Có Không Giữ, Mất Tiếc Ghê

chương 3


8 tháng


☁️ Có Không Giữ Mất Tiếc Ghê (3/5)

☁️ Tác giả: Mèo thần tài.

☁️ Nguồn: Zhihu

☁️ Edit: Nốt Nhạc Trắng Trong Mây

🎼☁️🎼☁️🎼☁️🎼☁️🎼☁️🎼☁️

6.

Tôi không về nhà cùng với Giang Nghị.

Thay vào đó, tôi chỉ lang thang không mục đích dọc cây cầu bắc ngang qua sông.

Hoàng hôn hôm nay thật đẹp, nó gần như trải dài khắp bầu trời, nhưng dù phong cảnh có 

tuyệt vời đến đâu, tôi cũng không có tâm trạng thưởng thức nổi.

Tôi cúi xuống bên lan can nơi phần sơn đã có hơi bong tróc, ngơ ngác nhìn mặt sông phẳng lặng.

Có người đang chụp ảnh hoàng hôn, còn có một gia đình ba người nắm tay nhau đi dạo.

Còn tôi? Tôi đang làm gì vậy chứ?

Ồ, tôi chỉ đang suy nghĩ là trên đời này là ai thì sẽ có được hạnh phúc?

Dù là ai thì cũng không phải tôi.

Tôi kiễng chân nhìn xuống, cây cầu bắc qua sông rất cao, gió cũng liên tục rít bên tai.

Khi đang quan sát, tôi chợt muốn nh/ảy xuống và kết thúc mọi chuyện tại đây.

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo.

Điện thoại trong túi tôi reo lên.

Giọng nói của người phụ nữ trung niên x/uyên tới màng nhĩ của tôi.

“Con gái à, mẹ đã lâu không gặp con rồi, ngày mai đi mua đồ mẹ ghé qua gặp con được không?”

“...”

Khi một người ở thời điểm tệ nhất, lại nghe được sự quan tâm của gia đình.

Sao tôi lại bật kh/óc ngay phút này chứ?

Và ý tưởng điên rồ trong đầu tôi khi nãy dường như đã lập tức tắt ngấm.

Tôi cố gắng kìm nước mắt và nói nhỏ:

“Mẹ ơi, con muốn ăn món sườn chua ngọt mẹ làm.”

“Con bé này, được rồi, ngày mai mẹ sẽ qua làm cho con nhé.”

“Đợi mẹ nhé con gái."

Sau khi cúp điện thoại xong chỉ giây tiếp theo, tầm nhìn của tôi đã bị bóng tối phủ lấy.

Người đàn ông đẹp trai đó đang nhìn xuống tôi.

“Có phải vừa nãy em đã có ý định t/ự s*t phải không?”

“...”

Anh ta vừa nói xong, tôi cứng đờ ngay tại chỗ.

Bởi vì giọng nói của người này...rất giống giọng nói của Giang Nghị.

Vì vậy, tôi ngơ ngác nhìn anh ấy và hoàn toàn phớt lờ câu hỏi của anh ấy.

Cho đến khi anh ấy đưa tay ra và vẫy vẫy qua lại trước mắt tôi.

Tôi chợt tỉnh táo lại và nhìn anh ấy một cách cẩn thận.

Mặc dù giọng nói giống nhau nhưng ngoại hình lại là hai phong cách hoàn toàn khác nhau.

Đường nét trên khuôn mặt của Giang Nghị sắc sảo và mang lại cho người ta cảm giác rất rắn rỏi.

Nhưng người đàn ông trước mặt lại toát ra sự dịu dàng từ trong ra ngoài.

“Có nhiều cách để t/ự t* mà.”

Người đàn ông hơi nghiêng người về phía trước và nhìn vào mắt tôi một cách nhẹ nhàng cùng dịu dàng.

“Em có thể chọn c/ắt c/ổ t/ay, nh/ảy khỏi một tòa nhà, tr*o c/ổ t/ự t* hoặc u/ống th/uốc đ/ộc. Tôi luôn có thể cứu em trong bất kỳ trường hợp nào trong số này.”

"Bởi vì tôi là một bác sĩ.”

“Nhưng em đừng chọn cách nh/ảy xuống sông. Vì tôi...không biết bơi.”

Tôi nhếch môi lên.

Thật ra anh ấy rất muốn cười với tôi nhưng rồi lại xua tay từ chối.

“M/ắt đ/ỏ như thỏ ấy.”

“Đừng é/p mình phải cười.”

Cơn gió chiều hòa cùng giọng nói du dương của người đàn ông như một bàn tay to lớn vô hình xua tan đi làn sương mù trong lòng tôi.

Anh ấy nói tên anh ấy là Lâm Chí Dạ.

Anh ấy là bác sĩ của Bệnh viện Tây Trung Quốc.

Hai năm trước, bàn tay phải của anh ấy bị một bệnh nhân cấp tính c/ắt đ/ứt, đến nay đã không còn có thể cầm d/ao m/ổ lên được nữa.

Tôi lấy điện thoại ra và tìm kiếm tài khoản của anh ấy.

Tôi thấy rằng thông tin của người đàn ông này giống hệt như vẻ ngoài của anh ấy, thật hoàn hảo.

Không chỉ vậy, anh còn tham gia nhiều hoạt động tình nguyện nữa.

Lâm Chỉ Dạ dựa vào lan can, quay đầu nhìn tôi.

“Có thể chia sẻ cho tôi biết tại sao em lại muốn t/ự t* không?”

Giọng anh nhẹ nhàng.

Nhưng nó nhẹ nhàng đến nỗi nước mắt tôi không thể ngừng chảy.

Tôi nhắm mắt lại, như thể mạo hiểm mạng sống, tôi vén váy lên từng chút một, để lộ một đoạn của chiếc chân giả.

Ba năm qua, tôi đã phải chịu quá nhiều lời bàn luận và mọi loại ánh nhìn, thật sự không biết lần này người trước mặt sẽ nhìn nhận mình như thế nào.

Không khí im lặng hồi lâu.

Tôi lo lắng mở mắt ra, mới phát hiện Lâm Chí Dã đã ngồi xổm xuống từ lúc nào rồi.

Anh ấy nhìn vào chiếc chân giả của tôi rồi ngước lên nhìn lại.

Đôi mắt đen chứa đầy những tia sáng nhỏ.

“Phong cách Cyberpunk?

“Nghê Song, em ngầu thật đấy.”

“……”

Đó cũng là lần đầu tiên có người nói như vậy với tôi.

<Sự hoàn hảo hoàn toàn thực sự là rất đẹp.

Nhưng tiếc nuối cũng là một loại vẻ đẹp.>

Câu này làm tôi đã thuộc nó rất lâu về sau.

Khi tôi và Lâm Chí Dã đang nói lời tạm biệt, trời đột nhiên bắt đầu mưa nhẹ.

Anh ấy cởi áo khoác ra như một quý ông và trùm qua đầu tôi.

“Nhà em ở đâu, tôi sẽ đưa em về.”

Những hạt mưa mỏng làm ướt mái tóc ngắn của anh, tóc mái của người đàn ông xõa xuống che đi hàng mi dài.

Thấy tôi im lặng, anh cười khúc khích.

“Không muốn về nhà à?”

Tôi gật đầu.

Anh suy nghĩ một lúc rồi lấy điện thoại ra vuốt vài cái để mở một phần mềm đặt phòng khách sạn nào đó.

“Vậy anh sẽ đưa em đi ngắm sao.”

Tôi mím môi, nhưng trước khi kịp trả lời thì tôi đã thấy anh ấy đã đặt hai căn phòng cực kỳ đắt tiền, dãy phòng ở tầng trên cùng.

Có vườn thượng riêng.

Người ta nói rằng có bố trí một chiếc kính thiên văn có thể nhìn thấy toàn bộ bầu trời đầy sao.

Về phần tại sao lại có hai phòng…

Lâm Chí Dã giơ điện thoại di động lên và nhướng mày nhìn tôi.

"Đã muộn thế này rồi. Ở khách sạn một mình không an toàn đâu.”

“Tôi ở ngay cạnh phòng em thôi, nếu em cần gì thì hãy gọi cho tôi nhé.”

Nhưng có lẽ đó là sự x/ui x/ẻo của tôi.

Dự báo thời tiết nói trời sẽ chỉ mưa trong hai tiếng đồng hồ nhưng cuối cùng trời vẫn không tạnh suốt đêm.

Sương mù dày đặc, các ngôi sao bị mây đen che phủ, không một tia sáng nào có thể lọt qua.

Tôi chờ đợi và ngủ thiếp đi.

Khi tôi tỉnh dậy lần nữa, ánh sáng ban mai đã chiếu vào phòng.

Có rất nhiều tin nhắn chưa đọc trên điện thoại cạnh giường, tất cả đều là từ cùng một người.

Là Giang Nghị.

[Tiểu Song, em đang ở đâu?] 

[Tại sao em không về nhà?] 

[Làm ơn hãy để ý đến anh đi, anh thực sự lo lắng cho em.] 

Tôi liếc nhìn nó, nhưng không hồi âm.

Chẳng mấy chốc, chúng đã bị đẩy lùi bởi hai tin nhắn mới nhất.

[Ai nói không có ngôi sao nào.]

[Không phải em là ngôi sao sáng nhất sao?]

Đã ký, Lâm Chí Dạ.

Đầu ngón tay của tôi run lên.

Khoảng mười giờ trước, tôi có phàn nàn với anh ấy về việc chờ đợi trong vườn quá lâu mà thậm chí không nhìn thấy nổi bóng của ngôi sao nào.

Sáng nay anh ấy gửi cho tôi một bức ảnh.

Bên trong hình là tôi đang đu mình trên chiếc xích đu của vườn treo, cầm chiếc kính thiên văn nhìn lên bầu trời đêm tối tăm.

Gió thổi lên vạt váy của tôi.

Để lộ làn da ấm áp và chân giả kim loại phát ra ánh sáng lạnh.

Tất cả chúng nó lại hài hòa đến không ngờ.

Trước đây, tôi chưa hề sẵn lòng đối mặt với những thiếu sót của bản thân.

Bây giờ, tôi đã chịu nhấn, giữ ảnh và nhấp vào lưu.

Điện thoại tiếp tục rung lên.

Lâm Chí Dạ lại gửi một tin nhắn thoại khác qua rồi.

Anh gọi tên tôi một cách nhẹ nhàng và chân thành.

[Nghê Song, hãy trở thành ngôi sao của chính mình.]

7.

Trưa hôm đó, tôi trở về nhà Giang Nghị.

Thường vào thời điểm này, lẽ ra anh ấy vẫn đang ăn trưa ở công ty.

Chỉ thuận tiện đặt đồ ăn vận chuyển tới cho tôi.

Nhưng tôi chưa bao giờ mong đợi điều đó.

Cánh cửa vừa mở ra, Giang Nghị đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách đột nhiên nhìn về phía tôi.

Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tôi thấy sự ngạc nhiên hiện lên trong mắt anh ấy.

Giang Nghị ôm lấy tôi thật chặt trong vòng tay.

“Tối qua em đã đi đâu?”

Giọng anh khàn đặc.

Có vẻ như anh ấy đã không ngủ cả đêm, cả râu trên cằm cũng đã mọc lên lún phún.

"Tại sao em không trả lời cuộc gọi của anh?”

“Em có biết... anh đã tìm em bao lâu rồi không?”

Có vẻ như anh ấy thực sự lo lắng cho tôi.

Nhưng tôi không thể tin được nữa.

Tôi vùng vẫy mấy lần mãi cũng thoát được khỏi vòng tay anh.

Đây là lần đầu tiên tôi bình tĩnh nhìn Giang Nghị từ góc độ của một người ngoài cuộc.

Đối mặt với người vợ suốt đêm không về nhà, anh tỏ ra lo lắng nhưng tôi vẫn thoáng thấy sự h/ung b/ạo ẩn chứa trong mắt anh.

Nghĩ vậy tôi liền nói thẳng:

“Giang Nghị, tối hôm qua tôi ở cùng một người đàn ông khác.”

Cả người anh cứng đờ đi.

Chiếc mặt nạ dịu dàng và quan tâm dường như sắp bị ph/á v/ỡ.

“Đừng có đùa.”

“Ngoài anh ra, xung quanh em không hề có người nào khác giới nào nữa cả.”

Khi anh ta nói, tôi thấy rõ trong mắt Giang Nghị hiện lên một tia kh/inh th/ường.

Thoáng qua rất nhanh.

Tốc độ nhanh đến mức tôi tưởng đó là ảo ảnh.

Nghĩ lại thì, trước kia Giang Nghị có lẽ cũng không che giấu giỏi lắm.

Sự gh/ê t/ởm mà tôi cảm nhận được khi đối mặt với tôi sẽ xuất hiện vào một số thời điểm nhất định.

Chỉ là tình yêu của tôi đã tạo ra một bộ lọc cho anh ấy.

Tôi nghĩ anh ấy yêu tôi và anh ấy là đối tác hoàn hảo nên tôi đương nhiên cũng bỏ qua những chi tiết này.

Tôi cụp mắt xuống, đi thẳng vào phòng ngủ và bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Nhìn thấy tôi bắt đầu trở nên nghiêm túc Giang Nghị đột nhiên giơ chân lên đ/á v/ăng vali của tôi đi.

Có vẻ như cuối cùng anh ta cũng đã chịu lộ ra một chút bản chất thật của mình rồi.

Lông mày anh nhíu lại, hồi lâu mới nói chuyện giọng tràn đầy sự th/iếu k/iên nh/ẫn.

"Dừng lại đi.”

“Không phải chỉ là một cuốn nhật ký thôi sao?”

“Anh sẽ đ/ốt nó.”

“Sau khi nó cháy hết rồi thì cứ coi như em chưa từng nhìn thấy nó, được chứ?”

Không được.

Nhưng tôi chưa kịp trả lời thì Giang Nghị đã lao vào phòng làm việc và lấy cuốn nhật ký ra.

Trước mặt tôi, anh bấm bật l/ửa và châm không chút do dự.

Những ngọn l/ửa nhanh chóng lan qua các tờ giấy.

Những dòng chữ màu đen trên tờ giấy trắng nhanh chóng biến thành một đống tr/o t/àn như pháo hoa.

“Không cần đâu, Giang Nghị.”

Anh nắm chặt lấy tay tôi, sợ rằng nếu buông ra, tôi sẽ chạy trốn khỏi đây.

Giọng nói khàn khàn cũng trầm đi.

“Anh đã xém ph/át đ/iên chỉ vì không thể tìm thấy em cả đêm qua đấy.”

"Anh sợ em sẽ xảy ra chuyện gì đó, anh sợ em sẽ t/ức g/iận với anh, càng sợ em sẽ không cần anh nữa…”

"Khi Lâm Đường ra nước ngoài, anh còn chưa mất bình tĩnh như tối qua đâu.”

“Em mới rời đi có một ngày, tim anh đã như th/ắt l/ại.”

Anh ấy nói rất nhiều, càng nói thì mắt càng đỏ.

"Tiểu Song, vợ ơi…”

“Em có thể nói một lời với anh được không?”

Tôi choáng váng một lúc lâu.

Đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.

Mọi người khác có như thế này không?

Dựa vào nỗi đ/au ch/ia l/y để xác định tình yêu?

Tôi nhìn anh ấy rồi đột nhiên bật cười.

“Nhưng mà Giang Nghị, cuốn nhật ký đó tôi thuộc lòng cả rồi.”

Đ/ốt ch/áy nó rồi thì có sao.

Nội dung bên trong như một con d/ao vậy, nó c/ứa s/âu vào trái tim tôi.

Tôi sẽ không bao giờ quên được nó trong đời.

Giang Nghị gần như nửa q/uỳ trước mặt tôi, đôi môi r/un r/ẩy không thể giấu đi sự bối rối.

“Nhật ký chỉ là lối thoát cho cảm xúc của anh thôi.”

"Anh chỉ đi tìm Lâm Đường vì nghĩ rằng không thể để cô ấy đi một mình được.”

“Nhưng hôm nay khi em đệ đơn l/y h/ôn, anh thực sự s/ợ rồi.”

"Tiểu Song, anh chưa bao giờ s/ợ h/ãi như vậy.”

"Anh hối hận rồi, anh không muốn l/y h/ôn.”

“Lần này em có thể tha thứ cho anh với được không?”

Tôi nhìn xuống anh ấy.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play