Nửa tháng sau khi bị Ác Ma tấn công, Carl cuối cùng cũng có cơ hội được ở một mình với hiệp sĩ.

Pháp sư tập sự đã dành khoảng thời gian này chuyên chú cải thiện bản thân. Chứng kiến các pháp sư cấp cao chiến đấu, kỹ thuật cầu lửa vô cùng đơn giản khiến y nhận ra rằng mình vẫn còn rất nhiều điều phải học hỏi.

Sau khi có thể tự vẽ được các pháp trận cỡ trung bình, các giáo sư bắt đầu tán thành thực lực của y. Tuy rằng y vẫn không có được những vật phẩm tốt nhất, nhưng y cũng đã được phép ra vào phòng luyện pháp và thư viện, quan sát các giáo sư thao tác và đảm nhiệm nhiệm vụ thu dọn tàn cục.

Lúc có người gõ cửa, y đang dọn dẹp phấn, nến và bột trong căn phòng luyện pháp không người.

"Ta có thể vào chứ?" Đối phương nói.

"Nếu anh không ngại đứng trong pháp trận vừa biến chuột thành đá, xin mời vào." Carl nói.

Bước chân của hiệp sĩ dừng lại trên không trung.

"Đùa thôi," Pháp sư tập sự nói, "Tôi xóa mấy phần quan trọng rồi." Hiện tại chỉ còn một sàn nhà bẩn mà thôi.

Đối phương đi vào phòng.

"Cậu cần giúp không?" Hắn nhìn xem chung quanh, lễ phép hỏi.

Sau khi nhận được lời từ chối thẳng thừng, hắn được yêu cầu đứng vào một góc phòng trống không.

"Nghe nói mấy hôm trước Shirley đại nhân có nói chuyện với cậu." Hiệp sĩ nói, "Cho dù là nói gì, cũng mong cậu không cần lo lắng. Ngài ấy chỉ đang làm theo thủ tục thôi."

Shirley là pháp sư cấp cao xuất hiện đêm đó. Carl suy đoán đối phương có lẽ là giám thị của đội hiệp sĩ hộ vệ.

"Tôi không lo lắng," Carl trả lời, "Chỉ cảm thấy ghê tởm khi nói chuyện cùng bà ta thôi."

Cậu biết cô gái này không? Biết cô gái này tại sao lại triệu hồi ác ma không? Khi đối diện với ác ma, cậu có cảm thấy bị mê hoặc không?

—— Đây không gọi là nói chuyện, mà là thẩm vấn.

"Xin lỗi," Hiệp sĩ hộ vệ nói, "Là do bọn ta không thể bảo vệ được các pháp sư tập sự. Tòa Thánh rất không khoan dung với những sự cố như vậy. Ngài ấy không phải cố ý......."

"Anh tìm tôi có việc gì?" Carl ngắt lời hắn, "Tôi không muốn nghe anh xin lỗi vì những trách nhiệm không thuộc về anh, vì những người không liên quan mà phải đi giải vây."

Y cảm thấy đây là chuyện ngu xuẩn, thậm chí còn thấy hơn bực mình vì đối phương đang nói đỡ cho vị pháp sư cấp cao kia, nhưng y thật sự không thể ghét bỏ người trước mặt.

"Ta chỉ muốn nói với cậu rằng... Đêm đó cậu đã rất dũng cảm." Hiệp sĩ nói, "Ta có nghe người khác nhắc tới hành động chống lại ác quỷ, cứu vớt đồng bạn mình của cậu đêm đó."

Những lời này khiến cơn giận của Carl biến mất không còn một mảnh.

"Anh là người đầu tiên nói vậy." Y nhìn chằm chằm đối phương, sửng sốt trong chốc lát, mới trả lời.

"Nhưng đừng tưởng tôi giống anh," Y ngoảnh mặt đi, nói tiếp, "Tôi không muốn cứu người, lúc đó tôi thậm chí còn chẳng nghĩ được gì."

"Nhưng khoảnh khắc cậu hành động, cậu đã dũng cảm hơn rất nhiều so với các đồng bạn của mình." Hiệp sĩ nói, "Như ta đã nói với cậu, Carl, cậu không dị hợm."

"Các thầy vẫn nói với ta cậu có tài năng có nghị lực, và cả lòng can đảm. Ta tin cậu sẽ có thể trở thành người xuất chúng."

"Vậy họ không nói cho anh biết tôi là kẻ tính tình quái gở, không thể hòa đồng sao?" Carl hỏi, "Hay là anh tận lực chọn ra những điều tốt đẹp nhất để nói?"

"...... Ta đã nghe," Hiệp sĩ nói, "Nhưng ta tin nếu họ nguyện ý dành chút thời gian bên cậu, quan tâm để ý đến hành động của cậu, họ sẽ không còn những đánh giá như vậy."

"Anh vẫn luôn quan tâm đến tôi." Carl bắt được ẩn ý trong lời nói.

"Ta......" Đối phương hiển nhiên không ngờ pháp sư tập sự sẽ đột nhiên chuyển trọng tâm đi như vậy, "...... Chuyện đó không quan trọng."

"Anh vẫn luôn quan tâm đến tôi." Carl lặp lại những lời này, như là nói cho chính mình nghe. Chẳng lời nào có thể mô tả được sự ngạc nhiên và kiêu hãnh hiện tại của y. Đối phương không quên tên y.

"Sau này chúng ta có thể gặp nhau thường xuyên hơn không?" Y không kìm được cảm xúc mà hỏi, "Tựa như bây giờ vậy."

Hiệp sĩ rơi vào im lặng.

"Ta tới để nói lời tạm biệt." Qua một hồi lâu, hắn mở miệng, "Ngày mai ta sẽ rời khỏi đây."

Pháp sư tập sự buột miệng thốt ra: "Tại sao?"

"Tòa Thánh triệu hồi, có thể sẽ phái ta đến một nơi khác, cũng có thể chỉ là nhiệm vụ viễn chinh lâm thời." Hiệp sĩ bất đắc dĩ mà trả lời.

Carl nắm chặt cán chổi trong tay. Tất cả những chuyện này, y đều không muốn chúng xảy ra, nhưng y lại không thể yêu cầu đối phương chống đối mệnh lệnh của Tòa Thánh.

"Xin hãy cẩn thận," Hiệp sĩ dặn dò y, "Đợt tấn công này khiến ta rất bất an. Từ đây về sau, sợ rằng ta sẽ không thể kịp thời tới giúp cậu." Thông thường, các Hiệp sĩ Tòa Thánh không làm nhiệm vụ canh gác không được phép vào Tháp Pháp sư.

"Anh cho rằng đợt tập kích lần này là do có ai tác động?" Carl hỏi.

Đối phương ngập ngừng trả lời: "Chuyện không đơn giản như vẻ bề ngoài."

"Vậy việc chuyển nhượng của anh có liên quan gì đến chuyện này?" Carl truy vấn.

Đối với câu hỏi này, thủ vệ tránh không đáp.

"Ta vẫn chưa có đáp án." Bị Carl truy vấn, hắn mới mở miệng, "Chỉ có thể cảnh cáo cậu phải cảnh giác."

"Tôi sẽ làm vậy." Cậu nhóc gật đầu.

Hiệp sĩ như đang cười.

"Carl," Pháp sư tập sự nghe được người đối diện nói, "Ta có linh cảm rằng trong tương lai, chúng ta sẽ còn được gặp lại nhau."

"Vậy xem ra tôi còn phải nỗ lực để trở thành một pháp sư cấp cao rồi." Carl nói. Nếu có thể trở thành pháp sư cấp cao, y sẽ có nhiều cơ hội rời khỏi tháp hơn, sẽ có cơ hội hợp tác với Hiệp sĩ Tòa Thánh. Có lẽ khi đó, y sẽ có thể biết tên thật của đối phương.

"Ta đã bắt đầu chờ mong cậu của tương lai rồi." Hiệp sĩ trả lời.

Y quả thật đã không gặp lại đối phương.

Khoảng thời gian hai năm trôi qua nhanh như chớp, cậu bé ngày ấy đã cao hơn một chút, chiều cao còn phát triển nhanh hơn cả bề ngang. Má phính trên mặt đã biến mất, nhưng vết sẹo thì vẫn y nguyên.

Y nuôi tóc dài, dùng mái tóc ấy để che đi phần mặt bị hủy hoại kia.

Hiện giờ nhìn Carl chỉ như một chú nai con mảnh khảnh mềm mại, và bên mặt còn nguyên vẹn kia càng ngày càng giống mẹ y.

Không còn ai gọi y là "Mặt sẹo", tuy rằng vẫn có người lén lút nói y là cái đồ quái vật tối tăm và tràn đầy dục vọng, nhưng mọi người đã bắt đầu chấp nhận rằng y cũng không phải đồ xấu xí.

Cùng với sự biến hóa của vẻ bề ngoài là sự phát triển của thực lực. Nhóm giáo sư bắt đầu đối xử tử tế hơn với y, bình thường sẽ để phần cho y những vật phẩm tốt nhất. Từ vị trí pháp sư tập sự y nhanh chóng được thăng chức thành pháp sư tập sự cao cấp, cũng có phòng luyện pháp riêng.

Lúc này Carl đang chuẩn bị cho kì thi pháp sư mà y đã đăng kí. Mười lăm tuổi thì vẫn là hơi nhỏ so với kì thi này, nhưng Carl chờ không nổi nữa, y muốn rời khỏi tòa tháp này lắm rồi.

Có những lúc y tự hỏi, không biết hiệp sĩ đang làm gì.

Nhưng cái suy nghĩ này sẽ nhanh chóng bị y giấu kĩ, mớ luật rừng của Tháp Pháp sư khiến y không rảnh để lưu luyến một khoảnh khắc tạm nghỉ từ những hồi ức trong quá khứ của mình. Y rất muốn thoát khỏi nơi này, dẫu cho có lẽ hiệp sĩ hộ vệ sẽ không muốn nhìn thấy y giẫm đạp lên kẻ khác.

Hôm nay, sau khi kết thúc tiết nghiên cứu sách cổ, Trixy đột nhiên gọi y lại.

"Carl," mái tóc đay dày của nàng được búi gọn sau đầu, chỉ thả rủ hai sợi tóc mai, trông dịu dàng lại yếu đuối, "Cậu..."

Nàng ngập ngừng, nhưng lại không nói gì tiếp.

Đúng lúc đó giáo sư của bọn họ đi tới, thân thiện quàng vai nói với Carl: "Ta nghĩ là trò ấy đang tính rủ trò đến buổi thảo luận tối nay ấy mà."

"Trong kỳ thi khảo hạch năm nay, hai trò đều là hai học sinh ta đánh giá cao." Gã nói: "Ta sẽ bày cho các trò một chút bí kíp cho kì thi."

Carl nhìn Trixy, đối phương dời ánh mắt đi rất nhanh.

"Chỉ có ba người chúng ta sao?" Carl hỏi.

"Chỉ có ba người chúng ta thôi." Giáo sư trả lời.

Y có mặt đúng giờ hẹn.

Thực sự chỉ có ba người bọn họ trong phòng. Sau khi giáo sư khóa cửa phòng luyện pháp lại, Trixy rốt cuộc cũng bất lực mà khóc thành tiếng.

"Bí kíp thi cử là gì vậy?" Carl bình tĩnh hỏi.

Một đôi tay mò vào áo choàng của y, lật vạt áo của y lên để lộ cẳng chân trắng nõn.

"... Là khiến cho ta vui vẻ." Gã giáo sư như dán lên cổ y, tham lam hít hà mùi thảo dược và huân hương trên người thiếu niên, "Nếu làm được thì trong kì thi trò sẽ nhận được một chút gợi ý."

Lúc gã muốn hôn lên môi Carl, y chán ghét nghiêng mặt đi, né tránh cái miệng đầy dầu mỡ của đối phương.

"Thế nếu tôi nói không thì sao?" Y hỏi.

"Trò sẽ không từ chối được đâu." Gã giáo sư nói, "Có nhìn thấy mấy vết trên sàn nhà không?" Gã tin rằng một pháp sư tập sự thông minh có thể nhìn ra tác dụng của nó.

"Pháp trận triệu hồi vực sâu." Carl lạnh lùng nói ra đáp án, "Nếu tôi nói không, ông sẽ khởi động nó, lấy tôi làm tế phẩm, để ác ma dưới vực sâu cắn nuốt linh hồn tôi."

"Ông ta cũng uy hiếp cậu như thế này sao?" Y đột nhiên quay qua hỏi thiếu nữ đang ngồi trong góc. Trixy càng khóc to hơn.

"Trò cũng thông minh y như mẹ của trò vậy." Gã giáo sư nói, "Cũng xinh đẹp y như nàng — nếu không tính nửa khuôn mặt này." Gã tỏ vẻ tiếc hận vuốt ve vết sẹo trên mặt Carl.

"Tôi từng không hiểu vì sao bà làm vậy với tôi, từng hận nó đem đến cho tôi biết bao địch ý, thù hận, từ đó thậm chí thống hận mẹ của mình — tận cho đến khi có người nói với tôi rằng vết sẹo này chẳng đại biểu cho cái gì cả." Đối mặt với sự uy hiếp trần trụi này, Carl không hề hoảng sợ, ngược lại còn rất bình tĩnh kể chuyện quá khứ.

"Bây giờ xem ra, đó là quyết định lý trí nhất mà bà làm cho tôi."

Đôi tay đang lượn lờ trên người thiếu niên bị y kéo ra.

"Đừng ngu ngốc nữa Carl," gã giáo sư cười nhạo, "Nhìn lại bộ dạng hiện giờ của trò xem, nhìn lại cuộc sống mà trò đã từng sống xem. Rõ ràng trò chỉ cần hy sinh một phần rất nhỏ là đã có thể đổi được một tương lai sáng lạn và suôn sẻ rồi mà."

"Không phải trò muốn trở thành một pháp sư cao cấp sao?" Gã giáo sư dụ dỗ y, "Với sự giới thiệu và hỗ trợ của ta, trò sẽ nhanh chóng trở thành một thiên tài được Tòa Thánh xem trọng."

"Tôi muốn mạnh hơn, muốn có quyền lực, địa vị, tài sản. Tôi vô cùng khát khao những thứ đó." Carl nói, "Nhưng tôi không yếu ớt đến mức phải bán mông để đạt được mọi thứ."

Y nói xong thì hung hăng đẩy gã giáo sư ra. Đối phương ngã ngồi trên mặt đất, nhìn Carl đỏ mắt cắn cổ tay của bản thân, muốn phá thủ đoạn của gã.

"... Trò điên rồi!" Nhìn thấy từng giọt máu của Carl nhỏ xuống giữa pháp trận trên sàn nhà, vẻ mặt của gã trở nên hoảng hốt, "Trò muốn khởi động trận pháp?"

"Không phải cũng có người từng làm vậy rồi sao?" Thiếu niên tay đầy máu nhìn đối phương, "Tôi đoán ông đã sớm quên tên cô ấy rồi nhỉ?"

"Pháp sư tập sự của ông hèn mọn, nhưng không ti tiện."

Y giơ tay lên.

"Nhân danh long huyết và thiên phú,

Ta, Carl, kẻ vô danh,

Xin dâng máu, hiến cốt, trao hồn,

Kêu gọi vong hồn vực sâu."

"Nasatanada Zazas!"

Theo lời tụng của pháp sư tập sự, sàn nhà dưới chân họ bắt đầu rung chuyển, các chú văn phát sáng, giữa sàn nhà xuất hiện một hố xoáy không đáy, một luồng khí phá nát cửa sổ, cuốn theo đất cát cùng giấy vụn.

Gã giáo sư bò từ trên đất dậy, chạy ra phía cửa. Gã không muốn bị một pháp sư tập sự muốn tự sát kéo đi chết cùng, nhưng rồi gã hoảng sợ phát hiện ra bản thân không thể thoát khỏi pháp trận nửa bước.

"Nhìn kỹ dưới chân ông đi." Ngoài sắc mặt trắng bệch vì mất máu, pháp sư tập sự vẫn vô cùng thong thả ung dung, dùng câu nói trước khi của giáo sư ném trả lại gã: "Tôi tin rằng một người tri thức uyên bác như ông hẳn là có thể hiểu tác dụng của nó."

"Hồi chiều, sau khi ông hoàn thành xong pháp trận này, tôi đã bớt chút thời gian đến chỉnh sửa bổ sung đôi chút." Y nói, "Cũng chỉ đổi thành một cái đơn giản thôi."

Người Carl hiến tế không phải là bản thân y, mà là giáo sư.

Không chờ gã giáo sư kịp tỏ ra phẫn nộ, một móng vuốt đen đã nhào ra từ trong hố xoáy.

Carl mở cửa sổ, phớt lờ tiếng khóc lóc kêu rên phía sau.

"Cậu muốn ngồi đây chờ chết sao?" Y nói rồi vén áo choàng lên, trèo lên bậu cửa sổ nhảy ngay xuống từ tòa tháp cao.

Lúc nhảy xuống y có thi triển phù không chú cho bản thân, nhưng vì mất máu quá nhiều cùng với việc hao tổn khí lực do khởi động một pháp trận cỡ trung vẫn là khiến cho Carl chịu không nổi.

Y chật vật ngã trên mặt đất, ngay khi y cố gắng đứng dậy thì Trixy đã đáp xuống bên cạnh cẩn thận duỗi tay về phía y, muốn kéo y lên.

Carl không nắm lấy tay đối phương, tự mình đứng lên, phủi phủi bụi trên áo choàng.

Cùng lúc đó, trên tháp vang lên những tiếng động lớn kèm tiếng tru dài, tiếng chuông quen thuộc lại vang lên một lần nữa vang vọng giữa trời đêm.

Thừa dịp hỗn loạn, Carl khập khiễng đi về phía cửa Tháp Pháp sư. Đám hộ vệ chạy qua hai người bọn họ, toàn bộ lực chú ý của tất cả mọi người đã đặt ở thứ ác ma dưới vực thẳm mới xuất hiện kia, không ai chú ý đến một pháp sư tập sự dị thường ở đây.

Y đứng trước cửa tháp, không còn một hộ vệ nào ở đây. Về phần kết giới, một năm trước Carl đã tìm được cách phá giải nó rồi.

Trước khi bước chân qua cánh cửa kia, pháp sư tập sự dừng lại quay đầu nhìn về phía tòa tháp Pháp sư một lần cuối.

Y thưởng thức cảnh tượng hỗn loạn do chính mình tạo ra. Có lẽ sẽ có người vô tội phải hy sinh, nhưng Carl không quan tâm.

Cái gì mà y không quan tâm, vậy hủy diệt hết đi.

Sau bảy năm ở Tháp Pháp sư, mong muốn duy nhất của pháp sư tập sự chính là phá hủy nơi này. Nếu pháp trận đủ lớn, y thậm chí còn muốn đánh cược nguy cơ bị phản phệ để có thể triệu hồi càng nhiều Ác Ma càng tốt. Rồi chúng nó sẽ đẩy ngã tòa tháp nặng nề dơ bẩn này.

Loại ảo tưởng này kéo dài cho đến khi Carl phát hiện ra Trixy vẫn còn theo sau lưng mình.

"Cậu muốn đi không?" Y hỏi một cách vô cảm.

Đối phương không hề nhúc nhích. Thiếu nữ đứng cạnh cửa do dự hồi lâu.

"Tôi không biết..." Nàng nhỏ giọng nói, "Tôi không biết ngoài đó có cái gì." Nàng bị tòa tháp thuần hóa tốt tới nỗi không còn đủ dũng khí để đối mặt với một thế giới bên ngoài tòa tháp kia, không còn đủ can đảm để chấp nhận và gánh vác những rủi ro sau khi rời khỏi tháp.

Carl không để ý đến nàng nữa. Y nhanh chóng vượt qua cánh cửa kia, rời đi mà không quay đầu nhìn lại.

Pháp sư tập sự còn chưa kịp rời đi quá xa đã gặp một tình huống ngoài dự tính.

Y chạy như điên từ trên núi xuống giữa đêm khuya, cố thoát khỏi ngục giam trên đỉnh ngọn núi này.

Thời gian chạy trốn còn lại của pháp sư thực tập còn rất ít. Hộ vệ sẽ sớm phát hiện ra có người phá kết giới. Mặc dù Ác Ma đã kiềm chế hầu hết các hiệp sĩ của Tòa Thánh, nhưng vết máu cùng khí tức mà y để lại cũng đủ khiến bọn họ nhanh chóng đuổi kịp bản thân.

Ngay khi vừa tiến vào thành trấn bên cạnh, y liền nghe được từng trận vó ngựa. Carl vội dừng chân, giấu đi hơi thở của mình, chờ đội hiệp sĩ đi ngang qua.

"Chuyện gì thế nhỉ?" Y nghe được trong đội ngũ có người nói, "Đỉnh núi náo nhiệt quá vậy."

"Khả năng có chuyện rồi," một người khác trả lời, "Đi xem thế nào."

Giọng nói của người vừa trả lời câu hỏi quá quen thuộc. Là hiệp sĩ thủ vệ kia, có lẽ mới trở về sau một nhiệm vụ viễn chinh nào đó. Nhưng Carl chưa từng nghĩ tới, bản thân sẽ gặp lại hắn dưới tình huống như thế này.

May mắn thay, dường như đối phương không phát hiện ra y.

Chờ tiếng vó ngựa đi xa, y mới nhanh chóng trốn chạy về hướng ngược lại. Nhưng chưa chạy được vài bước, tiếng vó ngựa lại vang lên một lần nữa, rất nhanh y bị hiệp sĩ bao vây ở ngay chỗ ngoặt.

Móng trước của ngựa giơ lên trước mặt khiến pháp sư tập sự trở tay không kịp, ngã ngồi trên đất.

"Cậu ở đây làm cái gì?" Đối phương cất lời, giọng điệu có ý cảnh cáo rõ ràng — thẳng cho đến khi hắn nhìn thấy mặt của nhân vật khả nghi này.

".... Carl?" Hắn mờ mịt hô một tiếng, "Carl? Sao cậu lại ở đây?"

Thiếu niên đứng lên, giữ khoảng cách với hắn.

".... Đã lâu không gặp." Y trả lời một cách khô khốc.

Tòa tháp cao phía xa đột nhiên bốc lên một ngọn lửa hừng hực, nhiễm hồng nửa bầu trời đêm, tiếng chuông cắt ngang những lời y muốn nói.

Carl dứt khoát ngậm miệng lại, chờ đợi câu chất vấn của đối phương "Cậu đang làm cái gì ở đây?"

Y không có cách nào giải thích, cúi đầu tránh tầm mắt của hắn, lòng bàn tay bắt đầu ngưng tụ sức mạnh, chuẩn bị thi triển hôn mê chú.

".... Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Y nghe tiếng đối phương tự hỏi, giọng điệu có vẻ nôn nóng bất an.

Hiệp sĩ Tòa Thánh xoay người xuống ngựa, muốn tới gần y.

Đối phương đi một bước, Carl lùi lại một bước.

"Là tôi làm." Pháp sư tập sự nói. Giờ phút này, Carl đột nhiên cảm thấy có chút áy náy: Có lẽ y không nên làm như vậy, liên lụy những người khác trong tháp bị Ác Ma tập kích. Nếu có ai đó chết, người hộ vệ trước mặt sẽ cảm thấy rất khổ sở.

Nhưng giờ hối hận cũng muộn rồi.

Vào thời khắc triệu hồi Ác Ma kia, y liền biết rằng, bản thân sẽ không thể ở lại Tháp Pháp sư nữa, không thể ở lại bên cạnh một vị Hiệp sĩ Tòa thánh với thân phận hậu bối hoặc chiến hữu nữa.

Y vốn định đánh ngất đối phương ngay lập tức, từ đây từ biệt đôi đường.

Nhưng nhìn người quen đã lâu không gặp, dục vọng được trò chuyện đã áp đảo lý trí.

"Giáo sư ông ta muốn cưỡng ép tôi." Carl cố gắng để giọng của bản thân không run rẩy, "Vậy nên tôi đã đưa ông ta xuống địa ngục."

Y đứng yên tại chỗ chờ đối phương tiến đến bắt mình, áp giải một pháp sư tập sự nguy hiểm đã chạy trốn trở về tòa tháp để tiếp nhận xét xử.

"Đi dọc theo hướng sao Mai là có thể đến thị trấn gần nhất." Hiệp sĩ Tòa thánh nói, "Thời gian đổi gác ở cửa thành sẽ là khoảng hai phút."

Hắn cởi chiếc áo choàng dài ngoài bộ giáp của hắn ra.

"Áo choàng pháp sư và tóc của cậu quá nổi bật." Hắn chùm chiếc áo choàng vừa cởi lên đầu Carl. Carl ngửi thấy mùi máu tươi, nước mưa và bùn đất trên đó, nhưng y không thấy bẩn, chỉ cảm thấy thật ấm áp.

Tay y bị kéo, đối phương rất nhanh đã chữa khỏi vết thương trên tay pháp sư tập sự, sau đó đưa một chiếc nhẫn cho y.

"Cầm nó đi tìm thợ rèn ở trấn trên, người đó sẽ giúp cậu." Hiệp sĩ nói, "Bọn ta sẽ đuổi bắt cậu, cầm bức tranh vẽ cậu dò hỏi tung tích của cậu khắp nơi, cũng sẽ truy tìm những dao động ma pháp khả nghi."

"Đừng quay đầu lại, Carl."

Hắn nói xong thì buông tay, xoay người lên ngựa, nhanh chóng thay đổi phương hướng, hướng về phía tòa tháp đang bị Ác Ma chiếm giữ.

"Tôi còn có thể gặp lại anh không?" Carl ở sau lưng hắn hô, "Tôi muốn biết tên anh."

Đáp lại y chỉ là tiếng vó ngựa dần xa.

Y quấn chặt tấm áo choàng đen trên người, trong màn đêm không người tiếp tục chạy trốn.

Pháp sư tập sự Carl đã chết, từ nay về sau chỉ có pháp sư áo đen.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play