Có Không Giữ, Mất Tiếc Ghê

chương 5


8 tháng


☁️ Có Không Giữ Mất Tiếc Ghê (5/5 - Hoàn)

☁️ Tác giả: Mèo thần tài.

☁️ Nguồn: Zhihu

☁️ Edit: Nốt Nhạc Trắng Trong Mây

🎼☁️🎼☁️🎼☁️🎼☁️🎼☁️🎼☁️

11.

Khi trận tuyết đầu mùa đông rơi xuống, vụ l/y h/ôn của tôi và Giang Nghị cuối cùng cũng sắp kết thúc rồi.

Anh ta liên tục trì hoãn và từ chối ký đơn.

Tôi chỉ có thể đơn phương nộp đơn l/y h/ôn.

Trong ba tháng qua, hầu như ngày nào tôi cũng nhận được một bài luận biện giải tội lỗi.

Không cần nghĩ cũng biết được là ai đã viết chúng.

Tôi đã không đọc cái nào.

Tất cả chúng được gói lại và ném vào thùng rác.

Ngày phán quyết được đưa ra, tôi đã lấy đi phần lớn tài sản ròng của Giang Nghị.

Năm ngôi nhà ở trung tâm thành phố và vài chiếc ô tô sang trọng…

Tôi không từ chối.

Tôi xứng đáng có chúng.

Sau khi đi ra tới sân, Giang Nghị vẫn im lặng đi theo tôi.

Anh ấy không ngăn tôi lại cho đến khi tôi gọi xe và rời đi.

“Tiểu Song.”

Anh dừng lại một lúc, dường như vẫn còn chút hy vọng.

“Anh... vẫn có thể theo đuổi em được chứ?”

Tôi không dừng lại và bước vào xe.

Qua cửa sổ ô tô, tôi nhìn thấy rõ được đôi mắt đỏ ngầu của anh.

Suy nghĩ của tôi đột nhiên rơi vào trạng thái mơ màng.

Trước đây tôi đã từng rụt rè hỏi anh:

“Giang Nghị, anh có yêu em không?”

Nhưng đổi lại anh ấy đã cho tôi những gì?

Nghĩ đến đây, tôi hạ cửa sổ xuống, giơ tờ giấy l/y h/ôn còn ấm trong tay lên và trả lời gần như t/àn nh/ẫn:

“Không thể.”

Khoảnh khắc lời nói vừa dứt, ánh sáng trong mắt Giang Nghị——

Tôi không nhìn anh ấy nữa.

Xe nổ máy, tôi và Giang Nghị chạy ngược chiều nhau.

Những hướng đi khác nhau.

Tôi gặp lại Lâm Đường tại một cuộc thi múa ba lê vào cuối năm.

Hai học sinh do tôi hướng dẫn đã vượt qua kỳ thi sơ tuyển một cách xuất sắc và hôm nay là ngày thi tiếp theo.

Lâm Đường chế nhạo tôi ở hậu trường.

Cô ấy nói trước mặt mọi người rằng tôi đã ngã từ trên cao xuống và phải trở thành kẻ t/àn ph/ế vì một người đàn ông.

Những học sinh do họ dạy đương nhiên cũng không khá hơn.

Tôi chỉ mỉm cười, không đáp trả.

Mấy tháng nay, ngày nào tôi cũng làm việc từ sáng đến tối để hướng dẫn học sinh tập múa.

Các em ấy đã tập luyện rất chăm chỉ và mặc dù yêu cầu của tôi gần như khắc nghiệt nhưng chúng cũng không bao giờ phàn nàn.

Vì vậy, tôi biết rõ ràng.

Trò chơi hôm nay.

Ai sẽ là người chiến thắng?

Vòng chấm điểm đầu tiên của ban giám khảo kết thúc, tôi thấy trong mắt Lâm Đường hiện lên một tia ghen tị.

Cô ấy nhận thấy ánh mắt của tôi và nói một cách cay đắng:

“Chỉ là vòng đầu tiên thôi.”

“Tôi không thể bị cậu dẫm lên mãi được.”

Tôi nhướn mày nhìn cô ấy và mỉm cười.

“Rồi chúng ta sẽ thấy.”

Vòng chấm điểm thứ hai của giám khảo đã kết thúc, khuôn mặt thanh tú của Lâm Đường gần như đã h/ung d/ữ hẳn lên.

Cô ta đi giày cao gót, xông vào phòng thi đấu và mắng mỏ thậm tệ với học sinh của mình.

Tôi không lo lắng mấy.

Chẳng trách được Lâm Đường sẽ n/ổi g/iận.

Rốt cuộc chỉ còn lại vòng cuối cùng.

Ai thua thì thua, thắng rồi sẽ thắng.

Kết luận sẽ sớm được đưa ra.

Nhưng tôi không ngờ lại xảy ra t/ai n/ạn ở hiệp thứ ba.

Có một vài chiếc đinh bấm được nhét vào đôi giày múa ba lê của học sinh tôi.

May mắn thay em ấy vẫn nhớ những gì tôi dặn dò và luôn kiểm tra kỹ trước khi mang vào.

Nếu không, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.

Ban đánh giá đã kiểm tra camera giám sát.

Cuối cùng người ta xác nhận rằng chính học trò của Lâm Đường đã gây ra vụ việc.

Trước khi đứng dậy đi vào phòng thay đồ, tôi chỉ tiếp xúc gần với mỗi Lâm Đường.

Lúc này, sự thật được tiết lộ.

Sự việc này đã gây ra ồn ào lớn đến mức Lâm Đường bị trực tiếp loại khỏi ngành.

Cô ta cũng phải đối mặt với tội danh xúi giục và gây tổn thương cho người khác.

Trước khi bị bắt đi, trong mắt cô tràn đầy vẻ không cam lòng.

"Nghê Song, tại sao mày luôn chèn ép tao chứ?!”

“Tại sao Giang Nghị lại thà giữ một kẻ qu/è qu/ặt như mày còn hơn ở bên cạnh tao chứ?!”

Xung quanh có rất nhiều người xì xào bàn tán.

Nội dung cũng không có gì mới ngoài việc nói về chiếc ch/ân g/iả của tôi vì hôm nay lần đầu tiên tôi mặc váy ngắn.

Đối mặt với những ánh mắt này, dù là thân thiện hay khinh thường.

Tôi cũng chỉ mỉm cười nhẹ nhõm.

"Xin chào mọi người, tôi là Nghê Song.”

“Tôi từng là một vũ công ba lê, còn bây giờ tôi là giáo viên.”

Một số giám khảo đi ngang qua và bị thu hút bởi phần chân cơ khí của tôi.

Rồi họ đưa cho tôi một cơ hội lớn.

Mời tôi phát triển trong một thế giới rộng lớn hơn.

Họ nói rằng:

"Nghê Song.”

“Học sinh của em cũng sẽ giống như em thôi.”

“Xứng đáng có được vị trí đầu tiên.”

Tôi vuốt ve chiếc huy chương vàng mới toanh và nghĩ, chặng đường phía trước sẽ vẫn còn rất dài.

Tôi, Nghê Song, sẽ không bao giờ dừng lại ở đây.

Tôi nhận lấy cơ hội của các giám khảo đưa.

Quyết định đưa học trò đến một thành phố lớn hơn để phát triển.

Ban đầu tôi nghĩ mẹ tôi sẽ lo lắng hoặc can ngăn.

Nhưng sau khi nghe xong, mẹ tôi chỉ bình tĩnh gật đầu.

“Đi đi, cơ hội tốt như vậy, ai không đi chính là kẻ ngốc.”

Rồi đêm trước khi đi, mẹ đã đi ngủ rất sớm.

Tôi tưởng mẹ đang tức giận và sẽ nói điều gì đó mỉa mai.

Không ngờ ngày hôm sau mẹ tôi cũng đã thu dọn hành lý xong rồi.

Bà nói: “Con gái mẹ ở đâu, mẹ cũng sẽ đi đến đó”.

Mũi tôi đau quá.

Tôi không khỏi muốn khóc.

Nhưng khoảnh khắc mẹ nói “Cả nhà mình đang chuyển nhà”, nước mắt của tôi lại chuyển thành tiếng cười.

Ga cao tốc vào ngày thứ bảy rất đông đúc.

Tôi ngồi ở hàng ghế đầu tiên của hạng thương gia, nhìn lại sẽ thấy một người quen ngồi ngay ghế sau bên phải.

Lòng bàn tay anh có một vết sẹo, trên tay anh đang ôm một bó hoa nhài tây trắng tinh.

Ngôn ngữ của hoa nhài tây là——

Im lặng chờ đợi.

Chờ một ngày em khám phá ra sự chân thành và tình yêu của anh.

12.

 (Góc nhìn thứ ba)

Lần cuối cùng Giang Nghị nghe nói về tình hình hiện tại của Nghê Song là vào cuối năm.

Khi mẹ anh đang mua hàng Tết, bà vô tình nhắc đến:

“Nghê Song sắp chuyển đi, năm nay mẹ sẽ gửi thêm đồ cho gia đình con bé.”

Giang Nghị bỗng nhiên cứng đờ.

Chuyển đi?

Chuyển đi đâu?

Đột nhiên, anh cúi đầu xuống và cười một mình.

Nghê Song đã chặn hết thông tin liên lạc của anh ta rồi.

Làm sao anh có thể biết được?

May mắn thay, mặc dù anh và Nghê Song đã l/y h/ôn nhưng người lớn của hai nhà thì vẫn thường xuyên liên lạc.

Vì thế Giang Nghị ẩn ý hỏi:

“Sao cô Nghê lại an tâm để con gái một mình đi nước ngoài được?”

“Làm sao có thể an tâm được chứ?”

Sau khi mẹ anh nói những lời này, Giang Nghị cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Anh cho rằng chỉ cần Nghê Song ở cùng thành phố với anh, anh vẫn có thể tình cờ gặp lại cô.

Nhưng giây tiếp theo, ảo mộng hoàn toàn tan vỡ.

“Cả nhà họ đã chuyển đi luôn rồi.”

Việc chuyển nhà có ý nghĩa gì?

Cuộc đời này có còn quay lại lần nữa không?

Tim anh rung lên d/ữ d/ội.

Giang Nghị hoảng đến nỗi suy nghĩ của anh bắt đầu lang thang.

Anh nhớ rằng lần đầu tiên anh gặp Nghê Song, cô vẫn còn là một cô bé bảy tuổi.

Cô thích đuổi theo, kéo láy vạt áo anh và rụt rè nói:

“Anh ơi.”

Giang Nghị lớn hơn Nghê Song hai tuổi.

Khi anh học tới lớp tám trung học cơ sở, cô bé hãy còn học lớp sáu, chưa hiểu gì nên đã tập múa trước mặt anh không chút do dự.

Chiếc váy ba lê tôn lên vóc dáng xinh đẹp của cô gái.

Giang Nghị đỏ tai quay mặt đi, lúc cúi đầu viết bài tập, có mấy giọt m*áu đỏ tươi chảy ra từ mũi rơi lộp bộp xuống tờ giấy.

Anh biết mọi chuyện đã chốt rồi.

Cái tên Nghê Song đã định sẵn sẽ đọng lại trong tâm trí anh.

Vào đầu mùa hè năm đó, vào tháng 5, một trận đ.ộng đ.ất lớn đã xảy ra ở thành phố Tứ Xuyên.

Giang Nghị đã đến tỉnh khác để tham gia các cuộc thi và may mắn trốn thoát.

Nhưng Nghê Song lại không được may mắn như vậy.

Cô bị mắc kẹt dưới lòng đất ba ngày ba đêm, đây đã là giới hạn thể chất đối với một cô bé mười hai tuổi.

Giang Nghị đã tìm kiếm ở tàn tích gần nhà cô nhiều lần.

Mãi vẫn không có kết quả.

Khi anh đang chán nản và đang rời đi thì bị một người đàn ông lạ mặt ngăn lại.

Sau này anh mới phát hiện ra.

Người đàn ông đó chính là Lâm Chí Dạ.

Anh ta nói có một cô gái đang c/ầu c/ứu nhưng chân anh ta bị thương nên đã nhờ Giang Nghị tìm đội cứu hộ để được giúp đỡ.

Giang Nghị rời đi.

Đây là điều đúng đắn nhất anh ấy đã làm trong cuộc đời mình.

Bởi vì cô gái được cứu chính là Nghê Song.

Khi nằm viện, Nghê Song vẫn luôn gặp á/c m/ộng và nửa đêm tỉnh dậy bật khóc.

Giang Nghị đến thăm cô, nhìn khuôn mặt gầy gò, xanh xao trên giường bệnh làm lòng anh đau nhói.

Anh nắm tay cô, an ủi cô hết lần này đến lần khác:

"Tiểu Song, không sao đâu, đừng sợ.”

“Anh sẽ luôn bên em.”

Sau đó, Nghê Song dần dần khá hơn.

Cô bắt đầu bám lấy Giang Nghị và đối xử với anh ngày càng tốt hơn, gần như không có điểm giới hạn.

Lần nào bạn bè của Giang Nghị cũng trêu chọc anh:

“Nghê Song đã xinh còn tốt tính. Mày b/ỏ b/ùa ẻm à? Không thấy bị cảm động hả?”

Giang Nghị im lặng.

Tất nhiên là ai lại đi thừa nhận điều đó chứ.

Nhưng một khi một người đã muốn thoát khỏi điều gì đó thì ý nghĩ đó chỉ càng trở nên mãnh liệt hơn thôi.

Anh biết Nghê Song yêu anh và đối xử tốt với anh vì “ơn cứu mạng”.

Cho nên bản thân đã phạm sai lầm, lừa gạt Nghê Song.

Anh thừa nhận mình ích kỷ và đạo đức giả, nhưng... đó là Nghê Song, cô gái anh thích từ năm mười hai tuổi.

Anh yêu cách cô tỏa sáng trên sân khấu.

Nghê Song nhảy vở Hồ Thiên Nga sẽ mãi mãi là công chúa đích thực.

Những năm sau đó, sự mơ hồ ngày một tăng thêm.

Cho đến khi Lâm Đường xuất hiện.

Cách đẹp của cô và Nghê Song là khác nhau.

Nếu Nghê Song là một bông hoa nhài trắng tinh khiết thì Lâm Đường là một đóa hồng đỏ quyến rũ, đẹp đến choáng ngợp.

Anh bị thu hút bởi làn da đó.

Anh nóng lòng muốn hẹn gặp Lâm Đường để có thể hiểu rõ cô hơn nữa, nhưng không ai ngờ được sẽ xảy ra vụ t/ai n/ạn xe hơi.

Giang Nghị cảm thấy tội lỗi đến ph/át đi/ên.

Anh biết Nghê Song thích mình nên đã tìm đến dì Nghê và nói muốn chăm sóc Nghê Song suốt đời còn lại.

Nhưng anh đã đánh giá quá cao tính cách của mình rồi.

Bất cứ ai cũng có thể đưa ra một lời hứa nhẹ đầy dễ dàng.

Nhưng thật sự rất khó để làm được điều đó.

Ngày ngày đêm đêm, anh luôn phải đối mặt với một người kh/uyết t/ật không ổn định về mặt cảm xúc, mát-xa cho cô, đồng hành cùng để cô phục hồi chức năng và khiến cô được hạnh phúc.

Nó thực sự rất tốn nhiều năng lượng.

Thời gian trôi.

Sự rộn ràng của tuổi trẻ đã bị xóa sạch từ lâu.

Anh bắt đầu ch/án gh/ét loại sinh hoạt nhìn đâu cũng thấy gh/ét này, đồng thời cũng... ch/án gh/ét Nghê Song.

Nhưng cô ấy đã c/ứu m/ạng anh.

Làm sao anh dám bộc lộ những cảm xúc ti/êu c/ực của mình với cô?

Và thế là cuốn nhật ký đó ra đời.

Giống như chiếc hộp Pandora, chứa đầy sự x/ấu x/a của bản thân.

Ở bề ngoài là một người chồng hiền lành, ân cần nhưng bên trong lại đầy ch/án gh/ét người vợ t/àn t/ật của mình.

Anh mong Nghê Song sẽ chủ động đệ đơn l/y h/ôn để anh có thể chấm dứt mối quan hệ dày vò này.

Nhưng đợi đến khi cô ấy thực sự đề cập đến nó.

Giang Nghị lại hối hận.

Anh từng nghĩ tình yêu của mình với Lâm Đường vẫn còn đó, nhưng vào đêm Nghê Song biến mất, anh đã vô cớ h/oảng s/ợ.

Cảm giác đó như thế nào nhỉ?

Nó giống như bị một kh/ẩu s/úng b/ắn thẳng vào tim, và trái tim anh đ/au kh/ổ không thể đo nổi.

Chỉ khi đó anh mới nhận ra rằng mình—mình đã yêu Nghê Song từ lâu rồi.

Nếu không, tại sao trái tim anh lại nh/ói lên khi cô khóc?

Anh ấy đã hỏi Nghê Song nhiều lần: “Em có thể đừng rời đi được không?”

Câu trả lời luôn là không.

Nếu lần này.

Nếu anh không đuổi theo cô, với tính cách phóng khoáng của Nghê Song, có lẽ kiếp này họ sẽ chẳng bao giờ có thể gặp lại nhau nữa.

“Này, ngoài trời đang có tuyết, con đi đâu vậy?”

Giang Nghị không có trả lời.

Anh muốn đuổi theo vợ cũ.

13.

Tôi bị đánh thức bởi tiếng nói chuyện.

“Chúa ơi, nhìn chiếc Cadillac màu trắng kia kìa!”

“Thật đi/ên r/ồ, lái xe quá nhanh, gần như ngang bằng với tàu cao tốc rồi.”

“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tổng tài nào đang đuổi theo đuổi vợ à? ”

Tôi nhìn theo hướng ngón tay của họ.

Trái tim tôi ng/ừng đ/ập.

Tôi biết rất rõ chiếc xe đó.

Là Giang Nghị.

Cùng lúc đó, một số máy chưa được lưu tên gọi đến.

Tôi đã bắt máy.

Tiếng gió lớn vượt qua vang vọng bên tai tôi.

Trộn lẫn với hơi thở mạnh của người đàn ông.

Khi anh gọi cho tôi, giọng anh khàn khàn.

"Tiểu Song.”

“Anh nhớ em.”

Tiếng g/ầm của động cơ làm rung màng nhĩ tôi.

Ngày càng to hơn.

"Anh đ/iên à, Giang Nghị!”

"Anh đang làm gì thế?!”

“Anh không cần m/ạng s/ống của mình nữa sao? Dừng lại đi!!!”

BÙM!

Có vẻ như có thứ gì đó đã đập vỡ kính chắn gió.

Nhưng bên ngoài cửa sổ, chiếc xe dường như sắp ch/ết máy.

Vẫn tăng tốc.

"Tiểu Song, anh cầu xin em, hãy ở lại mà.”

"Anh biết điều anh làm là sai rồi.”

“Đừng đi—”

"Từ nay về sau, anh chỉ đứng từ xa quan sát cuộc sống của em thôi, sẽ không quấy rầy em nữa.”

“Làm ơn, đừng rời bỏ anh, được không?”

Tôi sốc đến mức không thể nói được.

Tôi vẫn giữ nguyên tư thế nghe điện thoại, lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Giang Nghị, dừng lại đi!”

“Còn tiếp tục như vậy, anh sẽ ch/ết!!!”

Anh ta ngoảnh mặt đi.

Cho đến khi có một tiếng n/ổ.

Một tiếng n/ổ lớn vang lên trong tai tôi.

Anh ta dường như đã tông vào lan can hay gì đó, rồi cuối cùng dừng xe lại, chỉ có tiếng rên rỉ đau đớn.

“Tiểu Song...”

Giọng nói của người đàn ông dần biến mất trong gió.

"Đáng tiếc thật đấy.”

"Vẫn chưa kịp nói với em…”

“Thật ra anh đã yêu em từ rất lâu rồi.”

Những từ cuối cùng đã gần như không thể nghe được.

Đêm hôm đó, một bản tin có tựa đề “Cadillac rượt đuổi trên đường sắt cao tốc” đã thống trị các đầu đề của nhiều trang báo.

Giấy phép lái xe của chủ xe đã bị thu hồi và anh ta bị cấm lái xe suốt đời.

Thậm chí...còn gãy cả hai chân.

Tay tôi run lên khi lật xem tin tức, điện thoại rơi xuống đất.

Màn hình bị nứt rồi.

Một bàn tay thon đẹp đã giúp tôi nhặt nó lên.

Bắt gặp ánh mắt dịu dàng của người đàn ông làm tôi giật mình.

“Sao anh lại ở đây?”

Lâm Chí Dạ nhìn xuống tôi với một nụ cười thản nhiên.

“Để đuổi theo 'ngôi sao' của tôi.”

(Hoàn)

☁️ Cảm ơn các bạn đã đọc ạ! Hãy tiếp tục theo dõi những truyện mới của chúng mình nhé!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play