Lão tổ mà chúng nói là ai? Tại sao lại biết ta ở đây?
Ninh Tiểu Xuyên trong lòng đầy tò mò, nhưng cũng rất lo lắng cho Sửu bà bà và Phong Nguyệt Hề.
Ninh Tiểu Xuyên cười khảy:
- Vị lão tổ của các ngươi thật coi trọng ta, còn phái cả trận dung lớn thế này mời ta, quá nể mặt ta rồi thì phải?
Nữ tử mặc áo xanh nói:
- Lão tổ nói Ninh công tử là khách quý của ngài, muốn bọn ta mời ngươi một cách long trọng nhất!
- Thôi được, nếu vậy ta sẽ cùng các ngươi tới Tâm Ma Thành gặp vị lão tổ đó.
Ninh Tiểu Xuyên chắp hai tay sau lưng tiến lại trước chiếc kiệu. Đột nhiên hắn dừng lại nhìn sang Kim Giác Yêu Hoàng và Ngân Giác Yêu Hoàng, nói:
- Các ngươi không cần phải theo ta.
Tới Tâm Ma Thành không biết là phúc hay học, Ninh Tiểu Xuyên không muốn hai người họ mạo hiểm cùng hắn.
Nam tử kia nói:
- Nếu đã là bằng hữu của Ninh côn tử thì đương nhiên phải cùng tới Tâm Ma Thành. Vân Nhất, Vân Nhị, mời hai vị bằng hữu đây tới Tâm Ma Thành.
Trên trời có hai vị Tạo Hóa Thánh Quân bay tới, cũng không hỏi Kim Giác Yêu Hoàng, Ngân Giác Yêu Hoàng có đồng ý hay không, liền đưa họ bay đi.
Đây mà là mời sao? Rõ ràng là bắt bớ!
Ninh Tiểu Xuyên ánh mắt lạnh băng, hắn cũng muốn xem xem rốt cuộc vị lão tổ kia là ai?
Hắn bước lên kiệu.
Hai cỗ Tà Thần Chiến Thi khênh kiệu lên, biến thành một đạo thần phong lao vút đi, một lát sau đã tới một tòa thành nguy nga.
Kiệu dừng lại.
Còn chưa đợi Ninh Tiểu Xuyên xuống kiệu thì một giọng cười già nua vang lên:
- Ninh Tiểu Xuyên, cảm giác được hai vị Thứ Thần khiêng kệu cho thế nào?
Ninh Tiểu Xuyên bước ra khỏi kiệu, đứng hiên ngang nhìn về phía trên. Chỉ thấy một lão giả tóc bạc ngồi trên chiếc ghế khổng lồ, toàn thân phát ra thần uy cường đại đang nhìn xuống hắn.
Ninh Tiểu Xuyên có chút nghi hoặc, rồi như nhớ ra điều gì:
- Ngươi là Tâm Ma?
- To gan, trước mặt ngươi là Tâm Ma Thánh Thần, ngươi còn không quỳ xuống?
Nữ tử mạc đạo bào xanh lạnh giọng quát.
Tâm Ma trừng mắt với nàng ta, không vui nói:
- Minh Lạc, sao có thể ăn nói như vậy với Ninh công tử? Lẽ nào ngươi không biết Ninh công tử là ân nhân của bản tọa. Hồi đó nếu không phải nhờ Ninh công tử thì chưa biết chừng bản tọa đã không thể thức tỉnh, vẫn bị nhốt trong đỉnh Ma Sơn ở Ngọc Lam Đế Quốc. Còn không xin lỗi Ninh công tử?
Khi nói đến gần cuối giọng nói của Tâm Ma đã có phần lạnh lẽo.
- Xin lão tổ bớt giận.
Minh Lạc sợ hãi quỳ xuống rồi tiến tới trước mặt Ninh Tiểu Xuyên, quỳ một gối nói:
- Ninh công tử, vừa rồi Minh Lạc đã mạo phảm công tử, xin hãy tha lỗi!
Ninh Tiểu Xuyên không để tâm Minh Lạc quỳ dưới đất mà nhìn Tâm Ma:
- Tâm Ma, ngươi đưa ta tới Tâm Ma Thành làm gì?
Không ai rõ hơn Ninh Tiểu Xuyên rằng Tâm Ma chẳng phải loại tử tế gì, hơn nữa hắn và Ninh Tiểu Xuyên cũng không phải bằng hữu.
Hắn khách khí như vậy chắc chắn có mục đích.
Tâm Ma cười:
- Ninh Tiểu Xuyên, ngươi đừng đề phòng bản tọa như vậy. Bản tọa mời ngươi tới Tâm Ma Thành chỉ là muốn cùng ngươi nói chuyện xưa, đồng thời thể hiện sự cảm ơn.
- Sao ngươi biết ta tới bên ngoài Tâm Ma Thành?
Tâm Ma nói:
- Ngươi vẫn chưa biết thân phận của bản tọa nhỉ? Bản tọa là tiên tổ của Tâm Ma Bộ, Tâm Ma Thánh Thần. Năm đó bản tọa phá vỡ phong ấn trogn Địa Ngục cùng với Ma Cung trấn áp bản tọa rơi xuống Ngọc Lam Đế Quốc. Giờ tu vi của bản tọa đã dần hồi phục, đạt tới Thứ Thần Cảnh. Với sức mạnh của ta, ngươi tới ngoài Tâm Ma Thành mà ta không biết được sao?
- Ngươi làm gì Sửu bà bà?
Tâm Ma nheo mắt, sắc mặt lạnh đi:
- Sao ngươi biết bà ta ở Tâm Ma Thành?
- Đương nhiên tự ta có cách!
Ninh Tiểu Xuyên nói.
- Tâm Ma, ta biết ngươi và Sửu bà bà có ân oán rất sâu sắc. Giờ ngươi thả bà ấy ra đi!
Tâm Ma cầm cốc huyết dịch Thứ Thần trên bàn lên, một hơi uống cạn, nói:
- Ninh Tiểu Xuyên, ngươi đang ra lệnh cho bản tọa sao?
Một luồng thần lực vô hình tỏa ra từ người Tâm Ma.
Trong đại điện, trừ Ninh Tiểu Xuyên ra, tất cả sinh linh đều bị luồng thần uy kia trấn nhiếp, run rẩy quỳ dưới đất.
Mi tâm Ninh Tiểu Xuyên hiện ra Thiên Tôn Ấn Ký chống lại thần uy của Tâm Ma.
- Ngươi có điều kiện gì? Cứ nêu!
Tâm Ma nhếch môi cười:
- Vậy là đúng rồi. Ninh Tiểu Xuyên, thật ra chúng ta có thể hợp tác, thậm chí có thể làm đồng minh tốt nhất. Bản tọa biết ngươi là truyền nhân của Diệt Thế Đạo. Cũng biết ngươi còn có một kẻ địch trời sinh. Chi bằng chúng ta hợp tác bản tọa giúp ngươi tiêu diệt kẻ địch đó để ngươi trở thành truyền nhân đời thứ tư của Diệt Thế Đạo.
Ninh Tiểu Xuyên cười khảy:
- Vậy ngươi muốn gì?
- Bản tọa không muốn gì cả, chỉ muốn giúp ngươi. Đương nhiên bản tọa không chỉ giúp ngươi mà còn bái ngươi làm thầy, học Diệt Thế Đạo. Ngươi thấy sao?
Ninh Tiểu Xuyên cười lớn:
- Thì ra ngươi muốn ta dạy Diệt Thế Đạo.
Tâm Ma nói:
- Với ngươi hay với bản tọa thì đó đều là việc tốt! Dù sao với tu vi của mình ngươi không không thể giết được kẻ địch đó. Để đệ tử giúp ngươi ra tay, chắc chắn sẽ khiến ả ta tan thành mây khói. Nếu đồng ý bản tọa sẽ gọi ngươi sư tôn ngay tại đây!
- Ta không đồng ý.
Ninh Tiểu Xuyên đáp.
Ánh mắt Tâm Ma tối lại:
- Tại sao?
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Trước tiên, ta sẽ đích thân đối phó với kẻ địch kia, không cần phải mượn sức ngươi. Thứ hai ta sẽ không chấp nhận bất cứ sự uy hiếp nào. Cuối cùng, nếu ta truyền Diệt Thế Đạo cho ngươi, khi ngươi đã học được rồi thì kẻ đầu tiên ngươi giết sẽ là ta.
Tâm Ma cảm thán:
- Ninh Tiểu Xuyên, ngươi hiểu nhầm bản tọa rồi! Nếu bản tọa bái ngươi làm thầy, kính ngươi còn chưa kịp, sao lại giết ngươi? Được rồi, hôm nay không nhắc tới việc bái sư, chúng ta uống một chén đã.
- Minh Lạc, Càn Kích, còn không mang ghế cho ba vị khách quý
Tâm Ma nói.
Ninh Tiểu Xuyên, Kim Giác Yêu Hoàng, Ngân Giác Yêu Hoàng lần lượt ngồi xuống bàn. Ninh Tiểu Xuyên còn khá, biểu hiện rất bình tĩnh, còn Kim Giác Yêu Hoàng và Ngân Giác Yêu Hoàng thì vô cùng sợ hãi.
Phải biết rằng phía trên kia là một lão tổ tông của Tà Bộ, một tà nhân sống đã không biết bao nhiêu năm, sao có thể không khiến người ta sợ hãi?
Tâm Ma vung tay, ba cốc thần huyết đáp xuống trước mặt Ninh Tiểu Xuyên, Kim Giác Yêu Hoàng và Ngân Giác Yêu Hoàng.
Tâm Ma nhìn xuống dưới, cười:
- Hai tháng trước bản tọa bắt được một Thứ Thần tới từ văn minh Thần Hà Phật Giới, vẫn nhốt hắn trong Tâm Ma Thành. Ngày nào cũng lấy vài cốc thần huyết từ người hắn. Tuy vị không giống huyết dịch của thần linh chân chính nhưng ở Đại Diêm cũng là mỹ vị rồi.
Kim Giác Yêu Hoàng, Ngân Giác Yêu Hoàng nhìn cốc trên bàn mà giật thót tim. Đây là cốc thần huyết tươi sao?
Họ liếm môi, rất động tâm. Nếu uống cốc thần huyết này không biết tu vi sẽ nâng lên tới cảnh giới nào?
Khi thấy Ninh Tiểu Xuyên không uống thì họ cũng cố gắng kiềm chế.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT