trời còn có một sinh linh còn đáng sợ hơn cả Cửu Đầu Tử Giao.

Cự Linh Chúa Tể biết với sức mạnh của bản thân chắc chắn không phá nổi Nhân Thần Chi Môn.

Nghĩ đến đây, Cự Linh Chúa Tể lập tức rút lui, chạy ra khỏi Mãng Cổ Nguyên.

- Còn muốn chạy?

Cửu Đầu Tử Giao cười lớn, chín cây Chiến Hồng Thương lập tức nhằm hướng Cự Linh Chúa Tể lao tới xé tan hư không.

Phập!

Phập!

Cự Linh Chúa Tể đã chạy tới rìa Mãng Cổ Nguyên, nhưng vẫn bị hai cây Chiến Hồng Thương xuyên qua đầu và ngực tới trọng thương.

- Không Gian Thác Loạn!

Cự Linh Chúa Tể chỉ còn lại nửa cái đầu, nhổ một ngụm máu, phía trên đỉnh đầu xuất hiện một vùng huyết hải, điên cuồng xoay chuyển, biến thành một không gian hỗn loạn.

Nhảy vào trong huyết hải, Cự Linh Chúa Tể nhanh chóng biến mất.

Cửu Đầu Tử Giao áo khoác dài ngoằng, chiến giáp nặng nề, cầm Chiến Hồng Thương đầy máu đuổi tới rìa huyết hải, thì thấy nó biến mất, hừ lạnh:

- Coi như ngươi chạy nhanh, lần sau sẽ không may mắn vậy đâu!

- Cửu đệ, ngươi tới Đại Mộng Trạch một chuyến, thu phục Yêu Hoàng, Yêu Hậu ở đó, bắt buộc chúng phải lập huyết thệ với thần linh làm nô bộc cho ngươi. Chỉ như vậy chúng mới thật sự trung thành, sẽ không phản bội ngươi. Nếu có kẻ không phục tùng thì giết.

Lục Nhĩ Ma Viên nói.

- Cho chúng thêm một lá gan cũng không dám làm trái ý ta. Làm nô bộc cho ta là vinh hạnh của chúng. Ha ha...

Cửu Đầu Tử Giao cầm Chiến Hồng Thương, biến thành một đạo lưu quang màu tím bay về hướng Đại Mộng Trạch.

Hơn mười cái xác Chí Tôn theo sau Cửu Đầu Tử Giao bay về hướng Đại Mộng Trạch.

...

Trong động phủ của Diệt Nhân Vương ở Đại Mộng Trạch.

Sau khi Ninh Tiểu Xuyên dung nhập Diệt Thế Đao đạo vào cơ thể, tu vi lại tăng lên tới Chân Nhân Cảnh tầng thứ sáu hậu kỳ, chiến lực cũng tăng lên không ít.

- Nếu dung hợp thêm một loại Diệt Thế Đạo nữa thì có lẽ có thể đột phá Chân Nhân Cảnh tầng thứ bảy.

- Đáng tiếc khó có thể lĩnh ngộ được loại Diệt Thế Đạo thứ sáu từ Diệt Thế Kinh. Chỉ có thể để tâm thần vào trong ngôi sao tím tiếp tục tu luyện tham ngộ.

Nếu không tham ngộ được loại Diệt Thế Đạo thứ sau, cho dù tu luyện nữa cũng không có ích gì mấy.

- Không biết Cự Linh Chúa Tể đã rời khỏi Đại Mộng Trạch chưa? Nếu hắn đi rồi thì phải lập tức cứu Thanh Thùy Vương, Liêu và Thất Huyền Đạo Nhân.

Ninh Tiểu Xuyên dừng tu luyện, đứng dậy.

- Bái...Bái kiến chủ nhân!

Khuynh Phi Tử thấy Ninh Tiểu Xuyên tiến lại, dưới sự uy hiếp của Tiểu Hồng lập tức quỳ xuống, cung kính nói.

Ninh Tiểu Xuyên khựng lại:

- Chuyện gì vậy?

Khuynh Phi Tử vô cùng ấm ức nhưng lại không có cách nào khác, ai bảo nàng biết chuyện không nên biết chứ?

Nàng không sợ chết, nhưng lại sợ rơi vào tay yêu thú thì còn thảm hơn chết.

Tiểu Hồng khẽ gật đầu, rất hài lòng về biểu hiện của Khuynh Phi Tử, cười gian:

- Ninh Tiểu Xuyên, ngươi thấy ta dạy dỗ giúp ngươi có tốt không?

- Ai cho ngươi làm vậy?

Ninh Tiểu Xuyên nghiêm mặt.

Tiểu Hồng không cảm thấy mình đã làm gì sai, rất thản nhiên nói:

- Một đại mỹ nhân thế này, thiên phú lại không tồi, giết đi ngươi không thấy đáng tiếc hay sao? Thu nàng ta làm nô bộc, sau này chưa biết chừng còn có thể sinh cho ngươi một đứa bụ bẫm.

Ninh Tiểu Xuyên nhìn sang Tiểu Linh Nhi, Ninh Hinh Nhi:

- Hai người cũng cho phép nó làm bừa?

Tiểu Linh Nhi nói nhỏ:

- Cha nuôi, như vậy ít nhất cũng có thể giữ tính mạng cho nàng ta, đây là cách giải quyết tốt nhất rồi.

- Làm bừa! Đúng là bừa bãi!

Ninh Tiểu Xuyên trầm giọng.

Tiểu Linh Nhi, Tiểu Hồng, Ninh Hinh Nhi chưa từng thấy Ninh Tiểu Xuyên tức giận như vậy. Ba người họ lập tức cúi đầu như ba đứa trẻ đã làm sau, không dám nhìn Ninh Tiểu Xuyên.

Bình thường Ninh Tiểu Xuyên rất khoan dung với họ nhưng khoan dung không phải dung túng, khi cần dạy bảo vẫn phải dạy bảo. Nếu không họ căn bản không biết thế nào là đúng thế nào là sai.

Đặc biệt là Tiểu Hồng, làm việc gì cũng không có chừng mực. Nếu cứ để tiếp tục như thế sau này chắc chắn sẽ đi vào con đường tà đạo.

Ninh Tiểu Xuyên không nghĩ mình là người tốt, gặp kẻ đáng giết hắn sẽ rất quyết đoán ra tay giết người, nhưng sẽ không cố tình sỉ nhục người khác.

Tiểu Hồng làm vậy chính là sỉ nhục Khuynh Phi Tử.

- Ngươi muốn chạy đi đâu?

Ninh Tiểu Xuyên tóm lấy Tiểu Hồng đang định lẩn đi, kéo tai gần như nhấc cả Tiểu Hồng lên.

- Ninh Tiểu Xuyên, Ninh Tiểu Xuyên... Là ngươi bảo ta xử lý, ta làm thế nào cũng là việc của ta, ngươi dựa vào cái gì mà quản?

Tiểu Hồng giậm chân la oai oái.

- Mau buông tay, ta là long nữ cao quý, ngươi làm vậy... ta rất mất mặt! Được rồi, được rồi ta sai rồi. Giờ ta sẽ cho nàng ta chết được thoải mái, sau này sẽ không cố tình sỉ nhục người khác nữa. Ta sẽ nghe lời...

Ninh Tiểu Xuyên thở ra một hơi, thả tay ra, nói:

- Không cần, để ta!

Nói rồi Ninh Tiểu Xuyên tiến lại gần Khuynh Phi Tử, nói:

- Khuynh cô nương, thật ra chuyện này đều là tại ta...

Khuynh Phi Tử cúi đầu, khẽ cắn răng:

- Ngươi không cần nói nữa. Ta hiểu. Ta biết bí mật của các ngươi chắc chắn không thể sống. Nếu ta là ngươi cũng sẽ làm như vậy. Thời loạn chính là tàn khốc như thế, mọi người cũng đều bất đắc dĩ.

- Không phải.

Ninh Tiểu Xuyên nói.

- Ý ta là thật ra ta còn có cách giải quyết tốt hơn, chỉ là lúc đó chưa nghĩ ra. Ta có thể dùng sức mạnh của Thất Khiếu Thần Ma Cung loại bỏ ký ức của ngươi, như vậy ngươi sẽ không cần phải chết nữa.

- Ai da, thì ra đều là tại ngươi. Nếu ngươi nói sớm có thể xóa bỏ ký ức của nàng ta thì ta đâu có cần phải ép chứ?

Tiểu Hồng than thở.

Ninh Tiểu Xuyên trừng mắt.

Tiểu Hồng lập tức che miệng, quay người đi, ngồi xổm xuống dùng hai tay vẽ vòng tròn trên đất, không dám nói gì nữa.

- Không sao, giờ ta sẽ xóa ký ức của ngươi. Như vậy ngươi không cần làm nô bộc cho ta nữa.

Ninh Tiểu Xuyên nói.

- Muộn rồi.

Tiểu Hồng đứng dậy, thở dài:

- Nàng ta đã thề với thần linh, cả đời này phải trung thành phục vụ ngươi, nếu dám phản bội sẽ hồn tiêu phách tán.

Mặt Ninh Tiểu Xuyên tối sầm lại:

- Ai cho phép ngươi?

Tiểu Hồng lại biết mình lỡ mồm, lại ngồi xuống vẽ vòng.

Khuynh Phi Tử tưởng sau khi mình thành nô bộc thì Diệt Nhân Vương sẽ sỉ nhục mình, nhưng nàng không ngờ Diệt Nhân Vương lại khác hoàn toàn với những gì nàng tưởng tượng như vậy.

Điều này khiến nàng có vài phần thiện cảm với Diệt Nhân Vương.

- Dường như Diệt Nhân Vương không xấu xa như trong lời đồn, làm việc có nguyên tắc của mình, chứ không phải loại người bất chấp mọi thủ đoạn.

Khuynh Phi Tử hai mắt long lanh nhìn nam tử trẻ tuổi trước mặt, trong lòng xuất hiện thứ cảm giác lạ thường.

- Hắn là đại ma đầu gian ác, sao ta có thể có thiện cảm với hắn chứ? Không được, tuyệt đối không được!

Khuynh Phi Tử lắc đầu lia lịa.

Ninh Tiểu Xuyên quay lại nhìn Khuynh Phi Tử, nói:

- Nếu ngươi đã thề với thần linh, ta cũng không có cách nào giải trừ lời thề. Sau này ngươi không cần hầu hạ ta, theo Tiểu Linh Nhi nhi. Ngươi dùng Thiên Cơ La Bàn tìm giúp ta Cự Linh Chúa Tể giờ còn ở Yêu Tộc Thánh Quốc không?

- Ừm.

Khuynh Phi Tử khẽ gật đầu rồi lấy Thiên Cơ La Bàn ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play