- Sức mạnh của Thiên Đế Nhận vượt xa tưởng tượng của ngươi. Nó từng thôn phệ tinh huyết của Tà Thần, khí linh đã nhập tà. Nó sẽ dần dần thay đổi phương thức tư duy của ngươi. Ngươi tưởng mình đang theo chính đạo, nhưng thực ra đã nhập tà từ lâu.
Linh Hư Tôn Giả nói.
- Cung chủ, ta biết rất rõ mình đang làm gì. Nếu ngươi muốn luận đạo với ta, sau này chúng ta có thể từ từ luận. Dù luận ba năm ta cũng sẽ bồi tới cùng.
Ninh Tiểu Xuyên lại nói:
- Nhưng giờ thì không được. Sức mạnh của Vạn Âm Tiên Hậu thì ngươi đã thấy, một khi chân thân của nàng ta giáng lâm thì chúng ta đều sẽ chết.
- Vạn Âm Tiên Hậu là kẻ địch chung của chúng ta. Nhiệm vụ cần gấp hiện nay của chúng ta là đối phó với nàng ta. Đợi khi trừ bỏ Vạn Âm Tiên Hậu xong thì ta sẽ trở lại Thiên Đế Học Cung, đến lúc đó sẽ có giải thích với cung chủ.
Linh Hư Tôn Giả nhìn Ninh Tiểu Xuyên, thấy ánh mắt trong veo của hắn, không giống như bị Thiên Đế Nhận khống chế, nói:
- Được, vậy ta ở Thiên Đế Học Cung đợi ngươi. Hy vọng ngươi thật sự sẽ có giải thích cho ta.
Xoạt…
Nàng bước lên một bước rồi biến mất khỏi lưng Ngư Giao, tới một nơi cách đó trăm dặm.
Trừ bỏ chân thân Vạn Âm Tiên Hậu mới là đại sự hiện nay, điều này đương nhiên nàng hiểu rõ.
- Cuối cùng cũng đi rồi.
Ninh Tiểu Xuyên khẽ cắn môi, áp lực trên người hắn càng ngày càng nặng. Giờ cường địch đều hội tụ tại Hoàng thành, chỉ không cẩn thận một chút là có thể tan xương nát thịt.
Tu vi vẫn chưa đủ mạnh!
Việc Ngân Trì phu nhân phản bội Hắc Ám Đế Thành chắc chắn Ngọc Lam Đại Đế đã biết. Giờ nàng tuyệt đối không thể về Hoàng thành nữa.
Ninh Tiểu Xuyên chỉ đành đưa nàng tới U Linh sơn trang trước rồi trở về Hắc Ám Đế Thành. Nhân lúc Vạn Âm Tiên Hậu bị Đạo Môn cửu tử đả thương, triệt để trừ bỏ nàng ta. Tuy việc này khá nguy hiểm, nhưng hắn bắt buộc phải mạo hiểm. Giờ là lúc Vạn Âm Tiên Hậu yếu nhất, nếu bỏ lỡ thì sau này chắc chắn sẽ phải hứng chịu nộ hỏa của Vạn Âm Tiên Hậu.
Hắc Ám Đế Thành.
Nơi này hiện giờ đã biến thành một đống phế tích, dưới lòng đất, rất nhiều nơi đã sụp xuống, nhiều thành vực bị bùn đất lấp kín, đâu đâu cũng thấy xác người, cho người ta cảm giác tử khí nặng nề, gần như không nhìn thấy một người sống nào.
- Xem ra nơi này thật sự đã xảy ra đại chiến kinh thiên động địa. Hắc Ám Đế Thành coi như bị hủy diệt thật sự rồi.
Ninh Tiểu Xuyên men theo khí tức còn lại, tìm lên trên mặt đất, rồi lại căn cứ vết tích chiến đấu trên mặt đất tìm được Vạn Âm Tiên Hậu và Đạo Môn cửu tử.
Phạm vi chiến đấu của họ rất rộng, chiến trường lên đến hàng nghìn dặm, rất nhiều đỉnh núi bị kiếm khí chặt gãy, sông nước cũng bị đạo pháp khiến cho đổi dòng chảy.
Ninh Tiểu Xuyên đuổi tới, rất muốn biết Đạo Môn cửu tử có thể giết được Vạn Âm Tiên Hậu hay không.
Hoàng hôn đã xuống, tịch dương treo trên sông phản chiếu thứ ánh sáng lấp lánh màu kim.
Bên bờ sông là một khu ngư thôn hoang vu.
Ngư thôn từ lâu đã không còn ai sống, hoang phế đã mấy chục năm, được Thiên Âm Tông xây dựng thành cứ điểm.
Lúc này Vạn Âm Tiên Hậu đang ngồi khoanh chân trong một cái sân phế tích. Hai tay cầm một viên thượng phẩm huyền thạch, thân thể được bọc trong nguyên khí thành cái kén, đang trị liệu thương thế.
Nhiếp Lan Tâm từ bên ngoài đi vào, tay bưng một bát thuốc, nước thuốc có màu trắng ngọc, hơi trắng bốc lên, tụ lại thành hình hoa sen chín cánh.
Dược khí khá đậm, chỉ ngửi một cái, huyết dịch trong cơ thể cũng chảy nhanh hơn.
Đây là thuốc được sắc từ “cửu phẩm liên”, thứ bán kỳ dược lấy từ Vấn Hoa đạo quan.
- Sư tôn, cửu phẩm liên đã được đun thành thuốc.
Nhiếp Lan Tâm đặt bát thuốc trước mặt Vạn Âm Tiên Hậu, rồi ra ngoài cửa canh chừng.
Vạn Âm Tiên Hậu chưa bao giờ bị thương nặng như thế này. Trên người có rất nhiều vết kiếm, trong đó có một vết xuyên qua tim, may mà tránh được vị trí Võ Đạo Tâm Cung, nếu không thì sẽ nghiêm trọng hơn nhiều.
- Nếu không phải bổn Hậu bị thương khi giao đấu với Thái Sư Vấn Hoa thì sẽ không bại dưới Cửu Cung Kiếm Trận của Đạo Môn cửu tử. Đợi khi ta trị thương xong, chính là lúc Đạo Môn cửu tử phải chết.
Vạn Âm Tiên Hậu tuy bị trọng thương nhưng vẫn đầy nhuệ khí.
- Còn cả tên Ninh Tiểu Xuyên và Linh Hư Tôn Giả nữa. Hai người này thiên tư quả thực rất cao, tuyệt đối không thể để chúng trưởng thành thêm. Lan Tâm, ngươi phải nỗ lực tu luyện, nếu không sẽ bị bọn chúng bỏ lại phía sau càng ngày càng xa.
Vạn Âm Tiên Hậu đun bán kỳ dược thành nước uống, thân thể lập tức được bọc trong một lớp bạch quang, dược hương đậm đặc tỏa ra khắp ngư thôn.
Lấy Vạn Âm Tiên Hậu làm trung tâm, một đóa bạch liên chín cánh nở rộ bọc nàng ta bên trong, thương thế hồi phục với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Đột nhiên Vạn Âm Tiên Hậu cảm thấy tim nhói lên, thương thế không chỉ không lành mà còn có dấu hiệu xấu đi.
Sao lại như vậy?
Xoẹt!
Nhiếp Lan Tâm lấy ra Cổ Ngọc Kiếm, một kiếm đâm xuyên người Vạn Âm Tiên Hậu, cắm Vạn Âm Tiên Hậu trên tường, máu tươi không ngừng tuôn chảy.
Vạn Âm Tiên Hậu đương nhiên không thể ngờ đệ tử mình yêu quý nhất lại ra tay với mình. Hai mắt trợn trừng nhìn Nhiếp Lan Tâm:
- Ngươi đã hạ độc trong thuốc?
- Sư tôn, người đã từng nói, sống và chết không phải là tuyệt đối. Dù hôm nay lão nhân gia người chết đi thì người vẫn mãi mãi ở trong lòng ta. Một ngày làm thầy cả đời là thầy.
Nhiếp Lan Tâm siết chặt chuôi kiếm, nguyên khí tron cơ thể phóng thích toàn bộ khiến kiếm khí vô cùng mạnh mẽ. Tỏa ra bạch quang, kiếm văn vây quanh người Nhiếp Lan Tâm.
- Ha ha ha, nói hay lắm. Tại sao lại phản bội ta?
Vạn Âm Tiên Hậu vẫn không thể hiểu được nguyên nhân Nhiếp Lan Tâm làm như vậy. Dù sao thì từ nhỏ tới lớn Nhiếp Lan Tâm cũng do một tay nàng ta nuôi lớn, có thể coi như con gái ruột.
Vạn Âm Tiên Hậu nghĩ rằng, ai cũng có thể phản bội nàng, chỉ riêng Nhiếp Lan Tâm thì không thể.
Phập!
Nhiếp Lan Tâm không trả lời, kiếm đâm sâu hơn.
- Nhiếp Lan Tâm, ngươi còn quá trẻ. Dựa vào mình ngươi thì không giết được bổn Hậu đâu. Nếu ngươi đã đám phản bội ta thì ngươi đi chết đi!
Vạn Âm Tiên Hậu tung chưởng, một đạo thủ ấn đánh lên người Nhiếp Lan Tâm khiến nàng ta bay đi, đập vào tường, gục xuống đất.
Nàng ta đã bị thương nặng như vậy, làm sao có thể còn sức phản kích?
Nhiếp Lan Tâm chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng như tan nát hết, thân thể không thể động đậy, chỉ còn chút nguyên khí vẫn chảy trong cơ thể.
Bịch bịch…
Vạn Âm Tiên Hậu đi ra khỏi phòng, trên người vẫn cắm thanh kiếm, vết thương không ngừng chảy máu, nhưng vẫn đứng rất thẳng. Mái tóc đen dài quấn rên đỉnh đầu, trường bào đỏ tươi rất mỹ lệ, cái cổ trắng vừa dài vừa thon, làn da lưu động thứ ánh sáng như ngọc, cơ thể như được đúc từ một khối thần ngọc vậy.
Ánh mắt nàng ta mang sự cao ngạo, quan sát mọi vật, đứng trên bậc thang nhìn lên bầu trời sao, rồi bỗng đứng yên không động đậy.
Mãi lâu sau, Nhiếp Lan Tâm mới đứng dậy, thận trọng bước tới trước mặt Vạn Âm Tiên Hậu, đưa ngón tay ấn lên cổ tay Vạn Âm Tiên Hậu.
Mạch của Vạn Âm Tiên Hậu đã ngừng đập, tim cũng ngừng đập, ngay cả làn da cũng dần lạnh đi.
Nhất đại Tiên Hậu đã chết.
Nhiếp Lan Tâm thở phào, hai tay bắt đầu vận khí, trên trán xuất hiện một điểm sáng, khi nguyên khí tăng lên, điểm sáng cũng dần sáng hơn.
Xoẹt!
Điểm sáng đó giống như một cánh cửa thần thông tới linh đài của đại não, phát ra ánh sáng nhân uân dồi dào, chỉ cần dùng tâm quan sát là có thể thấy sâu trong trán nàng ta có hai bức tượng, một trắng một đen.
Hình thái của hai bức tượng này đều rất quỷ dị, căn bản không giống người, cũng không giống loài sinh vật nào đó, mà ngược lại giống như hai văn tự cổ xưa.
Văn tự đầu tiên của trời đất đều là chữ tượng hình.
Cũng có nghĩa là hai chữ này được sáng tạo dựa vào hình dạng của hai thứ vật chất nào đó, ngưng tụ thành hình thái này.
Hai bức tượng trong trán Nhiếp Lan Tâm giống như hai chữ cổ vậy, hoặc có thể nói hai chữ cổ này chính là đang miêu tả hai vị thần nào đó.
Còn hai chữ cổ này có ý nghĩa gì thì không ai biết.
Hai bức tượng không ngừng xoay chuyển, hình thành một cái chuyển đổi sinh mệnh.
- Đoạt xá!
Nhiếp Lan Tâm nói ra hai chữ, từ trong cơ thể bay ra một đạo bạch quang bay thẳng vào người Vạn Âm Tiên Hậu.
Đạo bạch quang đó rất giống hình người, giống như linh hồn xuất khiếu vậy.
Ầm!
Trong cơ thể Vạn Âm Tiên Hậu bạo phát bạch quang bao phủ toàn bộ ngư thôn, mỗi tấc đất, mỗi viên đá đều biến thành màu trắng, tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
- Từ nay về sau thế gian không còn Tiên Hậu nữa, duy ngã độc tôn!
Vạn Âm Tiên Hậu mở mắt, trong ánh mắt bắn ánh sáng vạn trượng, còn sáng hơn cả các vì sao.
Nửa giờ sau, ánh sáng mới dần tan đi.
Ninh Tiểu Xuyên tìm theo khí tức của Vạn Âm Tiên Hậu, bay được nghìn dặm thì thu cánh lại, đáp xuống đỉnh một ngọn núi lớn.
Hắn nhìn xuống dưới chân núi, ở đó có một dòng sông lớn uốn khúc, bên bờ sông có một ngư thôn hoang vu.
Ở Ngọc Lam Đế quốc có rất nhiều thôn hoang như vậy. Vì chiến loạn, khí hậu thay đổi, ôn dịch, thiên tai và rất nhiều nguyên nhân mà người trong thôn đều đã bỏ đi, từ đó trở thành một quỷ thôn không ai sống.
Dưới bầu trời đêm, trong một ngôi nhà nào đó có ánh sáng chập chờn.
Nhìn từ xa thì ánh sáng đó như ánh lửa ma trơi vậy, thật khiến người ta sợ hãi vô cùng.
Trong thôn hoang tàn thế này, tại sao lại có ánh sáng?
Ninh Tiểu Xuyên từng bước lại gần, dưới chân phát ra tiếng rắc, đóa hoa trắng bị dẫm nát.
Hắn hơi nhíu mày, theo lý thì thôn này rất hoang vu, trên đường đi chắc chắn cỏ mọc um tùm. Nhưng trên đường và nóc nhà ở đây đều mọc một thứ dị hoa màu trắng, nở rất um tùm, tỏa ra thứ hương dịu nhẹ.
Hắn giống như đi lạc vào biển hoa vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT