Sau khi cố định long mạch trong lòng đất Ngọc Lam Đế quốc, Ninh Tiểu Xuyên lại trợ giúp những thiên tài trẻ tuổi của Kiếm Các Hầu Phủ tăng cường thể chất, truyền thụ cho bọn họ võ kinh thượng đẳng, dẫn dắt bọn hắn tiến vào cánh cửa tu luyện chân chính.
Tất cả những điều Ninh Tiểu Xuyên làm, thật ra chính là muốn chôn một mầm giống tại đại hoang Bắc Cương. Nếu như toàn bộ nhân loại Bắc Cương thật sự bị Yêu thú đồ diệt thì ít nhất trong đại haong vẫn còn sót lại một nền văn minh nhân loại, dần dần phát triển lớn mạnh, trở thành niềm hi vọng của nhân loại Bắc Cương.
Ngọc Lam Đế quốc giống như một đốm lửa nhỏ, tương lai rất có thể sẽ tạo thành xu thể lửa cháy lan ra khắp đồng.
Sau đó, Ninh Tiểu Xuyên lại cùng đàm luận thế cục hiện nay với đám người lão Hầu gia, Thái Hậu, Ngọc Lam Đế Quân. Sau khi hắn đem tin tức mới nhất nói cho bọn họ, biết tin Thánh Thổ bị diệt, tất cả mọi người đều sinh ra sợ hãi sâu sắc đối với Yêu thú.
Lúc bọn họ biết được tất cả đại Thánh Thổ đều đã lần lượt rút lui khỏi Bắc Cương, dời đến thế giới Trung Thổ, tất cả mọi người đều trầm mặc, cảm thấy ngột ngạt vô cùng.
Ninh Tiểu Xuyên cũng không ở lại Kiếm Các Hầu Phủ quá lâu, lúc trời vừa tối, hắn liền rời khỏi Hầu Phủ, lại đi cùng vowis Bảo Châu Địa Tạng.
Bởi vì Ninh Tiểu Xuyên ngăn cản, nên Bảo Châu Địa Tạng không tới Kiếm Các Hầu Phủ, cũng không gặp được lão Hầu gia.
Nàng ngược lại không hề tức giận, vẫn giữ bộ dạng tâm bình khí hòa, trong lòng biết rõ bởi vì Ninh Tiểu Xuyên hiện nay còn chưa có ý định song tu cùng nàng.
Bảo Châu Địa Tạng ngồi xếp bằng trên lưng Song Đầu Thạch Thú, nhìn xuống mặt đất rộng lớn bên dưới, nói:
- Ninh Tiểu Xuyên, ta rất ngạc nhiên, toàn bộ nền văn minh nhân loại Bắc Cương đều lọt vào Yêu thú công kích, tại sao nền văn minh nhân loại này lại có thể may mắn thoát khỏi?
Ninh Tiểu Xuyên cười đáp:
- Trong Nhân tộc, không phải tất cả mọi người đềup hản đối khai chiến với Yêu thú. Trong Yêu thú, cũng không phải toàn bộ Yêu thú đều muốn chém tận giết tuyệt nhân loại.
Bảo Châu Địa Tạng khẽ gật đầu, nói:
- Ta hiểu rồi, xem ra ngươi có quen biết với một vị chúa tể Yêu thú trong đại hoang a.
Tu vi của Song Đầu Thạch Thú đã đạt tới Thiên Nhân cảnh tầng thứ sáu, thân hình như một tòa núi đá nhỏ, sau khi dang cánh, liền giống như một đầu Hồng Hoang dị điểu khổng lồ, bay qua bầu trời Ngọc Lam Đế quốc, sau đó tiến vào đại hoang, biến mất trong núi non trùng điệp.
Quy Hư ở tận cùng phía bắc của Bắc Cương, đối diện với Bắc Hải, chính là một trong hai đại cấm địa của Bắc Cương.
- Bờ Bắc Hải không biết kéo dài mấy vạn dặm. Ở đó có một vùng nước lớn, có thung lũng đáy, bởi vì không có đáy cho nên mới được gọi là “Quy Hư”.
Độ hung hiểm của Quy Hư vượt xa Táng Thần Sơn và Đại Mộng Trạch, thậm chí không chỉ từng có một vị Thứ Thần vẫn lạc trong Quy Hư, tạo nên một Quy Hư hung danh tuyệt thế.
Đây là cấm địa đối với sinh mệnh.
Nghe nói, bên ngoài Quy Hư, là một mảnh mộ địa chôn cất binh khí, mai táng vô số chiến binh viễn cổ, thậm chí có những Thần binh cổ xưa cấp bậc Chí Tôn Hoàng Khí, Thứ Thần Khí.
Chính bởi vì nguyên nhân này, cho nên mặc dù Quy Hư hung hiểm dị thường, nhưng vẫn có vô số sinh linh nối tiếp nhau xâm nhập Quy Hư, tìm kiếm thần binh lợi khí.
Ninh Tiểu Xuyên đi đến Quy Hư, không những muốn tìm Tuyết Linh Hư, mà còn muốn tìm “Binh tủy” để nâng cấp Ma kiếm.
Muốn khiến Ma kiếm nhanh chóng đạt tới cấp bậc Chí Tôn Khí thì phải dùng tới “Binh tủy” để tẩy luyện Ma kiếm.
Nếu như Ma kiếm không đạt tới cấp bậc Chí Tôn Khí thì sẽ trở ngại tốc độ tu luyện của Ninh Tiểu Xuyên, khiến Ninh Tiểu Xuyên vĩnh viễn không thể đạt tới Chân Nhân Cảnh.
Bởi vì Ninh Tiểu Xuyên là một kiếm tu, mà Diệt Thế Đạo thai và Ma kiếm hòa hợp một thể. Nếu Ma kiếm không thể thông linh, Đạo thai không thể hóa thành nguyên thần, vậy thì càng vô phương tu luyện ra chân nguyên.
Toàn bộ Thiên Hư Đại lục, chỉ có Quy Hư mới có thể tìm được “Binh tủy”.
- Lạnh quá, nơi này là nơi nào?
Tiểu Hồng từ trong vạt áo của Ninh Tiểu Xuyên bay ra, hóa thành hình người, trở thành một tiểu nữ hài trắng trẻo, bàn tay nhỏ nhắn khẽ dụi dụi mắt, bộ dạng vẫn còn buồn ngủ.
Lúc ở Thiên Đế Sơn, Tiểu Hồng đã chìm vào giấc ngủ say, đến tận bây giờ mới tỉnh lại.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn thoáng qua nàng, phát hiện tu vi của nàng lại tinh tiến một bước dài, ít nhất đã đạt tới trình độ Thiên Nhân cảnh tầng thứ tám. Thật không hổ là Thần Long ấu thú, chỉ một giấc ngủ say thì tu vi đã tăng thêm một cảnh giới.
- Chúng ta sắp tới Quy Hư rồi!
Ninh Tiểu Xuyên đáp.
- Quy Hư?
Tiểu Hồng mở mắt trừng trừng, nhìn xuống dưới mặt đất. Chỉ thấy toàn bộ mặt đất đều bị tuyết trắng bao trùm, khắp nơi đều là một màu trắng xóa, gió lạnh thổi phần phật, tựa như tiến vào một thế giới băng tuyết.
Tại vùng cực bắc của Thiên Hư Đại lục, quanh năm bị băng tuyết bao trùm, một năm bốn mùa đều có tuyết rơi, lớp tuyết mỏng nhất trên mặt đất cũng dày tới ba mét.
Nếu là người bình thường, đi tới nơi này, không đến một canh giờ thì đã chết cóng rồi.
Phốc…
Thanh âm gió lạnh gào thét thập phần chói tai, tựa như một đầu cự thú đang rít gào.
Cách Song Đầu Thạch Thú ngoài hai trăm dặm, có một vòng xoáy lạnh khổng lồ, cao tới mấy chục vạn trượng, cuốn đi từng tòa núi tuyết, nghiền nát tất cả thành mảnh vụn.
- Chạy mau, đó là “Thí Thần Phong” từ Quy Hư thổi ra, một khi bị cuốn vào vòng xoáy, cho dù là Cửu Thiên Tôn Giả cũng sẽ táng mạng.
Nhạc Minh Tùng đứng sau lưng Tam Đầu Hoàng Sư, đột nhiên cầm một sợi xích sắt, đánh lên mông Tam Đầu Hoàng Sư một cái.
Tam Đầu Hoàng Sư cũng phát giác nguy hiểm, lập tức quay đầu bỏ chạy.
Tốc độ di chuyển của vòng xoáy đó cực nhanh, vượt qua tốc độ phi hành của Song Đầu Thạch Thú. Tiếng gió gào thét càng ngày càng mãnh liệt, tựa như vang lên bên tai người ta, đám người Ninh Tiểu Xuyên ngồi trên lưng Song Đầu Thạch Thú, dường như cũng sắp bị thổi bay mất.
Ninh Tiểu Xuyên lập tức thu hồi Song Đầu Thạch Thú vào trong Huyền Thú Giám, sau đó hợp thể với Tiểu Hồng, triển khai Long dực, kéo Bảo Châu Địa Tạng, cấp tốc bay đi.
Nửa canh giờ sau, vòng xoáy cực lớn kia mới dần tán đi.
Ninh Tiểu Xuyên, Bảo Châu Địa Tạng, Tiểu Hồng, đứng trên đỉnh một tòa núi tuyết, nhìn khu vực vừa bị vòng xoáy đi qua, chỉ thấy toàn bộ mặt đất đều bị cày tung, núi tuyết sụp đổ, khắp nơi chằng chịt vết nứt.
- Còn chưa tiến vào Quy Hư đã gặp phải thứ hung hiểm đáng sợ như thế, xem ra Quy Hư còn đáng sợ hơn cả trong truyền thuyết.
Trong mắt Bảo Châu Địa Tạng lộ vẻ ngưng trọng, nhưng vẫn không hề có ý lùi bước.
Nhạc Minh Tùng ngồi trên lưng Tam Đầu Hoàng Sư, nói:
- Ta biết một nơi cách đây không bao xa, phàm là sinh linh muốn tiến vào Quy Hư, gần như đều sẽ tới nơi đó để thám thính tin tức trước tiên.
- Còn có nơi như vậy sao?
Ninh Tiểu Xuyên hỏi.
Ninh Tiểu Xuyên vốn tưởng rằng một nơi như Quy Hư, gần như đã ngăn cách tuyệt đối, là cấm địa sinh mệnh, không ngờ vẫn còn sinh linh khác lại đi tới nơi này.
Nhạc Minh Tùng cười đáp:
- Mặc dù Quy Hư hung hiểm, nhưng lại thần bí không gì sánh được, ẩn tàng rất nhiều đại bí mật viễn cổ, vô số sinh linh đều không tiếc mạo hiểm tính mạng để tới Quy Hư tìm kiếm vận may.
- Hơn nữa, danh khí của Quy Hư cũng rất lớn, không những sinh linh tại Bắc Cương, mà ngay cả thế giới Trung Thổ, Tây Phương Phật Giới, Đông Di, Nam Man, thậm chí sinh linh hải ngoại, cũng đều đến đây. Ngươi phải biết rằng, trên thế giới này, người không sợ chết không phải là ít.
Ninh Tiểu Xuyên có chút nghi hoặc liếc nhìn Nhạc Minh Tùng, nói:
- Làm sao ngươi biết rõ như vậy? Ngươi đã từng tới Quy Hư ư?
- Đã từng đi qua một lần, chẳng qua cũng chỉ đi một vòng ở bên ngoài mà thôi, lần đó thiếu chút nữa đã bỏ mạng, còn may là ta phúc lớn mạng lớn mới có thể tránh được một kiếp.
Nhạc Minh Tùng trả lời có chút quái dị.
- Dẫn đường đi! Trước tiên chúng ta tới chỗ mà ngươi nói đã.
Ninh Tiểu Xuyên nói.
- Được! Nơi đó cách lối vào Quy Hư rất gần, được gọi là “Cấm Địa Bí Phủ”.
Nhạc Minh Tùng cười hắc hắc, ngồi trên lưng Tam Đầu Hoàng Sư, dẫn đầu bay vào trong gió tuyết.
Ninh Tiểu Xuyên lại lần nữa gọi ra Song Đầu Thạch Thú, sau đó cùng Bảo Châu Địa Tạng và Tiểu Hồng ngồi trên lưng Song Đầu Thạch Thú, bay theo Nhạc Minh Tùng, hướng đến Cấm Địa Bí Phủ như lời hắn nói.
Phi hành trong gió tuyết khoảng tám nghìn dặm, Tam Đầu Hoàng Sư dừng lại trước một vách núi cao ngất, Nhạc Minh Tùng từ trên lưng Tam Đầu Hoàng Sư nhảy xuống, nhìn vách đá đối diện, nói:
- Đại môn của Cấm Địa Bí Phủ nằm ở đối diện, phía trên vách đá dựng đứng này.
Bên dưới vách đá là một hố sâu rộng mấy chục thước, nhìn xuống thì quả thực giống như một vực sâu không đáy.
Loáng thoáng có thể nghe thấy bên dưới đáy vực truyền đến tiếng gào thét kỳ quái, tựa như tiếng gió quét vào đá, hoặc là tiếng gào của cổ thú, chấn nhức màng nhĩ người nghe, khiến người ta có cảm giác trái tim đang run rẩy.
Trên khoảng không giữa vực sâu, trôi nổi một cái cầu treo rộng chừng một mét, nối liền với vách đá phía đối diện.
Ầm ầm ầm...
Vách đá chấn động, vô số khối băng cực lớn từ trên vách đá dựng đứng rơi xuống, rơi xuống vực sâu.
Trên vách đá dựng đứng, có một cánh lửa lớn cao tới bảy mét đang chậm rãi mở ra.
Trong cửa lớn có hai sinh linh mặc chiến giáp liệt diễm. Hình thái bề ngoài thoạt nhìn giống nhân loại, nhưng trên người lại tản mát ra yêu khí cường hoành.
Rất hiển nhiên, bọn chúng không phải nhân loại, mà là Yêu thú đã hóa thành hình người.
Nhìn thấy hai sinh linh Yêu thú này, Ninh Tiểu Xuyên và Bảo Châu Địa Tạng gần như đồng thời vận chuyển huyết dịch trong cơ thể, nghiêm chỉnh đề phòng, tùy thời có thể ra tay.
Nhạc Minh Tùng nói:
- Chúng chính là sứ giả tiếp dẫn Cấm Địa Bí Phủ, các ngươi không nên xem chúng là địch nhân.
Ninh Tiểu Xuyên hỏi:
- Có ý gì?
Nhạc Minh Tùng nói:
- Cấm Địa Bí Phủ là một nơi đối xử công bằng với bất kỳ chủng tộc sinh linh nào. Hơn nữa, các ngươi phải nhớ kỹ, trong Cấm Địa Bí Phủ này, cấm tranh đấu, bằng không sẽ bị Cấm Địa Bí Phủ đánh chết.
- Thì ra là thế.
Ninh Tiểu Xuyên dần thu hồi khí thế trên người, thế nhưng vẫn không buông lỏng cảnh giác, cảm thấy Cấm Địa Bí Phủ này quả thật là một nơi tương đối quỷ dị.
Nhạc Minh Tùng nộp 300 viên Huyền thạch địa phẩm cho sứ giả tiếp dẫn, sau đó lại giao lưu với hai sứ giả tiếp dẫn vài câu, liền quay trở về.
Ninh Tiểu Xuyên hỏi:
- Có thể tiến vào không?
Nhạc Minh Tùng khẽ gật đầu, nói:
- Mỗi lần tiến vào Cấm Địa Bí Phủ, mỗi người đều phải giao nạp 100 Huyền thạch địa phẩm. Hơn nữa, đây chỉ mới là điều kiện cơ bản nhất để tiến vào bí phủ. Nếu ngươi muốn mua sắm những vật phẩm khác trong bí phủ, thì còn phải tốn thêm Huyền thạch.
- Tiến vào Cấm Địa Bí Phủ còn phải tốn hao thêm Huyền thạch?
Ninh Tiểu Xuyên ngạc nhiên hỏi.
Nhạc Minh Tùng cười hắc hắc, nói:
- Tiến vào Cấm Địa Bí Phủ tất nhiên phải tốn hao rất nhiều Huyền thạch rồi. Ví dụ như, ngươi muốn đến Quy Hư, nhất định phải mua địa đồ của Quy Hư.
- Tu sĩ từ trong Quy Hư trở ra, sẽ mang theo một ít kỳ trân dị bảo, nếu như ngươi nhìn trúng một kiện cổ bảo, cũng phải tốn Huyền thạch để mua a.
Ninh Tiểu Xuyên chợt trở nên hứng thú, hỏi:
- Trong Cấm Địa Bí Phủ, còn có thể mua được địa đồ của Quy Hư ư?
- Đương nhiên là có thể mua được, nhưng giá cả cũng rất đắt đỏ. Cho dù chỉ là địa đồ xung quanh Quy Hư mấy trăm dặm, cũng phải bỏ ra một cái giá trên trời rồi.
Nhạc Minh Tùng nói.
Nhạc Minh Tùng lại thấp giọng nói:
- Hơn nữa, ta vừa mới nghe ngóng từ chỗ hai vị sứ giả tiếp dẫn, mấy ngày gần đây, có rất nhiều tu sĩ nhân loại và sinh linh Yêu tộc đến Cấm Địa Bí Phủ, rất có thể là đều muốn xâm nhập Quy Hư, tìm kiếm tung tích Thần Nữ điện hạ.
- Võ Đạo Tâm Cung của Tử Kim Hoàng Chủ xuất thế, kinh động rất nhiều sinh linh, nghe nói ngay cả đại yêu ở hải ngoại cũng đến Cấm Địa Bí Phủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT